Phần 1:
Nanahoshi Shizuka. Nếu viết bằng chữ Hán-Việt thì sẽ là Thất Tinh Tĩnh Hương.
Cô ấy đã trải qua một chuyến đi. Một chuyến đi tức là, một cuộc dịch chuyển. Nếu tôi là người đã chết và được tái sinh thành một em bé ở thế giới này thì tôi được coi là một người đầu thai, vậy cô ấy sẽ là, cảm giác giống như là một người bị lạc lối vậy.
Sau khi sắp xếp lại với nhau, tôi quyết định tiết lộ về chuyện tôi là một người đầu thai. Một người chuyển sinh và không phải là một người bị chuyển đến. Tôi đã nêu nguyên nhân cái chết của tôi là do một tai nạn. Thế nhưng, về tình hình trước khi chết thì tôi giữ chúng bí mật. Bề ngoài của tôi ở kiếp trước là một thứ kinh khủng. Nếu cô ấy nhớ ra thì tôi dám chắc cô ấy sẽ nhìn tôi với đôi mắt ghê tởm. Vì bề ngoài con người ta là một thứ được đánh giá rất cao mà.
Mà, cũng có khả năng là do lỗi của tôi mà Nanahoshi đã bị chuyển đến. Tốt nhất là không nên chỉ ra điều này.
Phần 2:
Tôi đang lắng nghe câu chuyện của Nanahoshi. Bằng tiếng Nhật đã từng thân thiết.
Vì mối quan hệ của chúng tôi vẫn là chưa biết rõ nhau, Fitts-senpai thì vẫn ở với chúng tôi. Tuy vậy, ngôn ngữ mà chúng tôi đang nói chuyện với nhau là tiếng Nhật. Tôi nghĩ là Fitts-senpai đã phải chán được một lúc rồi. Em rất xin lỗi về chuyện này.
Chẳng bao lâu sau khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện, cô ấy tuyên bố rằng.
『Tôi không có hứng thú ở thế giới này. Tôi vốn dĩ không có ý định sử dụng kiến thức của mình từ thế giới trước để mang đến thịnh vương như trong mấy cuốn manga hay light novel ngu ngốc. Chỉ vì lợi ích của tôi. Tôi đã luôn cố gắng để đưa bản thân mình trở lại thế giới trước kia.』 Cái lối suy nghĩ đó hoàn toàn trái ngược với lối suy nghĩ của tôi về chuyện sống ở thế giới này. Sau khi nghe thấy cô ấy nói là ngu ngốc, ngu ngốc bao nhiêu lần, ngay cả tôi cũng bắt đầu cảm thấy phiền hà dần. Thế nhưng, không phải là tôi không hiểu. Chắc cô ấy không thể "quen được" ở đây. Vì cô ấy không có nơi thuộc về, cô ấy không có hứng thú. Không phải là tôi không thể hiểu cảm giác muốn cắt đứt với những thứ ngu ngốc.
Do đó, cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi không có ý đi chỉnh sửa lối suy nghĩ của cô ấy.
Nhưng mà, Nanahoshi đang cảnh giác với tôi. Tôi đoán chắc là sự bất hợp tác của tôi ngay từ đầu có hơi xấu. Rất có khả năng là cô ấy đang giữ bí mật vài chuyện.
Đó là điều tất nhiên. Sao có thể đi hoàn toàn tin một đối phương mà ta không hề biết họ là bạn hay địch? Ngay cả tôi cũng đang cảnh giác với Nanahoshi.
Mặc dù tôi nói là vậ, tôi nghĩ là mình có thể đã phạm một sai lầm nhỏ. Nếu tôi không có bỏ chạy sau khi thấy mặt cô ấy và sau đó nói rằng là, "Tôi có ý định ở lại thế giới này, nhưng tôi sẽ giúp trong việc nghiên cứu cách để trở về thế giới trước." Thì đảm bảo cô ấy sẽ nới lỏng cảnh giác đi chút.
Mà, nói lại chuyện đã qua cũng chỉ là việc vô nghĩa.
Phần 3:
Có vẻ như khi Nanahoshi nhận ra thì cô ấy đang ở Vương quốc Asura. Ở một vùng đồng cỏ không có gì khác xung quanh, cô ấy chỉ biết được đây là vương quốc Asura một thời gian sau đó. Không có gì khác, không ai ở xung quanh, ngay khi cô ấy đang rắc rối với việc cô ấy nên làm gì, Orsted đã xuất hiện và che chở cho cô ấy. 『Tại sao lại là Orsted?』 『...Ai mà biết được, chỉ là, anh ta không giống như là người đã triệu hồi tôi.』 Có vẻ cô ấy đã học được vài thứ về thế giới này ở Vương quốc Ausra. Bắt đầu với ngôn ngữ, sự tồn tại của phép thuật, tiền tệ, sinh hoạt tập quán.... Tức là cô ấy cũng như tôi.
Thật là giỏi, cô ấy đã thành thạo ngôn ngữ loài người chỉ trong khoảng 1 năm. Vì Orsted giữ trong mình lời nguyền khiến người ta ghét, tôi dám chắc là cô ấy có động lực cấp thiết để học. Nếu người ta được thúc đẩy bởi sự cấp thiết, ai cũng có thể học rất nhanh.
Một năm sau đó, cô ấy đã dành thời gian ở Vương quốc Asura. Trong quãng thời gian này, cô ấy đã tạo ra nhiều cách thức nấu ăn, quần áo và kiếm tiền. Bằng việc sử dụng chúng, cô ấy đã có một khoản thu nhập lớn cho lợi ích của mình. Về việc cô ấy có một trong Thất Đại Liệt Cường đứng sau hậu thuẫn, Long Thần, đã trở nên được biết đến rộng rãi và cô ấy dùng nó để có được sự tín nhiệm và sự tự tin trong giao tiếp thiết lập những con đường giao dịch.
Hiện tại có vẻ như cô ấy sở hữu lượng tài sản đủ để cô ấy ăn chơi suốt đời. Quả thật là giỏi.
Cô ấy tự mình học ngôn ngữ và thậm chí còn tạo ra một nền tảng giao lưu buôn bán vững chắc. Và tất cả chúng chỉ là một trong những bước tiến để cô ấy có thể trở về thế giới trước kia của mình.
Được đi theo Orsted, cô ấy đã thu thập được nhiều thông tin để trở về thế giới trước kia, và sau đó cô ấy nghĩ rằng là hai người quen của cô ấy cũng có thể đã bị chuyển đến thế giới này nữa, nên cô ấy đã dành khoảng 1 năm đi khắp thế giới.
Có vẻ là Orsted có nhiều kẻ thù nên hắn ta đã chiến đấu ở khắp nơi. Orsted rất mạnh, nên đối thủ của hắn ta đều bị đánh bại chỉ với một đòn tấn công. Trận chiến của tôi cũng vậy, nhưng chỉ có tôi là ở trong một hoàn cảnh khác, có vẻ cô ấy đã khuyên là để tôi sống.
Tôi thật sự muốn nói lời cảm ơn với cô ấy bởi chuyện đó. Bỏ qua nguyên nhân và quá trình, nếu không có lời nói của Nanahoshi tôi đã nằm trong quan tài từ lâu rồi. 『Dù sao thì, tại sao Orsted-san lại ghét Nhân Thần [Hitogami] như thế? Vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên tôi đã rất ngạc nhiên.』 『Tôi cũng không biết rõ chi tiết nữa. Nhưng, anh ta có nói là anh ta có một mối thù với hắn. Ngoài ra, nếu anh ta để yên cho tông đồ của Nhân Thần, thì chúng thường trở nên mạnh mẽ hơn, vậy nên anh ta thường hay dứt điểm chúng ngay từ đầu. 』 Tôi mong anh ta không đi tự dưng tấn công tôi chỉ vỉ một mối thù cá nhân. Ngoài ra, tôi không phải là tông đồ của Nhân Thần. Gần đây tôi hay làm những gì mà hắn ta nói, nhưng tôi chỉ hay gặp hắn ta có một vài năm 1 lần thôi. Mối quan hệ của chúng tôi không phải là thân mật đến mức để tôi được gọi là một tông đồ.
Dù sao, cô ấy đã đi du lịch vòng quanh thế giới và cô ấy đã được vô số người. Orsted là người bị ghét, nhưng cái tên Long Thần có giá trị để sử dụng, với chỉ một lá thư viết bởi hắn ta, các pháp sư lừng danh, trưởng Đoàn Kỵ sĩ,... sẽ muốn gặp ta. 『Cô đã đi vòng quanh thế giới chỉ trong một năm thôi sao...?』
Tôi bắt cái phần đó. Nó đã khiến tôi mất 2 hay 3 năm để đi vòng quanh thế giới có một lần. 『Phải, bằng cách sử dụng một phương pháp đặc biệt.』 『Phương pháp đó là gì?』 『Ừm, neus tôi nói ngắn gọn, thì nó đại loại được gọi là một Thiết bị Kéo người ta đi.』 Cửa dịch chuyển ư.
『Nếu theo những người ở thế giới này hay gọi, thì nó là 'Vòng phép Dịch Chuyển'. Cậu có biết không?』 『Tôi có nghe qua cái tên.』 Tôi có từng nghe ở đâu nhỉ? Nếu tôi nhớ không nhầm, thì đó là vào hồi tôi trở về quê hương từ Lục địa Quỷ. Tôi có nghe về nó từ Ruijerd. Thật là hoài niệm. 『Tôi có được biết là Vòng phép Dịch Chuyển đã không còn tồn tại nữa mà?』 『Vẫn còn những di tích còn sót lại, được tạo trong khoảng thời gian chiến tranh giữa Người và Quỷ.』 『Ồ ~, di tích sao. Chúng ở đâu vậy?』 『Tôi bị cấm nói vị trí của chúng nên tôi không thể nói với cậu được. Vì chúng được coi là cấm kỵ ở thế giới này, nên tôi không thể nói cho bất cứ ai.』 『..Vậy sao.』 『Ngoài ra, vì tôi chỉ có đi theo thôi nên tôi không thể nhớ rõ được.』 Có vẻ là vậy. Mặc dù cô ấy đã đi vòng quanh thế giới, nhưng chỉ có đi đến một vòng phép dịch chuyển đến vòng phép dịch chuyển kế. Cái chuyện cô ấy không nhớ có thể không phải là nói dối. Nếu ta được dẫn đi đây đó mà không có một tấm bản đồ, thì không đời nào ta có thể biết vị trí chính xác của ta. Nếu có thể, tôi muốn biết về thứ gì đó thuận tiện như nó. Vì tôi chưa bao giờ biết khi nào hay cái gì có thể sẽ xảy đến trong thời gian tới.
Quay trở lại cuộc nói chuyện của chúng tôi.
Nanahoshi đã không thể gặp lại những người mà cô ấy đang tìm kiếm. Thế nhưng, cô ấy đã gặp vô số người. Trong số đó, có một người nói như thế này. [Ngươi đã bị triệu hồi đến thế giới này bởi bàn tay của một kẻ nào đó?] 『Ai là người đã nói vậy?』 『Tôi không thể nói được. Tôi được dặn là không được nói với ai chuyện chúng tôi gặp nhau.』 『Tại sao?』 『Nếu người đó biết tôi là người quen của anh ta, thì sẽ có những kẻ gây rắc rối đến gặp tôi. 'Nếu ngươi không muốn chuốc lấy rắc rối thì hãy giữ bí mật tên của ta.' Người đó đã nói như vậy.』 Cô ấy không thể nói tên của người đó. Thế nhưng, có vẻ như người đó là một nhân vật có quyền uy trên thế giới trong thuật Triệu hồi. Nhưng kể cả trong số những gì người đó biết, không có thuật nào có thể triệu hồi một người từ thế giới khác. Ngay từ đầu, bỏ qua chuyện triệu hồi người từ thế giới khác, ta vốn đã không thể triệu hồi một người rồi.
Nhưng dù sao, cô ấy đã bắt đầu nghiên cứu phép triệu hồi và biến Đại học Phép thuật thành căn cứ của mình. Sau khi đóng góp một lượng lớn tài sản mà cô ấy tiết kiệm, cô ấy đã mua được hạng B Hội Phép thuật và có đủ danh tiếng để trở thành Học sinh Đặc biệt. Hơn nữa, sử dụng những mối quan hệ của cô ấy với Vương quốc Asura cô ấy đã giới thiệu về đồng phục trường và những thứ khác. Cùng với đánh giá về Hệ thống Giáo dục, và cải tiến những dụng cụ trong việc giảng dạy. Chỉ trong nháy mắt cô ấy đã lên hạng A Hội phép thuật. Hơn nữa nếu cô ấy cung cấp tất cả những kiến thức mà cô ấy có thì có lẽ cô ấy có thể lên đến hạng S. Thế nhưng, cô ấy đã từ chối việc đó. 『Tôi sẽ nói lại lần nữa, tôi thậm chí không có lấy một suy nghĩ thoáng qua về việc hòa đồng hay trở thành người có thế lực ở thế giới này cả.』 Do đó, cô ấy chỉ làm những chuyện mà cô ấy cảm thấy là cần thiết cho bản thân cô ấy, và không cho họ gì thêm. Cô ấy tuyên bố vậy. Tôi có hơi bất mãn với điều đó. Biến thế giới này thành một nơi thuận tiện hơn thì tệ lắm sao? Sau khi cảm thấy một bầu không khí như thế từ tôi. Nanahoshi thở dài và lấy một hơi nói. 『Cậu có biết không, chúng ta là những cá thể lạ đối với thế giới này. Nếu cậu làm gì đó thay đổi lịch sử quá nhiều, cậu có thể sẽ bị bài trừ khỏi thế giới này đó.』 『Bài trừ khỏi thế giới này? Là như thế nào vậy?』 『Cậu không đọc SF sao? Tức là, đó là một thế lực cố gắng đưa thế giới trở về trạng thái tự nhiên của nó.』 Một thế lực cố gắng đưa lịch sử trở về trạng thái tự nhiên vốn có. Nghĩ lại thì, tôi nghĩ là mình đã từng đọc manga có nội dung như thế này trước kia. Có phải là Luật Nhân Quả không? 『..Thứ như thế, có thật sự tồn tại không?』 『Tôi không biết nữa, nhưng tôi nghĩ tốt hơn tiến hành cẩn thận.』
Cô ấy nói như vậy. Thứ như thế, tôi nghĩ họ nên để ý đến những người trở về quá khứ và không cần phải để ý đến những người từ thế giới khác như chúng tôi.. ..Mà sao cũng dược. Mọi người được tự do làm những gì mình muốn mà.
Sau khi tạo một môi trường không ai có thể cản trở, cô ấy bắt đầu việc nghiên cứu thuật Triệu hồi. Lý do tại sao cô ấy lại để tên giả là bởi vì những người biết cái tên Nanahoshi được cho là sẽ đến thăm. Dù sao thì, Silent. Seven Star. Tôi nghĩ cô ấy nên chỉnh lại chút nữa thì tốt hơn... À, cô ấy có thể để nó như thế để hai người kia sẽ hiểu nếu họ có nghe qua đến... Cơ mà, thật sự là có hai người khác không? Tôi chưa từng nghe thấy cái tên nào của họ ngoài cái tên Nanahoshi...
Phần 4:
Nghiên cứu phép thuật Triệu hồi. Để làm vậy ta cần phải học được cơ sở nền tảng của vòng phép. Phép thuật triệu hồi ở thế giới này về cơ bản là sử dụng vòng phép. Nếu chúng ta diễn tả nó, Phép thuật tấn công và Chữa trị sử dụng mana động từ chủ thể người niệm chú, thì Triệu hồi và Kết giới sử dụng mana tĩnh từ chủ thể là vòng phép.
Sau khi đọc các tài liệu cô ấy đã hiểu được vòng phép là thứ như thế nào. Không cần phải hỏi giáo viên, chỉ bằng cách cách đọc sách và những ghi chép cũ, cô ấy đã tự mình tích lũy kiến thức cho mình. 『Cái cách nghĩ của người ở thế giới này là bó tay chịu trận. Họ cứ nghĩ rằng là họ không thể làm gì với những thứ vượt quá khả năng của họ, nhưng chỉ tôi là đã làm được những thứ mà không ai từng thử trước kia, đó là điều mà tôi không thể được dạy bởi bất cứ ai.』 Ủa, vậy còn tôi chỉ được mỗi người ta dạy thì sao? Mà, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ thử làm những gì mà người ta chưa từng làm cả, thế cũng phải thôi. 『Hơn nữa, chúng ta không có mana phải không? Do đó, kể cả nếu chúng ta có nói về tiền đề của mana thì nó cũng chỉ gây khó dễ cho ta thôi.』 『...Ể?』 Một giọng kì lạ phát ra từ tôi. Hả. Không có mana ư? 『Sao vậy? Tôi nói gì đó kì lạ quá sao?』 『Tôi có mana. TÔi có thể sử dụng phép thuật nữa. Mới ngày trước tôi thậm chí còn được gọi là mana đứng đầu thế giới.』 Sau khi tôi nói vậy cô ấy đeo mặt nạ. Tôi không thể biết rõ biểu cảm mà cô ấy đang biểu lộ bởi cái mặt nạ, nhưng tôi có thể thấy cảm xúc qua cử động của cô ấy. 『...Ra vậy, vì cậu là một người chuyển sinh, tôi đã tự hỏi là chúng ta khác nhau ở đâu. Tổng lượng mana của tôi có vẻ.... bằng không.』 Tổng lượng mana bằng không. Có nghĩa là cô ấy không thể sử dụng tý phép thuật nào.
『Tiện đây, có vẻ như là vạn vật trên thế giới này đều sở hữu mana. Thậm chí cả một xác chết ở đâu đó. Vì tôi tới từ một thế giới không có phép thuật, tôi nghĩ thế này là cũng phải thôi..』 Ngay cả xác chết cũng có mana. Là thế sao? Đây là lần đầu tiên tôi được biết đấy. Nhưng mà, nếu thế thì không có chút mana nào chắc phải đáng nghiêm trọng lắm. 『À, phải rồi, cái điều này chắc không có áp dụng với cậu.』
Sau khi nói vậy cô ấy bỏ mặt nạ ra. Đó là khuôn mặt hoài niệm của một người Nhật. Một cô gái trẻ xinh đẹp, không quá mức, nhưng ở trên trung bình. Sau khi nghĩ kĩ một lúc, vì tôi đến thế giới này, tôi đã thấy rất nhiều những bộ mặt xinh đẹp. Thật là không ngờ, Nanahoshi có thể đứng hạng 1 hoặc hạng 2 ở lớp, một khuôn mặt ở mức độ như vậy. 『Kể từ khi tôi đến thế giới này 5 năm đã trôi qua, nhưng tôi đã không già hơn được tý nào cả.』
Tuổi trẻ vĩnh hằng. 5 năm. Tuổi của cô ấy chắc hẳn là 16 hoặc 17. 『Khá là đáng ghen tỵ đấy nhỉ?』
Sau khi tôi nói vậy, cô ấy nhăn mặt lại. Một tiếng cười mỉa mai và sau đó cô ấy đeo mặt nạ lại.
『...Ừ, chắc là nó còn tốt hơn với việc già đi ở một vùng đất vô danh này.』
Nghĩ lại thì, bản thể tôi xuất hiện trong mơ với Nhân Thần [Hitogami] không già hơn tý nào cả. Giống hệt chính tôi kiếp trước. Không biết người từ thế giới khác có phải về cơ bản là không già đi. 『Tôi không biết nguyên lý hoạt động là như thế nào nữa nhưng nó khá là rắc rối phải không.』 『Tôi vẫn phát triển bình thường...』 『...Ra vậy. Liệu có vấn đề gì với cơ thể không nhỉ. Hãy cùng tìm hiểu vào lần tới khi chúng ta có cơ hội. Có thể nó sẽ cung cấp cho chúng ta một manh mối nào đó.』 Sau khi Nanahoshi nói vậy cô ấy viết cái gì đó vào quyển ghi chú trên tay. Không biết có phải là cô ấy viết những thứ mà cô ấy mới phát hiện ra hay cô ấy muốn nghiên cứu nó lần tới. Vì tôi thường hay quên béng vài chuyện mà tôi nghĩ thoáng qua, tôi sẽ cố bắt chước cô ấy. 『Hãy quay trở lại với cuộc nói chuyện nào.』
Cô ấy đã học được về vòng phép. Có vẻ như một vòng phép là khi ta biến một pha lê mana thành dạng bột và sau đó trộn nó với những nguyên liệu nhất định ta có thể biến nó thành một loại nươc sơn để ta dùng cho việc vẽ. Vì nước sơn hoạt động như một chất kết dính và kết hợp với hầu hết mọi thứ, nên hầu như nó sẽ không phai mờ biến mất dễ dàng. Sau đó khi ta để mana lưu thông đến nước sơn nó sẽ khuếch đại mana lên, rồi nó sẽ hiển thị các hiệu ứng tương ứng với hình dạng của vòng phép. Có vẻ như về cơ bản nước sơn sẽ bốc hơi sau khi ta sử dụng một lần.
Hơn nữa, có vẻ như loại nguyên liệu yêu cầu cho nước sơn tùy thuộc vào loại phép được sử dụng. Quan trọng nhất, để sử dụng phép thuật có quy mô hạng Vương hay cao hơn ta sẽ cần một loại nước sơn đặc biệt, nhưng để chuẩn bị nó ta sẽ cần phải có đủ tiền bằng với ngân sách của một quốc gia. 『Vậy, liệu những vòng phép dịch chuyển ở những di tích sẽ biến mất sau khi sử dụng một lần không?』 『Chúng không được vẽ bằng những loại sơn thông thường đó, nên khó mà biết được.』 Có vẻ như là vậy. Vòng phép sử dụng nước sơn để hoạt động là điều cơ bản ở hiện tại. Có vẻ như vòng phép thời hoàng kim có nhiều hình dạng khác nhau và kích thước lớn hơn.
Hiện tại những phương pháp đó vẫn còn ở quanh thế giới, chẳng hạn như, khắc một vòng phép lên một tảng đá và sau đó để mana lưu thông đến nó. Theo lời của Nanahoshi, cô ấy không thể sử dụng nó nên cô ấy chưa tìm hiểu sâu hơn nữa, nhưng trong thời gian khi họ làm vật phép, kỹ thuật như thế đã từng sử dụng. 『Tức là, không phải là nó tốt như điều cơ bản sao?』 『Bởi vì tôi không thể sử dụng nó nên nó cũng chả quan trọng.』
Thật là ích kỷ.
Với Vòng phép, miễn là ta có hình, nước sơn và mana, nhiều phép thuật có thể được hiện thực hóa. Thế nhưng, có một vấn đề duy nhất.
Vì "hình dạng" của vòng phép thường được truyền lại qua hướng dẫn bằng miệng, đa phần chúng đã bị thất lạc. Giờ đây không có người nào trên thế giới có thể tạo một vòng phép mới. Một bức họa nào đó ở di tích nào đó ở vùng đất hoang nào đó hoặc một tấm cuộn bị lãng quên sâu trong kho báu của một vị vua nào đó thời xa xưa. Trừ khi ta có thể chép lại chúng từ những nơi như vậy, vòng phép mới sẽ không được tạo.
Nhưng, Nanahoshi đang lật ngược tình thế.
Cô ấy đang nghiên cứu quy luật của vòng phép. Cô ấy nói rằng bằng cách vẽ một lượng lớn vòng phép, và lặp đi lặp lại những thí nghiệm, cô ấy đã thành công trong việc phát triển mấy loại hiệu ứng phép thuật.
Thật là giỏi. Bằng mọi giá tôi cũng muốn cô ấy dạy cho tôi nữa. Ngay khi tôi đang có ý nghĩ đó, cô ấy nói như đinh đóng cột vấn đề. 『Nhưng mà, những thứ mà tôi nghiên cứu, không phải là những thứ tôi có thể nói ra dễ dàng được.』
Sao lại không chứ? Cô ấy tiếp tục nói ra trong khi nhấn mạnh câu trả lời.
『Hãy trao đổi đi.』
Và. Có vẻ như từ giờ trở đi vấn đề thực sự mới bắt đầu.
『Tôi không có mana và tôi không sở hữu thuật nào trong việc chiến đấu cả. Có thể là tôi có tuổi trẻ vĩnh hằng nhưng tôi không phải là bất tử.』 『Ể?』 『Tôi ghét thế giới này. Không có chút cảm giác thực tế nào, thức ăn ở đây quá dở tệ. Luân lý ở đây quá kì lạ, bất tiện... Tôi nghĩ chắc là cậu cũng biết là ở đây không có thứ gì giống như dầu gội phải không? Ngoài ra, tôi còn có những người mà tôi đã bỏ họ lại đằng sau ở thế giới trước. Đó là lý do tại sao mà tôi muốn trở về. Còn cậu thì sao?』 Sau khi được hỏi, tôi trả lời ngay lập tức.
『Tôi thích thế giới này. Tôi đã có rất nhiều người bạn ở đây, tôi không muốn trở về.』 『Vậy ư, cậu không có bất kì người thân thích nào ở thế giới cũ sao?』 『Tôi không có chút nuối tiếc.』 Tôi thậm chí còn không muốn nhớ lại những chuyện ở kiếp trước của tôi. Tôi đã quyết định sống ở thế giới này. Từ 15 năm trước. Lúc đó nhiều chuyện đã xảy ra. Cả chuyện tốt lẫn chuyện xấu nữa. Thế nhưng, nhìn chung tôi rất mãn nguyện. Kể cả nếu cô có buộc tôi phải trở về, tôi cũng sẽ kháng cự lại bằng tất cả sức lực của mình. 『Ra là vậy, cậu đã ra đi thanh thản.』
Nanahoshi tự hiểu theo ý của mình. Tôi sẽ nói lại lần nữa là, tôi chưa kể cho cô ấy rằng tôi là người đã nhảy ra cứu họ lúc đó. Tôi có nói mình chết là do tai nạn, nhưng tôi đã giữ bí mật về chi tiết cụ thể. 『Mục tiêu của chúng ta khác nhau. Thế nhưng, chúng ta cùng có những điều mà chúng ta muốn. Vậy nên, hãy cùng trao đổi với nhau.』 『Tôi có điều mà Nanahoshi-san muốn sao?』 『Không phải là vừa nãy cậu mới tự mình nói đấy sao? Rằng cậu có mana đứng đầu thế giới.』 Cô muốn mana. Tôi hiểu rồi. Nhưng mà, có vẻ như là cô ấy có đầy pha lê mana trong phòng nghiên cứu của mình rồi mà. Tức là chúng vẫn chưa đủ sao. 『Tôi muốn cậu giúp những thí nghiệm của tôi. và sau đó tôi sẽ dạy cho cậu những gì mà cậu muốn biết. Nếu đó là điều mà tôi không biết thì tôi sẽ nghiên cứu. Vì tôi có một vài mối quan hệ, tôi có tự tin để đi nghiên cứu. Nếu có gì khác tôi cũng sẽ giúp đỡ một tay.』 『Tức là, chúng ta sẽ có một mối quan hệ có qua có lại phải không?』 『Đúng vậy. Thật là tốt khi cậu hiểu được nhanh.』 Cô ấy có vẻ thông minh, nên tôi nghĩ là tôi không giúp thì cũng chả sao. Tôi đã nghĩ là như vậy. Nhưng mà, dù sao thì vì là một người có cùng thế giới trước kia, có điều gì đó mà cô ấy muốn thử. Cô ấy có nói là thật là may khi gặp một người 'trái đất' khác nữa. 『Tôi hiểu rồi, vậy chúng ta hãy hợp tác.』 『Vậy à, cảm ơn cậu. Nghe được những lời đó giúp tôi rất nhiều. Tôi chỉ nói thế này, nhưng sau này mong cậu không tự dưng nói là cậu muốn dừng lại.』 『Nam nhi đại trượng phu không rút lại lời nói của mình.』 『..Được nghe thấy bằng tiếng Nhật thật là có một chút gì đó cảm động.』 『Nếu là ở bên này, thì chẳng ai hiểu câu nói đùa .』 Nanahoshi nói, "vậy thì", và ngồi lên chiếc ghế. Cô ấy lấy ra một vài chiếc nhẫn ở túi của mình và đeo chúng vào. 3 cái. Không biết cô ấy định làm gì. Sau một tiếng khụ để thanh lọc cổ họng. 『Rồi, bắt đầu thì cậu muốn biết gì nào? Tôi có nghe nói là cậu hiện đang nghiên cứu những thứ liên quan đến Vụ dịch chuyển.』 『Ừm, cô nghe thấy chuyện này từ ai?』 Cô ấy đưa mắt nhìn thoáng qua đến Fitts-senpai đang ủ rũ vì không thể tham gia vào cuộc hội thoại. Tôi hiểu rồi, trong thời gian mà tôi còn đang bất tỉnh ắt hẳn cô ấy đã nói chuyện với cậu ấy một lúc. "Ừm, gì vậy? Chuyện gì đang diễn ra vậy?"
Bỗng dưng các ánh mắt đổ dồn về phía cậu ấy, cậu ấy nghiêng đầu với vẻ mặt lo lắng.
"Dù sao thì, chúng tôi muốn nghe về sự kiện đó. Nanahoshi-san từ giờ hãy nói bằng ngôn ngữ loài người nhé." "Được rồi." Fitts-senpai ngồi kế bên tôi. Nanahoshi ngồi đối diện. Từ giờ sẽ không phải là tiếng Nhật mà là ngôn ngữ loài người. "Tôi không biết ai đã tạo ra sự kiện đó. Thế nhưng, 5 năm trước, đúng vào cái khoảng thời gian tôi đến thế giới này."
Nanahoshi nói theo cách như thể là khó để mà nói ra. 5 năm trước, Vương quốc Asura. Thời điểm này, kể cả tôi có ngu ngốc đến thế nào, tôi có thể đoán trước được. Tôi dám chắc là cô ấy đã từng nghe nói đến, rằng tôi đã bị dịch chuyển đến một nơi khác từ Fitts-senpai. "Tức là?" "Rất có thể sự kiện đó là một phản ứng xảy ra vào cái thời gian mà tôi đến thế giới này. Tức là..." Ngay tại đó Nanahoshi ngưng lời của mình một lúc. Và rồi nói rằng.
"Tức, có nghĩa chính tôi là nguyên nhân của sự kiện đó."
Đúng như đã nghĩ. Một câu trả lời mà tôi đã đoán ra được giữa chừng rồi. Cái việc Triệu hồi và Dịch chuyển rất tương đồng với nhau. Và rồi, cái việc Nanahoshi được triệu hồi. Cho dù tôi có ngu ngốc đến cỡ nào, nếu ta thu thập đủ các yếu tố đến mức này thì ta sẽ hiểu. Thay vào đó, gần như ở cái điểm mà tôi cảm thấy thở phào nhẹ nhõm vì tôi không phải là nguyên nhân.
Nhưng, đối với Fitts-senpai thì.
"CHÍNH CÔ Ư???!"
Cậu ấy lớn tiếng hét lên với giọng mà tôi chưa bao giờ được nghe thấy, đối mặt với Nanahoshi và giơ cánh tay của cậu ấy.
"..Đó!!!?"
Nanahoshi giơ cánh tay mà cô ấy đã đeo những chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn phát sáng. Phép thuật của Fitts-senpai không hiệu nghiệm. Chiếc nhẫn đó là gì vậy? "Tôi... Chúng tôi... Cô có biết là chúng tôi đã phải chịu khổ như thế nào bởi cái thảm họa đó không! Cha và mẹ??! Tất cả là lỗi của cô!" Ngay khi cậu ấy nhận ra rằng phép thuật không thành hiện thực, Fitts- senpai nhảy về phía Nanahoshi. Thế nhưng sau khi chiếc nhẫn thứ hai phát sáng, nắm đấm đó tạo nên một âm thanh như thế là nó đấm vào cái gì đó ở khoảng không. Chiếc nhẫn đó, là vật phép ư. "Này! Rudeus Greyrat, đừng đứng đó nhìn và giúp tôi một tay đi!"
Nanahoshi thiếu kiễn nhẫn nói. Fitts-senpai đang thở hồng hộc vẫn đang cố vung nắm đấm của mình. Tôi bắt lấy tay của cậu ấy. "Fitts-senpai, bình tĩnh lại đi." "Sao tôi có thể bình tĩnh được chứ? Cái ả này chính là nguyên nhân, cô ta tự mình nói ra! Sao cậu có thể bình tĩnh được chứ! Kể cả cậu, ngay cả khi thảm họa đó đã khiến cậu phải trải qua bao rắc rối!" Fitts-senpai cực kì bị kích động theo cách mà tôi bao giờ thấy trước kia. Bình thường cậu ấy luôn có thái độ thoải mái, nhưng dù sao thì có vẻ như cậu ấy đã mất đi những người quan trọng của cậu ấy trong sự kiện dịch chuyển. Sau khi 5 năm đã trôi qua, cậu ấy có thể đã phai mờ dần đi nỗi đau ở một mức độ nào đó, nhưng nếu ta đưa thủ phạm ra ngay trước mắt cậu ấy, không đời nào cậu ấy có thể giữ bình tĩnh được.
Nhưng mà, theo những gì mà tôi được nghe, người gây ra sự kiện đó không phải là Nanahoshi. Ở kiếp trước của tôi, tôi nghĩ mình đã thấy cô ấy bị dịch chuyển. Tức là, ta có thể nói là cô ấy cũng chỉ bị kéo đến đây.
À, ra là vậy. Vì chúng ta đã nói những phần đó bằng tiếng Nhật. Tức là, Fitts-senpai không có nghe thấy. Không lấy làm lạ khi mà cậu ấy hiểu nhầm. "Xin lỗi nhé senpai. Lời giải thích thực ra vẫn chưa đầy đủ. Không phải cô ấy đến đây vì cô ấy muốn vậy đâu. Nói ngắn gọn tức là cô ấy chỉ là một nạn nhân thôi." "Nạn nhân!? Là... Là thật sao?" Fitts-senpai vẫn thở nặng nề. Nhưng mà, có vẻ như cậu ấy đã tin lời tôi, lấy một hơi và sau đó ngồi lên ghế. "Cho mình xin lỗi. Do mình đã thiếu suy nghĩ để xảy ra chuyện vừa rồi. Mình thực sự rất xin lỗi." "Không, không sao, tôi cũng phải xin lỗi, vì tôi đã nói quá đột ngột." Chắc Nanahoshi đeo những chiếc nhẫn bởi vì cô ấy đã tính đến khả năng là tôi có thể sẽ tấn công cô ấy trong cơn nóng giận. Cô ấy không ngờ ngoan cố thật. Cơ mà, những chiếc nhẫn thật là tiện lợi thật đất. Không biết liệu chúng dùng để tự vệ. Tôi muốn có một cái quá. "Dù sao thì, về sự kiện đó, tôi cũng không hiểu rõ nữa. Ở sự kiện đó tôi bị triệu hồi, nhưng bởi ai, hay vì mục đích gì, và tại sao thảm họa đó lại xảy ra. Những chuyện đó, không ai biết." "Orsted..-san, có nói gì về chuyện đó không?" "Ừ, anh ta không nói gì hơn là 'đây là lần đầu tiên'." Ra vậy, kể cả ngươi cũng không biết. Mà, nếu những cái gã tự gọi mình là Thần không biết thì tôi dám chắc là nó không đơn giản để mà đi giải thích được.
Tôi có cảm giác như là tên Nhân Thần [Hitogami] có từng nói rằng là Orsted gây ra sự kiện đó nhưng... Mà, vì có vẻ như Orsted bị lời nguyền khiến người ta ghét hắn, Hitogami có lẽ cũng ghét Orsted bởi lời nguyền đó. Mặc dù Orsted cũng có vẻ như có chút thù hằn cá nhân, hai kẻ đó không hòa thuận với nhau. Không ngờ là, Hitogami có thể có thù hằn khi hắn ta nói vậy. Nếu tôi hoàn toàn tin vào những gì Nanahoshi kể, tôi không thể tưởng tượng ra được Orsted gây ra sự kiện đó. Mặc dù cô ấy được triệu hồi, chẳng hạn như, hắn ta hoàn toàn hỗ trợ hết sức cho cô ấy khi cô ấy muốn trở về, tôi không hiểu nữa. "Vậy, tại sao cậu lại nói rằng cậu là nguyên nhân?" "Nếu để sau này cậu tự nhận ra thì cậu sẽ càng cảm thấy khó chịu hơn đúng không. Thế nên đó là lý do tại sao mà tôi nói ra trước. Dù sao thì tôi trông giống như là thủ phạm vậy." "Mình hiểu rồi." Thay vì giấu diếm che giấu, cô ấy nói thẳng ra luôn. Và rồi, cô ấy sẽ sửa sai bằng cách giải thích nó sai. Nếu ta học được điều này thì chắc là nó sẽ dễ để giữ bình tĩnh lại hơn. Hơi khó hiểu nhỉ. Mặc dù, chúng tôi nên để qua chuyện ấy trong khi tính đến khả năng Nanahoshi hoặc Orsted nói dối. "Nhưng mà, xem ra cậu không biết gì cả nhỉ." "Tôi không biết. Tuy vậy, tôi có triển vọng trong nghiên cứu của mình." "Rằng cậu sẽ hiểu sự thật đằng sau sự kiện dịch chuyển nếu nghiên cứu của cậu tiến triển?" "Ít nhất thì, tôi sẽ có thể đạt được một lý luận làm sáng tỏ nó." Cô ấy không khẳng định là mình sẽ biết ư. Cơ mà, nghe thế thì càng đáng tin hơn.
"Vì lý do đó mà tôi cần một lượng mana lớn." "Ra vậy, sự tồn tại của tôi giống như một con tàu chở hàng ư." "Một con tàu chở hàng? Fufu, tôi đoán, chắc nói thế cũng đúng." Fitts-senpai đang bĩu môi với cuộc hội thoại của chúng tôi. Không biết liệu cậu ấy vẫn còn nghi ngờ Nanahoshi không đây. Mà, tôi sẽ đảm bảo chắc rằng là sau này giải thích cho cậu ấy.
Dù sao, tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra được rằng là Fitts- senpai hiền lành lại có thể mất tự chủ đến thế. Cậu ấy có nói là một người quen của cậu ấy đã được tìm thấy nhưng mà... Ra vậy, cha mẹ của cậu đã mất rồi...
Có vẻ như tốt hơn là nói chuyện về chuyện này sau khi mọi chuyện đã nguội xuống.
"Tôi hiểu rồi. Nanahoshi-san. Hôm nay tôi vẫn chưa hoàn toàn làm sáng tỏ được hết mọi chuyện, ngày khác, chúng tôi sẽ quay lại để hỏi lần nữa. Chi tiết cụ thể những gì mà cô cần giúp hãy để đến lúc đó." "Được rồi. Vậy thế thì..." Chúng tôi nói qua vài lời cuối cùng, tôi dẫn Fitts-senpai và rời nơi đó.
Phần 5:
Sau khi tôi kể cho Fitts-senpai về chuyện của Nanahoshi từ ban đầu, cậu ấy đã bình tĩnh được một chút. Cô ấy đã bị buộc phải đến thế giới này và đang tha thiết muốn trở về. Sau khi kể cho cậu ấy vậy, Fitts-senpai đã nguôi giận hẳn. Thế nhưng, sau khi nói xong, cậu ấy hỏi. "Vậy thì, Rudeus-kun, cậu cảm thấy như thế nào về cô ấy?"
Tôi cảm thấy thế nào ư. Đây hẳn, không phải là về gương mặt của cô ấy rồi. Chắc hẳn là về tôi có tin hay không tin cô ấy. Vì tôi tới thế giới này bằng cách đầu thai, tôi có thể hoàn toàn chấp nhận câu chuyện của cô ấy. Nhưng, đối với Fitts-senpai được sinh và lớn lên ở thế giới này, đó có thể là một câu chuyện hoàn toàn khó tin và quá đột ngột.
Tuy vậy, xét từ giọng điệu của Nanahoshi thì có thể cảm thấy là cô ấy thật sự không quan tâm gì đến thế giới này. Gần như thể là cô ấy chỉ muốn nhanh chóng giải quyết lấy mọi chuyện và trở về quê nhà của mình. Cô ấy khác với tôi, kể từ khi cô ấy đến thế giới này cô ấy liên tiếp thành công. Vẫn có vô số thứ chỉ nghĩ thoáng qua. Cô ấy có thể có tuổi trẻ vĩnh hằng. Cô ấy không tự mãn gì với những khó khăn của mình cả... Tôi thật sự không thấy thích điều đó. "Thực sự thì, có những phần mà em không thích, nhưng hiện tại em tin cô ấy." "..Vậy à, cậu không thích... Ừ, thế thì được." Fitts-senpai nở nụ cười gượng gạo. Nếu tôi nói là tôi hoàn toàn tin Nanahoshi, liệu tôi có nhận lời cảnh báo "cậu phải đề cao cảnh giác hơn." không. Chúng tôi là những người đã xâm phạm chỗ của cô ấy trước, nên tôi không nghĩ là cần phải lo nghĩ nhiều đến chuyện cô ấy đang cố gắng lừa gạt chúng tôi..
Mà, đó là câu chuyện nghe có vẻ phi thực tế mà. Không lấy làm lạ khi mà cậu ấy lo cho tôi nếu như tôi có dễ dàng tin vào câu chuyện đó. "Anh lo lắng cho em đấy ư senpai, cảm ơn anh nhé." "Ể!!? K..Không, không thật sự..lo.. nhỉ?? Không..không có gì."
Fitts-senpai trở nên lúng túng. Cuối cùng cậu ấy có vẻ như đã thoải mái.
---
Dù sao, chỉ như thế này thôi Nanahoshi và tôi đã bắt đầu một mối quan hệ cùng nhau nỗ lực. Vẫn còn nhiều chuyện mà tôi muốn hỏi, nhưng không có lý do gì để mà đi thiếu kiên nhẫn cả. Nghe từng chút một là được rồi.