Trần An tặc lưỡi chút: “Là vị kia đó.” Ông ta nói, ngón tay ra dấu số tám.
Tô Nam Thừa sững sờ: “Chết rồi?”
“Đúng vậy, nghe nói là Nội Sự Tỉnh đã phái người đi, phỏng chừng là trong hai ngày này.” Trần An chậc chậc nói: “Những người này tâm cao khí ngạo, nhất thời suy sụp chịu không nổi một chút đả kích.”
Tô Nam Thừa gật đầu, trả lời một câu vâng.
Nhưng hắn lại cảm thấy cái này cũng chưa chắc, dù sao Bát Hoàng tử vẫn chưa đến ba mươi tuổi mà.
Là không quá dễ dàng trở mình, nhưng cứ như vậy mấy ngày đã chết rồi?
Hẳn là cần hắn chết?
“Chuyện đó bệ hạ đã biết chưa?”
“Hẳn là biết rồi. Chỉ có điều đã là thứ dân, biết rồi thì thế nào. Nếu như thêm mấy năm nữa, nói không chừng bệ hạ sẽ mềm lòng, bây giờ thì chắc chắn là không.” Trần An nói.
Tô Nam Thừa gật đầu, cũng nghĩ như vậy.
Sau khi ăn trưa, Tô Nam Thừa bị Thái tử gọi đi.
“Vi thần tham kiến Thái tử.”
Thái tử khoát tay: “Ngươi cùng đi Kinh Giao một chuyến, xem bên kia thế nào.”
Tô Nam Thừa liền hiểu: “Vâng, điện hạ có gì đặc biệt phân phó?”
“Xem một chút là được.” Thái tử nhìn hắn vài lần: “Lần này là bởi vì chuyện bia đá kia làm chậm trễ. Có thể được phụ hoàng chọn trúng, Nam Thừa cũng là có phúc khí.”
“Vi thần chẳng qua là may mắn, trái lại bia đá kia rất kỳ quặc. Làm chậm trễ bệ hạ, các điện hạ và hoàng tôn.” Tô Nam Thừa thở dài.
“Việc này e là không đơn giản. Thôi, ngươi đi làm việc trước đi. Lát nữa cô sẽ nói với ngươi sau.” Thái tử khoát tay.
“Vâng, vậy vi thần đi ngay.”
Tô Nam Thừa vẫn như cũ mang theo Lý Xuân Giác và Lỗ Dương đi về phía ngoại ô.
Phòng ở nơi này mới chỉ xây xong mấy tháng, người vẫn chưa ở được.
Bên ngoài là trú quân và Vũ Lâm vệ điều tới thủ thành, bọn họ thay ca theo ngày.
Trong đó còn có một vị thái ý, còn có hai người của Nội Sự Tỉnh, đều không phải là người quan trọng gì.
Bên trong khu nhà này, hoàn cảnh chẳng ra sao. Chủ yếu là tường quá cao lộ ra sự âm u. Sao có thể không phải là nơi không bình thường được.
Tiến vào bên trong, nói chuyện sơ qua với người của Nội Sự Tỉnh, Tô Nam Thừa chỉ thấy người chết nằm thẳng kia.
Vóc dáng của Bát Hoàng tử không thấp, lúc này nằm ở kia, giống như là đã chết.
Cả người gầy gò như bộ xương, một chút sinh khí cũng không có.
Nghe ý tứ của thái y chính là dầu cạn đèn tắt, chờ tắt thở thôi.
Tô Nam Thừa biết, Thái tử chủ yếu là bảo hắn đến xem, Bát Hoàng tử lâm chung có thể nói ra lời gì hay không.
Tiện thể ý tứ là chí ít vào lúc huynh đệ sắp ra đi, Thái tử có phái người tới.
Chỉ có điều loại chuyện chờ người tắt thở này, thật chẳng đúng mực gì.
Tô Nam Thừa ngồi ở bên ngoài, nơi này cũng không có người nào hầu hạ, càng đừng nghĩ có nước trà điểm tâm gì.
Vẫn là Trình Minh lanh ý, hắn vội vàng đi ra ngoài mua chút điểm tâm, lại đi đến trong nhà của đồng hương mượn một ấm trà lớn đem tới.
Quản sự của Nội Sự Tỉnh cười khen Tô Nam Thừa thật biết dạy dỗ hạ nhân.
Một lần đợi này, kéo dài đến tận đêm.
Thái y có ý tứ là, khả năng tối nay, cũng có thể là sáng mai.
Nói đúng là ông ta cũng không nắm chắc được.
Cũng đúng, có thể đến nơi này xem bệnh, ông ta cũng chỉ là người không được trọng dụng.
Trước mắt cũng chỉ có thể chờ, nếu như nơi này vừa bước chân trước đi, chân sau người đã chết, chẳng phải là một chuyến uổng công?
Bữa tối cũng chỉ qua loa, đến lúc nửa đêm, trong phòng cuối cùng cũng có động tĩnh.
Bát Hoàng tử vậy mà lại tỉnh, còn có thể nói chuyện.
Ngay từ đầu, hắn ta gọi phụ hoàng gọi mẫu phi, sau đó gọi hài tử của mình.
Chờ đến lúc có người thay quần áo cho hắn, hắn liền bắt đầu gọi Thái tử.
“Thái tử! Thái tử! Nhị ca!”
Từng tiếng từng tiếng, khản cả giọng.
Mấy người Tô Nam Thừa đứng ở cửa, tất nhiên sẽ không đáp lời.
Bát Hoàng tử gọi một lúc, đã cảm thấy không còn khí lực, hắn thở hồng hộc sau đó lại nói: “Nhị ca hại ta, phải nói cho phụ hoàng, là nhị ca hại ta.”
“Thái tử! Muốn tạo phản!”
Nói xong câu này, hắn ta liền ngã ra trước rồi ngã ra sau, thẳng cẳng.
Những lời này quá dọa người, người nghe thấy chỉ hận mình là một kẻ điếc. Gì cũng không nghe thấy.
Không riêng trong phòng và ở cửa, ngay cả thị vệ ở ngoài cổng và quân thủ thành cũng đều nghe thấy được.
Tô Nam Thừa nhíu mày, làm ra dáng vẻ khó xử, nhưng cũng không nói gì.
Khâm liệm Bát Hoàng tử, trước đặt linh cữu ở chỗ này, chuyện phía sau còn phải chờ tin tức trong cung sau khi trời sáng.
Nửa đêm về sáng Tô Nam Thừa ở trong phòng trống ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, đợi đến khi canh giờ vừa tới thì liền chạy về cung.
Trên đường đi Lý Xuân Giác nói: “Việc này phải làm sao cho tốt? Chỉ sợ là nhiều người lắm miệng, lời này không thể che giấu nổi.”