Phần 1:
Gần một năm đã trôi qua kể từ khi tôi đặt chân đến Trường Đại học Phép thuật.
Tôi đã bước sang tuổi 16. Vì không có buổi lễ nào ngoài 5 10 với 15 tuổi ở thế giới này, tôi không thể nhớ khi nào là sinh nhật của tôi nữa. Nếu ta nhìn lên chiếc thẻ nhà mạo hiểm của ta mỗi ngày thì ta có thể biết ngay nhưng không phải là thứ mà tôi nhìn mỗi ngày. Mà, tuổi tác cũng chả quan trọng đối với tôi.
Phần 2:
Vì đôi đã gặp Nanahoshi, nên dòng chảy hằng ngày đã thay đổi.
Đầu tiên là, tập thể dục buổi sáng. Nó vẫn như mọi khi.
Thế nhưng, thỉnh thoảng trong khi tôi đang vung kiếm thì Badigadi lại xuất hiện.
Anh ta thường sẽ chỉ giữ im lặng và quan sát. Không phải là anh ta sẽ tham gia vào buổi tập của tôi, hay là cho tôi lời khuyên nào, anh ta sẽ chỉ ngồi đó với 6 cánh tay khoanh lại và gật gù.
Không biết có điều gì mà anh ta đồng ý. Anh ta không nói gì cả. Nếu anh ta có mở miệng thì chỉ là phát ra một tiếng cười lớn làm phiền người ta, nên tôi cũng không hỏi. Tôi không biết anh ta nghĩ gì nữa. Một gã toát ra một cảm giác tốt, nhưng tôi không biết anh ta đang nghĩ gì. Hơn nữa anh ta là một Quỷ Vương. Tôi có cảm giác là khi tâm trạng anh ta trở nên xấu thì sẽ tệ đây.
Nhưng mà, một ngày nọ, badigadi mở miệng nói rằng.
"Hừm, một bài tập thật là thú vị, nhưng nó có nghĩa gì không?"
Anh ta hỏi tôi nó có nghĩa gì không. Tôi cảm thấy có chút gánh nặng trong lòng.
"Không phải là vô nghĩa đâu."
Sau khi tôi phản bác vậy.
"Ngươi có một lượng lớn mana trong người, do đó có tập để mặc Đấu khí thì cũng cũng chỉ là bài tập vô nghĩa thôi."
Anh ta đáp lại như thế. Đấu Khí ư? Là Đấu Khí. Sau khi nghĩ lại một lúc, tôi có nhớ là thỉnh thoảng có hay nghe người ta nói về Đấu Khí. Thế nhưng, tôi chẳng biết được là ta mặc thế nào, những cái này khá là mơ hồ. Có cơ hội tốt hiện giờ. Tôi sẽ thử hỏi xem. "Đấu Khí là cái gì vậy?" "Đấu Khí là còn có nghĩa khác là mana!"
Theo lời của Badigadi. Đấu Khí là một kỹ thuật khi ta sử dụng mana trong người và lập tức tăng cường thể lực của ta. Tức là Cường hóa thân thể. Tôi có thể mường tượng ra là vậy. "Làm sao để tôi có thể mặc?" "Bao phủ từng bộ phận của cơ thể bằng mana cùng một lúc, sau đó nén và gia cố nó thêm!" "Ồ." Tôi nhận được một lời khuyên tuyệt vời. Có thể gọi đây là sự thông thái của Quỷ Vương. Với nó tôi sẽ có thể mạnh hơn nữa. Tôi có thể trở thành một sự tồn tại đã đi một bước xa hơn. Vì thế, tôi bắt đầu tỏa mana ra gần giống như 7 viên ngọc rồng và thử nó xem, gần như thể là đó là Niệm lực tôi cố tích tụ dòng chảy quanh cơ thể tôi bằng cảm giác của mình, và tôi cố qua một số thứ, nhưng không có sự thay đổi gì với thể lực của tôi. Tôi chỉ cảm thấy là mình có thể mạnh hơn. "Đúng như ta đã nghĩ! Ngươi không có tài!"
Ngay lập tức anh ta giải thích lý do tại sao mà tôi không thể làm được. Bình thường, thứ được gọi là Đấu Khí, ta càng rèn luyện cơ thể của mình đến bao nhiêu thường thì ta sẽ càng hiểu cách để mặc nó cách nó hoạt động. Tôi tin rằng khi tôi tập luyện tôi đã có tiến triển nhất định, nhưng cho dù vậy thì giờ đây tôi vẫn chưa thể mặc Đấu Khí. Do đó, tôi không có tài năng. Có vẻ như thỉnh thoảng có những người cũng như vậy. Cho dù ta có tập đến bao nhiêu đi chăng nữa, vẫn không thể mặc được Đấu Khí. "Fuhahahaha! Nhưng mà, ngươi cũng chả cần thiết phải có nó! Ngay cả Laplace cũng chưa bao giờ mặc Đấu Khí, nhưng hắn ta vẫn mạnh đó thôi!" Mỗi khi Badigadi so sánh gì đó với tôi, cái tên Laplace thường hay được nhắc tới. Chắc đây là điểm chung là chúng tôi có cùng sở hữu một lượng mana cực lớn. "Ngài Badi, ngài đã từng gặp Laplace trước kia?" "Hừm, hắn ta tiêu hủy đa phần thân thể của ta chỉ với một đòn, mất khá nhiều thời gian để ta hồi phục lại! Ta cứ tưởng là lúc đó ta chết tới nơi rồi cơ! Fuhahahahaha!" Không biết điều đó có gì đáng để mà khoe. Mà, anh ta đã chiến đấu với một đối thủ đáng kinh ngạc và sống sót, chắc đó là điều rất đáng để khoe khoang rồi.
Theo lời của Badigadi. Laplace là một kẻ cực kì có nhiều bí ẩn và đáng ngờ, nhưng hắn ta rất lão luyện trong việc sử dụng mana. "Không biết liệu tôi có thể mạnh khi tôi chiến đấu như Laplace không." "Ngươi tốt hơn là nên dừng lại, nếu ngươi sử dụng mana như hắn, cả cơ thể ngươi sẽ tan thành từng mảnh đấy. Ngay từ đầu, một kẻ thuộc loài người có nhiều mana trong người đến vậy đã là bất bình thường rồi!" Tăng cường mana sẽ hủy hoại cơ thể của ta. Tôi có thể hiểu được bằng cách nào đó. Hoạt động điều khiển mana tương tự như hoạt động của việc cố duỗi cánh tay của ta đến giới hạn. Nếu ta càng cố duỗi nó ra, tất nhiên tay của ta có thể sẽ gãy. Kẻ được gọi là Laplace sở hữu một thân thể và những kỹ thuật có thể giữ cân bằng với lượng mana khổng lồ của hắn.
Tôi không nắm giữ trong mình một cơ thể hay kỹ thuật nào đó có khả năng vậy. Với một cơ thể của con người, cho dù tôi có tập đến bao nhiêu, tôi sẽ không thể giống như Laplace. Có vẻ như là vậy. "Ngay từ đầu, ngươi tính làm gì sau khi ngươi mạnh hơn?" "Làm gì ư?"
Vì tôi đã từng đến cửa tử một lần, tôi nghĩ tất nhiên là bản thân mình sẽ muốn tránh né chuyện như thế xảy ra lần nữa.
"Ta đã từng thấy rất nhiều kẻ sau khi tìm thấy sức mạnh và danh tiếng, tất cả chúng đều chẳng có kẻ nào là tốt. Chẳng hạn như chuyện về cháu trai ta, trước kia nó khá là cứng đầu. Giờ nó bình tĩnh hơn rồi, nhưng nó đã từng nói rằng là nó sẽ nỗ lực hơn nữa để trở thành anh hùng mạnh nhất thế giới cho đến khi nào mà nó chết mới thôi. Mặc dù trên đời này còn có nhiều thứ còn quan trọng hơn cả điều đó." "Thứ còn quan trọng hơn ư? Chẳng hạn như là?" "Như đàn bà con gái chẳng hạn! Nếu ngươi có tìm thấy một người thì ta dám chắc là ngươi sẽ hiểu thôi! Fuhahahaha!" Và sau đó Badi tỏ vẻ đắc thắng nói vậy. Trong manga ở kiếp trước của tôi, những kẻ chỉ có đi tìm kiếm sức mạnh thường là không tốt. Tôi không thực sự có ý định đi đạt được quá nhiều sức mạnh. Ở thế giới này cũng vậy, những kẻ mạnh thường rất nổi danh, nhưng thường không đi kèm với công lý. Thay vì theo đuổi sức mạnh, hãy theo đuổi phụ nữ. Tôi có thể hiểu cách nghĩ tận hưởng đó. Nhưng mà, tôi không biết trường hợp của tôi thì sao khi mà tôi không thể thể hiện ham muốn của mình tới họ do căn bệnh hiện tại. "Ngài Quỷ Vương." "Gì vậy?" "Ngài có biết cách để chữa khỏi bệnh liệt D không?" ".........Chịu." Có vẻ như là đối với tôi, sự thông thái của Quỷ Vương không hữu ích cho lắm.
Phần 3:
Sau khi ăn sáng xong và trên đường đến lớp.
Gần đây, tôi hay học phép Giải độc vào buổi sáng. Phép thuật Giải độc Trung cấp.
Với phép Giải độc, đa phần triệu chứng có thể được chữa chỉ ở mức sơ cấp. Thế nhưng, với những bệnh đặc biệt, độc từ quái thú mạnh, hay bệnh đã trở nên nghiêm trọng, ta sẽ cần một thần chú chính xác nhất định và một lượng mana lớn. Để sử dụng phép Giải độc trên Trung cấp, ta phải học những thuật nhất định. Những câu thần chú đó rất dài. Chúng còn rất dài hơn cả thần chú phép tấn công Trung cấp. Có một câu chuyện kể rằng có một kì nhân ngày trước đã rút ngắn câu thần chú để sử dụng với tình trạng hiện tại của người đó, nhưng có vẻ như trường hợp đó không áp dụng được với phép Giải độc bằng hoặc trên Trung cấp.
Chủng loại cũng đa dạng nữa. Với Trung cấp ta phải học hơn 50 thần chú. Trong số đó có những phép thuật tạo ra cả độc nữa. Nhưng độc lại là thuốc, người ta cũng hay nói vậy.
Cao cấp thì có hơn 100 thần chú. Sau khi ta đến được mức đó, ta sẽ không thể tiếp tục nếu chỉ với khả năng ghi nhớ nửa vời.
Khi ta đến Cấp Thánh hay cao hơn, sự cần thiết cho việc ghi nhớ sẽ dần dần giảm, nhưng đổi lại là lượng mana yêu cầu sẽ tăng. Ngoài ra, Cấp Vương hay cao hơn đang được nghiên cứu bởi nhiều quốc gia và đang được giữ bí mật. Có những nước chế tạo độc không thể chữa với phép chữa trị và rồi những thuật này được thử nghiệm và bị giải luôn. Chắc điều này có nghĩa là khắp thế giới nào cũng đều có cái trò chơi vi rút và vắc xin.
Tiện đây, Cấp Thần phép Giải độc là một loại phép được cho là có thể chữa khỏi một số bệnh lạ nhất định. Nếu tôi nhớ không nhầm, có một bệnh được gọi là Bệnh ma thạch. Đó là một bệnh khi tất cả mana trong người ta dần dần trở thành ma thạch. Lịch sử có đề cập rằng là chỉ một người sử dụng được nó. Đối với thần chú của nó, có vẻ như nó được cất giữ ở một nơi an toàn trong Đại Thánh Đường Milishion.
Tiện đây, từ Trung cấp, Cao cấp, Cấp Thánh thì thần chú sẽ càng dài hơn. Đối với Cấp Vương, tôi có thể tưởng tượng ra được nó là cấp mà ta sẽ phải đọc toàn bộ cả cuốn sách. Cho dù cơ thể này có khả năng ghi nhớ đến mức nào đi chăng nữa thì cũng sẽ phải mất một thời gian để ghi nhớ được thần chú như thế.
Không còn cách nào khác ngoài việc ghi nhớ Kinh, các vị sư sãi và thầy tu ở mọi thế giới hẳn là phải trải qua khó khăn gian khổ. Mà, nếu là tôi tôi đơn giản sẽ mang theo sách với thần chú có ghi hết trên sách rồi.
Có thể là nếu tôi học phép Giải độc, bệnh của tôi sẽ được chữa. Tôi đến học lớp này với suy nghĩ vậy, nhưng sau khi hỏi giáo viên Cao cấp có không thì họ nói rằng là không có thuật nào có thể chữa được Liệt D. Hiển nhiên rồi... Nó là về mặt tâm lý mà.
Phần 4:
Bữa trưa. Từ đó đến nay tôi đã luôn ăn trưa ở bên ngoài, nhưng ngoài này trời đã bắt đầu trở nên hơi lạnh rồi. Do vậy, tôi quyết định tạo một căn phòng. Tôi sử dụng phép hệ đất và tạo một cái mái và tường quanh bàn của tôi. Ở giữa cái bàn tôi tạo một cái lỗ và tạo lửa ở đó. Sau khi mở một lỗ thông hơi trong phòng, và như vậy một Kamakura đã được hoàn thành. Nhờ có lửa ở cái bàn đá mà căn phòng đã trở nên ấm áp hơn chút.
Và sau bao công sức đổ mồ hôi sôi nước mắt, Phó hiệu trưởng Jinas đã nổi giận với tôi. Rằng nếu tôi muốn ăn trong một căn phòng ấm áp thì tôi nên ăn ở trong kia.
Tôi đành phải ăn ở tầng một. Tôi đã nghĩ là Zanoba sẽ phản đối việc này, nhưng thật ngạc nhiên là cậu ta không nói gì cả. "Cũng bởi Julie không thể ngồi ở tầng 3."
Có vẻ như không có ghế cho những người có vị trí là nô lệ ở tầng 3. Tất nhiên đó là luật ở đây.
Zanoba không đối xử với Julie như là một nô lệ. Rốt cuộc, cậu ta coi em ấy như là một đệ đệ tử. Mặc dù tôi nói là vậy, vì vị trí của em ấy vẫn thấp hơn cậu ta, ta có thể thấy nhiều cảnh em ấy bị sai làm việc này việc kia.
Cách đối xử với nô lệ có thể được thể hiện qua nhiều cách. Tôi không biết liệu cách đối xử của Zanoba là tốt hay là xấu nữa. Nhưng mà, so với những kẻ ngược đãi nô lệ, thì chắc cậu ta cũng không xấu.
Khi chúng tôi đi vào trong sảnh ăn, vì vài lý do mà biển người chia ra 2 bên.
"Ê...ê, là Rudeus đấy ư?" "Cậu ta quả là ghê phải không, cậu ta đã tự mình thu phục tất cả những Học sinh Đặc Biệt chỉ trong một năm." "Tôi có thấy lúc cậu ta đánh bại cả Quỷ Vương cơ, chỉ với một đòn, một đòn duy nhất.." Tôi có thể nghe thấy những tin đồn đang được xì xào xung quanh. Tôi không có nhớ là mình đi thu phục mọi người như thu phục Pokemon, và sau khi tôi đánh bại Quỷ vương chỉ với một đòn, tôi đã bị đấm đến bất tỉnh với 3 cú. Nhưng mà tôi cũng không hẳn là không thấy thích. Tôi thật sự không muốn lại quá tự tin nữa đâu...
Biển người tiếp tục chia ra đến một cái bàn tận sâu bên trong.
"Fuhahahahaha! Quả đúng như ta đã nghĩ ngươi không giỏi chịu lạnh."
Vì vài lý do mà Badigadi đang ngồi ở kia uống rượu, mà nó không tồn tại trong thực đơn của trường. Da đen giờ đã chuyển sang Da đen nâu. Không biết có phải là anh ta đang say. Cơ bắp của gã đó chứa đầy những miếng thịt bí ẩn.
Học sinh xung quanh như thể là họ đang muốn tôi phải nhanh chóng ngồi ngay chỗ đó đi trong khi họ đang xem. Vậy điều đó có nghĩa là họ muốn tôi ngồi ăn ở đó mỗi khi tôi đến nơi này ăn. Hừ, ok không có vấn đề gì.
Nhân tiện, Cliff và Elinalize đang ở tầng 2. Có một lần tôi thấy một cảnh ở đó, họ quả đúng là một cặp đôi khờ. Họ vừa ăn vừa đút cho nhau với tiếng "A~" và không để ý gì đến người xung quanh đang nhìn, thậm chí lại còn hôn.
Vì lòng tôi cảm thấy trống rỗng mỗi khi thấy cảnh đó, tôi cố hết sức để không gặp họ.
"Master, thứ mà Ngài Quỷ Vương đang uống trông ngon quá." "Fuhahahaha! Đúng là một người Dwarf! Có thể hiểu được loại rượu này ngon chỉ với một cái nhìn! Đúng vậy, đây là một quý phẩm từ chùm lông được giấu trên đầu một người đàn ông!" Julie nói vậy trong khi đang kéo vạt áo của Zanoba. Nhắc đến chùm lông trên đầu không biết có phải anh ta đang nhắc đến Hiệu trưởng Georg.
Tôi có nghe nói người Dwarf thích uống rượu, không biết liệu điều đó có đúng với Julie không. Nhưng mà, không phải em ấy còn quá nhỏ nếu như đúng như thế. Mà, có vẻ như chỉ có tôi là người duy nhất suy nghĩ kiểu đó. "Ừm, Ngài Quỷ Vương, liệu tôi có thể có một cốc?" "Tất nhiên là được. Uống rượu một mình chán lắm! Fuhahahaha!"
Sau khi Zanoba hỏi vậy, cậu ta đưa cốc cho Julie và em ấy bắt đầu uống nó. Không biết liệu thế có ổn không. Không biết liệu em ấy không phải là quá nhỏ? Nếu có nói là không sao hết nếu như sử dụng phép Giải độc sau thì cũng đúng thôi nhưng mà... Mà, tôi đã từng uống rượu một chút hồi tôi mới 7 tuổi ở thế giới này, tôi không thể đi nói người khác được. "Vậy, tôi cũng sẽ uống một cốc với ngài." "Cậu sắp có lớp học tiết tới cơ mà đừng có uống." "Nếu Sư phụ đã nói vậy, Badi-sama, tôi rất xin lỗi." "Fuhahahaha! Không thể tự do uống rượu, học sinh ngày nay quả là khổ sở!" Trong khi họ đang nói chuyện với nhau như vậy, rồi bữa trưa đến lúc kết thúc. Còn tôi ư? Tôi không có uống rượu tý nào cả.
Phần 5:
Sau khi bữa trưa kết thúc, vẫn có nhiều lớp nữa. Tôi đang học lớp chữa trị cao cấp. Ở lớp học của học sinh năm thứ 5.
Không ngờ được là, cùng lớp với Pursena. Nếu bạn có hỏi tôi chính xác tại sao là không ngờ, thì đó chính là Pursena đang ở một mình. Rinia đang học ở lớp khác.
Có vẻ như Pursena chủ yếu học phép chữa trị phù hợp với lĩnh vực của mình, còn Rinia học phép tấn công phù hợp với lĩnh vực của cô ấy.
Bình thường Pursena rất lười. Thế nhưng, trong lớp cô ấy sẽ học rất nghiêm tục trong khi nhai thịt khô.
Mặc dù là học sinh đặc biệt, nhưng vì bị người ta sợ vì từng là một đầu gấu trong trường, gần đây cô ấy hay phải học một mình. Có vẻ như cô ấy đã gặp rắc rối với việc không thể tạo một nhóm 2 người trong những lớp thực hành kĩ năng. Thế nên đó là lý do tại sao mà cô ấy rất biết ơn với sự hiện diện của tôi. "Nếu có Boss ở đây thì tôi có thể xử lý được mấy chuyện trước rồi nano."
Và đến cái mức mà cô ấy đưa cho tôi nửa miếng thịt khô đang ăn. Tôi rất sẵn lòng chấp nhận nó và bắt đầu liếm nó, đúng vậy, liếm miếng thịt đó. Pursena sau đó có cái nhìn cực kì là ghê tởm. Ơ cô có nói là cô cho tôi rồi mà...
Nhắc đến Rinia, gần đây, cô ấy hay tới hỏi tôi một số chuyện về phép tấn công. Đa phần là hỏi về phép thuật hỗn hợp mà cô ấy không biết.
Có vẻ như các pháp sư tấn công thường hay bị mắc kẹt trong khoản phép thuật hỗn hợp. Tôi không có ấn tượng gì về chuyện Sylphy bị mắc kẹt trong khoản ấy, nhưng có lẽ đây là cũng sự khác biệt giữa một người lớn và một đứa trẻ.
Hôm nay là về phép thuật hỗn hợp giữa lửa với nước. Thật là hoài niệm. Sự bay hơi và ngưng tụ, tôi đã đưa ra giải thích về "cơ chế của mưa" liên quan đến dung hợp và thay đổi lẫn nhau. Nhưng, Rinia chỉ nghiêng đầu khó hiểu.
Nước trong đại dương bốc hơi và hơi nước biến thành những đám mây, bên trong những đám mây hình thành các giọt mưa, và cuối cùng chúng sẽ rơi xuống thành những cơn mưa. Nếu ta có thể hiểu đến mức ấy, thì ta có thể áp dụng vào những trường hợp nào đó, nhưng tôi được nhận lại với sự nghi ngờ rằng là "Nếu toàn bộ đại dương biến thành mưa, không phải là biển sẽ biến mất sao nya." Sau khi dạy cho cô ấy rằng là, "Sau khi mưa rơi xuống nó sẽ chảy lại về với biển và lại lần nữa tiếp tục chu trình như trên." Cô ấy tỏ ra đắc thắng và sau đó đáp lại rằng là "Nói dối nya, vì tất cả nước ở Khu rừng lớn sẽ thấm xuống mặt đất nya." Từ đây tôi lại tiếp tục giải thích "nước ngấm xuống mặt đất sẽ bị hút bởi thực vật hoặc sẽ ngấm xuống thành dòng nước ngầm.." và sau đó cô ấy lại nghiêng đầu khó hiểu lần nữa. Mặc dù tôi nói vậy, nhưng không phải là cô ấy không hiểu đến mức như của Ghyslaine, tôi dám chắc là cô ấy sẽ hiểu dần dần về sau thôi.
Nói đến phép thuật tấn công, tôi đã có thể học được phép thuật cấp Thánh của hệ Đất. [Bão Cát]. Nó là một phiên bản cao hơn của phép Cao cấp, [Bụi Cát]. Nghe vậy thôi tôi không có nghĩ là nó sẽ hơn gì cả, nhưng sau khi tôi thử dùng nó, một đống cát và gió lớn bao phủ toàn bộ khu vực xung quanh. Tầm nhìn của tôi đã bị phong tỏa và thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Ngay cả sau khi thời gian của nó đã hết, cát vẫn còn vương lại trong tầm phạm vi của phép. Nếu như ở phép thuật hệ nước cấp Thánh, [Mây Điện Tích] tạo ra một cơn bão gió, sấm chớp, và mưa, thì [Bão Cát] là phép thuật tạo ra một cơn bão gió và cát. Có vẻ như trong số phép thuật cấp Thánh, đa phần chúng có hiệu ứng thời tiết.
Giáo viên dạy nó cho tôi có nói rằng là, "Nó có thể gây thiệt hại cho cây trồng, thế nên đừng sử dụng nó trong thị trấn." Dặn học sinh học trò như vậy trước khi dạy cho họ phép thuật cấp Thánh có lẽ đã thành một truyền thống.
Dù sao thì, với nó tôi đã có thể sử dụng phép thuật cấp Thánh hệ đất. Thế này thì ngai vị bá chủ thế giới vào tay ta rồi. Đùa thôi.
Đối với hai hệ còn lại, nếu tôi có thời gian tôi sẽ thử đi tìm một giáo viên dạy cho tôi. Nhân tiện, vị giáo viên dạy phép cấp Thánh hệ đất có nói với tôi rằng, "Thầy không thể tưởng là em chưa biết đến phép thuật cấp Thánh." Theo Badigadi, thì phép thuật tấn công không niệm chú của tôi đã đạt đến giới hạn của cấp Vương, có vẻ như họ cho rằng là tôi đã học xong phép thuật cấp Thánh rồi." Ngài Quỷ Vương đó có nói với tôi rằng là Đạn Đá mà tôi bắn ra có uy lực tương đương với phép thuật cấp Đế. Anh ta chưa bao giờ thấy pháp sư nào sử dụng phép thuật với sức công phá mạnh đến thế ngoài Laplace.
Rồi tôi có hỏi là liệu tôi có thể tự gọi mình là một pháp sư cấp Đế hệ Đất không thì tôi được bảo là cứ tự gọi mình vậy nếu cảm thấy thích. Vì anh ta nói như thể là có hàm ý ẩn đằng sau, nên tôi quyết định không tự gọi mình là vậy. Chẳng có gì hay khi được gọi là giỏi cả.
Phần 6:
Trong khoảng thời gian đầu giờ chiều, tôi đến căn phòng nghiên cứu của Nanahoshi. Căn phòng của cô ấy rất rộng rãi. Chẳng bao lâu sau khi bước vào, ta sẽ có ấn tượng của một căn phòng chứa đồ bởi tính lộn xộn trong đây.
Sau khi đến căn phòng kế bên phòng chứa đồ. Có một căn phòng thí nghiệm được xây từ gạch kháng phép. Hơn nữa nếu ta đi sâu hơn vào trong căn phòng tiếp theo, đó là phòng ngủ của Nanahoshi. Có vẻ như một góc phòng ngủ của cô ấy đã trở thành một nhà kho chứa thức ăn. Không biết liệu có bạn chuột chít và gián đáng yêu đi ra từ trong kho nơi cô ấy đang ngủ không.
Tôi có thể hiểu ngay khi nhìn qua nội thất trong phòng, cô ấy có tài làm một Hikikomori. Vì chính tôi là người nói vậy, không thể nào sai được.
Nhân tiện, việc đi vào phòng ngủ của cô ấy đã bị nghiêm cấm.
Về cơ bản những gì mà chúng tôi làm là những thí nghiệm liên quan đến phép thuật Triệu hồi. Ở trong căn phòng thí nghiệm, tôi truyền mana của mình vào vòng phép mà cô ấy đã vẽ. Không tốn quá nhiều công vào, nhưng nó được lặp đi lặp lại liên tiếp. Bởi vì chúng tôi đang sử dụng phương pháp này, "Đa phần vòng phép thường hay thất bại." Cho dù cô ấy có nhiều tiền đến mức nào đi châng nữa, thì cũng không phải là cô ấy có kho dự trữ pha lê mana vô hạn, ngoài ra, còn có giới hạn về số pha lê mana bày bán trên thị trường nữa, nếu cô ấy mua hết tất cả chúng thì cô ấy có thể sẽ bị vài nhóm bạn trai tức giận đến chơi. Vì thế nên, có nhiều thí nghiệm cô ấy do dự thực hiện.
Tôi chỉ tiếp tục truyền mana mình vào vòng phép. Thường thì chẳng thu được gì cả. Nước sơn cứ biến mất và chỉ còn lại chút tàn dư tích tụ. Nhưng, đôi lúc một lượng mana lớn của tôi bỗng bị hút và sau đó có gì đó kì lạ xuất hiện. Chẳng hạn như một chiếc lông đen bẩn hay chân bọ. Khi tôi hỏi là chúng ta đã thành công chưa, cô ấy đáp lại rằng rõ ràng đó là một thất bại. Tuy nhiên, vì tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, một chút stress tích tụ. "Cơ mà, chính xác thì cô đang muốn gì với những thí nghiệm này?" "Để tôi có thể triệu hồi một người ở thế giới của chúng ta.. chúng là những thí nghiệm cho mục đích hiểu được lý thuyết đằng sau nó, bước đầu của bước đầu của bước đầu của chúng ta." Nếu cô ấy đang cố hoàn thiện một vòng phép để triệu hồi người ta, liệu cô ấy có thể tạo một vòng phép để gửi người ta trở về không? Cô ấy có lẽ không biết. Mặc dù tôi nói vậy, nhưng đây là bước đầu của bước đầu của bước đầu của chúng ta nhỉ. Có vẻ như vẫn còn lâu lắm đây. Nhưng mà, thế cũng chả sao. "Triệu hồi một người ư, nếu cô làm thế, không phải là thảm họa đó sẽ lại tái diễn lần nữa sao?" "Tất nhiên, tôi không có ý định gây ra thêm thảm họa. Nhưng mà, nếu tôi có thể có thêm hai lý thuyết nữa, tôi có thể tạo ra một giả thiết lý do tại sao thảm họa đó lại xảy ra." Có vẻ như đúng là vậy.
"Thất bại luôn luôn song hành với thí nghiệm, vì thế nên đừng coi thường nó. Có rất nhiều người chết trong thảm họa đó rồi." "Kể cả nếu cậu không nói thì tôi vốn đã biết rồi. Thế nên, những việc này là để tôi có thể củng cố nền tảng của mình hiện tại." Vậy ra đây là củng cố nền tảng. Tôi không hiểu nữa. Vì vậy nên tốt hơn là tôi cũng học phép thuật Triệu hồi. "Tôi cũng muốn học thêm về phép thuật triệu hồi có được không?" "Phép thuật triệu hồi là công sức cả đời tôi đó. Tôi sẽ không dễ dàng đi dạy nó đâu." "Không phải cô có từng nói là cô sẽ dạy tôi bất cứ điều gì sao?" Sau khi nói vậy, Nanahoshi phát ra tiếng "chậc" và tặc lưỡi.
"Sau khi thí nghiệm hiện tại kết thúc, tôi sẽ trả lời một câu hỏi của cậu." "Một thôi ư? Tôi không nghĩ thế là được đâu." "Sau khi tất cả thí nghiệm kết thúc, khi tôi trở về, tôi sẽ gộp tất cả kết quả của các thí nghiệm, thông tin, những liên hệ và đưa chúng cho cậu, vậy nên hãy cố gắng chịu cho đến lúc đó đi." Có vẻ như Nanahoshi khó chịu. Mà, có lẽ tôi đã hơi ích kỉ khi hỏi vào lúc chưa gặt được kết quả.
Ngay khi tôi còn đang nghĩ vậy, cô ấy đưa cho tôi một cuốn sách. Một cuốn sách có tên [Thuật Triệu hồi của Shigu]
"Nếu cậu muốn biết đến thế, thì hãy tự mình nghiên cứu đi."
Tôi cảm giác như là mình đã từng thấy nó ở đâu đó trước kia, nhưng tôi không có hồi ức gì khi đọc nó. < Hồi còn dạy học cho Eris, Rudeus đã từng muốn mua cuốn sách này nhưng khi cậu ta quay lại thì nó đã được bán cho người khác. > Tôi sẽ cảm tạ và dành thời gian đọc nó.
Các thí nghiệm hiện tại có cảm giác như đã nêu. Có vẻ là Nanahoshi đang thử vô vàn những vòng tròn phép thuật khác nhau để có thể thành công và tìm ra quy luật đằng sau chúng. Một việc sẽ mất một thời gian lâu đây.
Phần 7:
Tôi đã dừng việc đi đến thư viện. Nhưng mà, Fitts-senpai thỉnh thoảng tham gia vào những cuộc thí nghiệm. Sau khi thấy cậu ấy, tôi có thể hiểu được ngay rằng là thí nghiệm mà tôi đang làm quá khốc liệt. Dù sao thì, khi cậu ấy mới chỉ qua 20 tấm cuộn, mana của cậu ấy đã bị vắt kiệt. "Rudeus-kun, cái này, tiêu thụ cùng lượng mana như phép cao cấp vậy."
Fitts-senpai nhận xét như trên. Fitts-senpai là một pháp sư dùng phép mà không cần niệm chú, nhưng có vẻ như là tổng lượng mana của cậu ấy không quá cao. Không, có lẽ nó được coi là lớn nếu ta so sánh nó với mức mana của người thường, dù sao thì bản thân tôi là một kẻ không bình thường. Tôi rất mong có ai đó cho tôi một con số cụ thể.
Tuy nhiên, nếu Fitts-senpai là người hay cố gắng hết mình, thì có lẽ là đến mức này. Tôi không biết loại vòng phép mà Nanahoshi đang vẽ, nhưng xem ra là phép thuật triệu hồi sẽ đòi hỏi phải sử dụng một lượng mana lớn một cách lố bịch. Không như phép tấn công, nó không phải là phép mà ta có thể sử dụng nhiều lần trong một trận chiến, thế nên không lấy làm lạ gì khi nó chỉ được sử dụng ít lần. Nhưng mà, kể cả với những tấm cuộn rõ ràng có kết quả thất bại, mana của Fitts-senpai vẫn bị vắt kiệt. Không, chính xác là bởi vì chúng tôi đang cố triệu hồi người từ thế giới này khác nên đó là lý do tại sao mà nó đòi hỏi lượng mana lớn như vậy. "Xin lỗi, vì mình có vấn đề của một vệ sĩ, nên mình không thể giúp đỡ được nhiều hơn thế này... nếu mình không để mana sót lại thì lỡ có chuyện xảy ra..." "Đành phải vậy thôi." Fitts-senpai gần đây có vẻ buồn bã. Chắc cậu ấy có cảm giác hơi đau. Đối với phép thuật, tôi dám chắc là cậu ấy có chút tự hào về nó. Ai cũng có niềm tự hào của riêng họ. "..."
Nanahoshi không nói gì với Fitts-senpai. Có vẻ như Fitts-senpai không có quan hệ tốt lắm với Nanahoshi.
"Mình... vô dụng phải không."
Fitts-senpai nói một cách rất là cô đơn, nhưng tôi lắc đầu mình và nói.
"Không phải vậy đâu." "Vậy ư?" "Vâng, có Fitts-senpai ở đây thôi là đã khiến em thấy yên tâm rồi." Trong năm qua, tôi đã dựa dẫm vào Fitts-senpai rất nhiều lần rồi. Đến lúc này, không đời nào tôi lại muốn nói rằng là. "Anh thật vô dụng, tạm biệt." Nếu Fitts-senpai cảm thấy hoàn toàn không thể, thì tôi sẽ không giữ chân cậu ấy, nhưng nếu cậu ấy rút lui chỉ vì cậu ấy thiếu sức, thì tôi sẽ nói rằng là "Hãy chờ đã." "Anh có thời gian thì hãy lại đến đây nhé, không sao đâu. Không phải chúng ta là bạn đã cùng nhau nghiên cứu cho đến bây giờ sao. Hãy tiếp tục đi tìm sự thật cùng nhau." "...Ừm, cảm ơn cậu." Fitts-senpai nói vậy và cười lẽn bẽn. Tôi thật sự rất yếu với nụ cười này. Tôi nghĩ Fitts-senpai giờ đang ở khoảng 13 tuổi, nhưng sau một vài năm nữa liệu cậu ấy sẽ trở thành một anh chàng bảnh trai khiến con gái ai cũng phải khóc thét lên. (Người dịch: Người Elf vài năm nữa thì cũng chỉ như hiện giờ) À không, nên nói thế nào nhỉ. Thực ra, gần đây tôi hay thấy Fitts-senpai như một cô gái vậy. Mắt tôi có vấn đề sao. Có lẽ nào tôi đã bước qua cánh cửa shota-con.
Phần 8:
Vì mặt trời đang lặn, tôi trở về ký túc xá với Fitts-senpai. Chúng tôi chia rời nhau trước ký túc xá nữ.
"À, phải rồi, Rudeus-kun." "Gì vậy ạ?" "Mình nghĩ cậu cứ đi đường chính trở về là được rồi." Trong khi nói vậy, Fitts-senpai chỉ về con đường trước mặt cậu ấy. Ngay sau khi tôi bước vào ngôi trường này, tôi đã bị mắc kẹt trong vụ vu oan tội trộm quần lót khi đi qua con đường đó. Kể từ ngày hôm đó trở đi, tôi không bao giờ đi đến gần con đường đó. "Anh chắc là đang đùa ấy nhỉ. Nếu em thử đi con đường đó lần nữa thôi, họ sẽ lại kêu lên "kya~" đúng không?" "fufufu, cậu đã trở lên rất là nổi tiếng trong ký túc xá nữ đó biết không." "Ể? Thật ư? Giống như là Hoàng tử Tennis nổi tiếng đó sao?" "Tenni???" Fitts-senpai tỏ ra bối rối.
"Ừm, cậu biết không, họ có nói cậu là một quý ông thu phục những kẻ xấu, nhưng cậu không có gây sự với bất cứ học sinh bình thường nào cả. Dù sao thì, ngay cả khi cậu mạnh đến nỗi đánh bại Quỷ Vương đã đánh bại tất cả những chiến binh Người Thú chỉ với một đòn, thậm chí ngay sau đó cậu bị bao vây đe dọa như thế, cậu đã không làm gì lại." Đừng nói dối vậy chứ... Mới ngày hôm trước em còn nghe thấy tin đồn. Em lắng nghe rõ ràng. Em chắc chắn không có tiếng tốt nào. Thật sự 0. "fufu, mới ban đầu ai cũng đều sợ cả, nhưng Rinia và Pursena đi đây đó nói rằng là 'Boss là một quý ông bao dung nên cậu ấy sẽ không đi ra tay với kẻ yếu hơn đâu nya', như thế đấy." Trong khi Fitts-senpai đang nói vậy, cậu ấy đặt tay bắt chước như tai Rinia. Tôi nói thế nào đây. À phải rồi. Kawaii. Tôi cảm thấy có gì đó ở đầu hông tôi đang đi xuống. "Và rồi, hình như mọi người cuối cùng cũng nhận thấy sự quyết rũ của Rudeus-kun. Mặc dù trang phục của cậu trông có hơi nghèo nàn, sau khi nhìn kĩ mặt của cậu thì không đến nỗi tệ, hình dáng của cậu quá tuyệt vời, và thậm chí ngay cả khi cậu mạnh nhưng cậu lại không ích kỉ nữa." Ồ~? Hai người đó, họ có thể nói ra những điều tốt như thế sao. Theo câu chuyện, có vẻ như họ đã giữ bí mật chuyện liệt D của tôi nữa. Chắc tôi phải khao cho Pursena vài miếng thịt đắt tiền thôi. Rinia thì thế nào nhỉ. Chắc sẽ là vị thế, danh tiếng hoặc là tiền. "Vẫn còn người sợ cậu đấy, chẳng hạn như Goriade-san." "À, đối với chị ta thì phải chịu thôi. Chị ta dẫn đầu nhóm hôm đó mà. Sau này chúng em cũng chả ưa gì nhau cả." "Vậy à. Rinia và Pursena cũng vậy, mỗi khi họ thấy Goriade Goriade-san họ lại gây sự với cậu ấy về ngày hôm đó." Họ gây sự ư. Đáp lại với lời đó, tôi nhớ lại hình ảnh Gorilla run rẩy trước kia. Là cảnh bị bắt nạt. "Fitts-senpai không ngăn cản họ lại ư?" "Mình không ngăn họ. Dù sao thì, đó là lỗi của Goriade-san mà, cậu ấy đã quá ích kỷ đi tìm lỗi để khiến Rudeus-kun thành người xấu. Đó là liều thuốc tốt cho cậu ta." Fitts-senpai thật là tàn nhẫn. Nhưng mà, bắt nạt là xấu lắm.
"Em nghĩ chắc là chị ta không có ý xấu xa nào đó đâu, xin đừng đẩy chị ta đến đường... Liệu anh có thể thuật lại cho Rinia và Pursena như vậy không?" Giọng của tôi có hơi chút cứng nhắc. Fitts-senpai trở nên hoảng loạn và đưa lòng bàn tay lắc lắc trước mặt tôi. "A, không phải đâu. Không phải là mình đi đẩy cậu ấy đến đường cùng. Nói thế nào cho chính xác nhỉ, theo kiểu hòa bình ấy mà, cảm giác của Goriade-san như là 'Thôi nào, để tớ thở chút đi.' " Tôi không biết liệu Goriade-san có thật sư là kiểu người có tính thân thiện và nhạy cảm không nữa. Có một sự khác biệt mỏng manh giữa bắt nạt và đùa, thế nên hãy cẩn thận đừng chọc nhầm ổ rắn. "Vậy à, cứ giữ ở mức độ đùa nhau thì được thôi... thế thì em cũng không lo nữa, Fitts-senpai cũng hãy chắc chắn là chuyện không đi quá xa nhé." "Rudeus-kun thật là tốt bụng. Ừ. Mình sẽ nói vậy đến Goriade-san nữa." Tốt hơn là anh không đi nói vậy với Goriade-san. Em sẽ gặp rắc rối nếu như cô ta đi gửi quần lót hay cái gì đó tương tự để làm dấu hiệu của sự cảm kích. "Ể~?"
Trong khi Fitts-senpai đang cười lẽn bẽn khi cậu ấy đi về ký túc xá. Tôi vẫn ở yên một nơi. Sau khi cậu ấy đi được khoảng 3 bước, Fitts-senpai quay người lại. "Ừm, vì mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, nên cậu có thể đi mà?" "À không, em đã có hình ảnh tốt đẹp trước đó rồi, nên em sẽ tránh đi con đường này như thể nó là của em." Tôi nói vậy trong khi làm mặt đắc thắng.
"À...Vậy ư? Đúng thật là Rudeus-kun."
Fitts-senpai nói lắp bắp trong khi đang cố giữ môi dính chặt với nhau. Chắc cậu ấy muốn cười đây mà. Dù sao thì không biết liệu tôi có nên dừng làm mặt kiểu này không. Bao năm tháng qua tôi toàn bị người ta nói rằng là mặt cười của tôi trông ghê quá.
Hypermetric. (Gặp khó khăn trong việc ước tính khoảng cách hành động cơ bắp)
"Ừ. Gặp lại cậu sau nhé, Rudeus-kun." "Vâng, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Và rồi, tôi nói lời tạm biệt vời Fitts-senpai.
Phần 9:
Sau khi ăn tối, tôi dạy Julie phép thuật trong phòng Zanoba. Julie vẫn chăm chỉ và thông minh. Em ấy tiếp thu mọi thứ nhanh như bọt biển vậy. Em ấy tay cũng khéo léo nữa. Dù không thể với phép thuật, nhưng em ấy có thể dùng đôi tay của mình. Có lẽ nói như thế này có lẽ không phải, nhưng em ấy là một món hời. Đúng thực, có được em ấy quả là may mắn trong số những nô lệ.
Mặc dù tôi nói vậy, nhưng mới chỉ một năm. Em ấy vẫn thiếu mana và độ chính xác vẫn chưa được. Kể cả nếu tôi có nói là em ấy có đôi tay khéo léo, thì sự vụng về của người mới bắt đầu với dụng cụ tạc vẫn còn. Tôi dám chắc là vẫn cần phải quan sát thêm một thời gian dài nữa.
Trong khi tôi hướng dẫn cho em ấy, tôi tự tạo ra một bức tượng của riêng mình. Gần đây, tôi đã bắt đầu chế tác một "Fitts-senpai tỉ lệ 1/8". Mặc dù tôi nói vậy, vì Fitts-senpai luôn luôn đeo bộ trang phục thùng thình, tôi không biết chính xác vóc dáng của cậu ấy trông thế nào. Vì người Elf gần như không có cơ thể béo ú, tôi nghĩ cậu ấy chắc hẳn cũng thon mỏng thôi nhưng.. Vấn đề là tôi có nên làm cho nó gắn liền hẳn vào hay là có thể tháo rời. Mặc dù tôi có thể làm cho trang phục có thể tháo ra. Nhưng mà, tôi vẫn còn đang phân vân. Trong não của tôi, tôi không muốn nó gắn liền, nhưng nếu cậu ấy thấy nó tháo ra, có thể cậu ấy sẽ giận tôi. Nếu tôi hoàn thành nó, tôi sẽ muốn cho cậu ấy xem nữa. Tôi thật bối rối không biết phải làm gì. "Nếu ngài muốn, tôi có thể lột đồ của cậu ta ra?" "Đừng có làm thế."
Đối với tôi đang do dự, Zanoba có đưa ra ý kiến đó, nhưng tôi bác bỏ ngay. Nhân tiện, nói về việc mà Zanoba đang làm, dưới chỉ dẫn của tôi, cậu ta tiếp tục trong việc chế tác tượng Rồng Đỏ. Vì mỗi phần của Rồng Đỏ đều lớn, nó hợp với Zanoba. Mặc dù, vì ngón tay của Zanoba vẫn vụng về, tiến triến cũng chậm. Cứ chầm chậm thế này cũng không sao hết.
Phần 10:
Trước khi tôi đi ngủ, tôi đọc sách [Thuật triệu hồi của Shigu]. Một câu chuyện về một phù thủy tên Shigu triệu hồi liên tiếp các quái thú. Và rồi, cuối cùng bà ta sử dụng một lượng lớn mana của mình để triệu hồi một con quái thú mạnh hơn cả bà ta , và cuối cùng bị ăn sống. Những đệ tử của bà ta than khóc đau buồn và đã thề nguyền rằng sẽ không bao giờ triệu hồi quái thú mạnh hơn chính họ. Có vẻ như đây là một cuốn sách giáo huấn, gần giống như truyện cổ tích.
Có ý khuyên rằng là nếu một người mới có lượng mana không lồ như tôi đi thử triệu hồi một quái thú, thì có khả năng là tôi có thể sẽ triệu hồi một con mà mình không có khả năng chế ngự. Nếu tôi có học phép triệu hồi, thì đầu tiên phải biết lấy điều này.
Nhưng mà, trong cuốn sách này không có chi tiết đặc biệt cụ thể gì về phương pháp hay vòng phép để triệu hồi cả. Không biết cô ấy bảo tôi đi nghiên cứu gì với cuốn sách này đây. ---
Và như vậy, chuỗi ngày thường của tôi cứ tiếp tục trôi.
Tôi vẫn chưa tìm ra cách chữa khỏi bệnh của mình. Trong khi tôi vẫn chưa tìm ra, tôi có cảm giác là mình đã bước thêm được bước nữa. Hoặc là, có lẽ tôi nên thử cố hết sức tìm hiểu ra một giải pháp bằng những hướng đi khác nhau mà không quá lạc quan.
Ngay khi tôi đang nghĩ vậy vào một ngày nọ. Tôi đã bắt đầu đi đến hướng giải quyết hết các vấn đề của mình cùng một lúc.