Chương 103: Bia đá cổ(2)

“Ừm, ngươi ngồi đi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao bỗng nhiên lại quay về?”

Đoàn người Phí Cưu là bị bài xích, tất nhiên không có khả năng được bồi giá đi Bắc Sơn, cho nên chuyện lúc này ông ta vẫn chưa biết gì.

Tô Nam Thừa nói: “Mấy câu này, đừng để cho hạ nhân nghe được.”

Phí Cưu nhìn hắn một cái rồi phất tay bảo đám người đi ra ngoài hết.

Tô Nam Thừa nói bốn câu kia ra: “Ta vốn cho rằng, là Thái tử hoặc các Hoàng tử vì gạt bỏ đối phương mà lập ra bố cục này, bây giờ xem ra, là không có khả năng.”

Phí Cưu nhíu mày: “Quả thực là không có khả năng.”

“Ngươi xác định bia đá kia thật sự là cổ vật?”

“Đúng, chỉ có điều ta suy nghĩ tới lui hai ngày, bia đá kia là cổ vật. Vì sao lại trùng hợp xuất hiện ở lúc ngọn núi sạt lở như vậy? Đồng thời chỉ là sập một mảng, cứ trùng hợp như vậy? Bọn ta đều nghe thấy âm thanh, mặc dù không phải là tiếng nổ vang, nhưng cũng là tiếng vang mới đến xem xét.”

“Ngươi lý giải như thế nào?” Phí Cưu nói.

“Ta lý giải là Ninh Dương Tưởng Trịnh đều là người hoặc gia tộc, Kiệt Phó... Tất nhiên là... Chỉ có điều một câu cuối, Nhân Vân này lại không có người nào như vậy.”

“Trước mắt không có, sợ cũng sắp rồi.” Phí Cưu cười khổ.

“Ngươi biết vì sao mà Trịnh Đồ tuổi còn trẻ đã có thể làm tướng quân không? Năm đó ở phương bắc trận đại chiến của Trịnh cố tướng quân với Bắc Di, Trịnh cố tướng quân và Tưởng tướng quân đều chết trận. Trận chiến kia vốn không nên chết, là bởi vì lương thảo không đưa tới kịp. Bọn họ bị chính người một nhà gài chết.”

“Mà Ninh Dương hai vị tướng quân, là thủ tướng của Đình châu năm đó. Ta và Chu tướng quân Hồ tướng quân năm đó đều là người dưới trướng của Ninh tướng quân.” Phí Cưu hít sâu một hơi: “Đình châu, Trác châu thất thủ, tướng sĩ bên ta tử thương vô số. Những người sống sót như bọn ta, cũng hứa là sẽ mãi mãi không nhắc tới trận chiến kia.”

“Người đã chết, đều đã chết rồi. Không có tên tuổi gì sau khi chết, bởi vì là tướng quân chiến bại. Người sống, cũng không có công lao gì có thể kể, bởi vì là kẻ chiến bại.”

Triều đình bảo vệ, nhưng huyết tinh cũng đã hoàn toàn mất đi.

Nếu không phải thời điểm đó Bắc Di không nuốt trôi toàn bộ Đại Nguyên, chỉ sợ bước chân của bọn họ đã không chỉ dừng lại như vậy.

“Trận chiến kia, người chết ngàn vạn. Ngay cả xương khô cũng đều chôn ở trên thảo nguyên bên ngoài Đình Châu Trác Châu, Ninh Dương hai vị tướng quân ngay cả một cũng không có. Ngược lại là Trịnh tướng quân bởi vì từng là thân vệ của bệ hạ, bệ hạ thiện đãi với đứa trẻ mồ côi như hắn, nhưng đáng tiếc Trịnh Đồ vẫn phản quốc.”

“Vậy Tưởng tướng quân kia đâu?” Tô Nam Thừa hỏi.

“Đó lại càng xui xẻo, sau khi chiến cũng đã chết rồi, còn liên lụy vào một mớ kiện cáo. Phán hắn đến trễ thiên cơ, chậm trễ lương thảo... Năm đó ta cũng không có tâm trạng quản nhiều, Tưởng gia cũng không còn ai. Dù sao cũng vô cùng xui xẻo.” Phí Cưu lắc đầu.

“Bây giờ có người nhắc lại cố sự, chỉ e là muốn dậy sóng.”

Tô Nam Thừa gật đầu: “Đúng vậy, loạn trong giặc ngoài, dân sinh nhiều gian khó. Thân phận của Trịnh Đồ, trước kia ta cũng không quá rõ. Nghĩ triều đình cũng đã tận lực xóa đi xuất thân của hắn. Bây giờ hắn bỏ chạy về Bắc Di, chỉ sợ là tính toán không nhỏ. Cửu công chúa cũng chưa chắc đã chết.”

Một Cửu Công chúa có lẽ là không sao, nhưng nếu như người bắt cóc nàng đi có mưu đồ khác thì sao?

“Ngươi không biết cũng bình thường. Kỳ thực năm đó sau khi mất đi Trác Châu Đình Châu, cũng không ít người thuận thế gia nhập vào Bắc Di.” Năm đó quá khốc liệt.

Người chiến bại trở về cũng chẳng khá hơn. Rất nhiều binh sĩ không còn người nào ở quê, trực tiếp đầu nhập vào Bắc Di.

Hoặc là cởi giáp làm bách tính ngay tại chỗ cũng không ít.

“Gió muốn nổi lên rồi.” Phí Cưu hít sâu một hơi: “Cũng tốt, nước đọng thành đầm, lão tử cũng chịu đủ rồi.”

Tô Nam Thừa nhìn ông ta vài lần, cười nhẹ.

Trong lòng của Phí tướng quân có một đốm lửa, hắn có thể mơ hồ thấy được.

“Bất kể ra sao, phải có người, phải có tiền.” Tô Nam Thừa nói.

“Đúng vậy, phải có người, phải có tiền.” Ánh mắt của Phí Cưu sáng rõ: “Tiểu tử ngươi, ta quả nhiên không nhìn lầm.”

Rời khỏi phủ Phí Cưu, Tô Nam Thừa vẫn nghĩ đến những chuyện này.

Trước mắt bọn họ vẫn không có cách nào biết họ Vân kia là ai, chỉ có thể chờ đợi.

Sau khi bệ hạ giận giữ, tất nhiên là phái người điều tra, nhưng sự kiện này nhất thời cũng không có kết quả gì.

Tin tức cũng không gạt được, chỉ qua hai ngày đã lưu truyền sôi sùng sục.

Đại đa số người tin đây chính là ông trời cảnh cáo.

Trong lúc nhất thời cái gì cũng nói.

Mà ở ngày thứ hai, lại xảy ra một sự kiện.

Việc nhỏ.

“Nghe nói là vị bị giam giữ ở Kinh Giao kia chết rồi.” Trần An nhỏ giọng nói.

“Vị kia?” Tô Nam Thừa vẫn hơi chưa kịp phản ứng.