Chương 59: Sự Vắng Mặt Của Thần

Sau khi dùng phép thuật để trốn thoát như quả pháo, Aisha đã khóc một lúc. Run rẩy và khóc lóc trong khi răng đang lập cập, em ấy thậ chí còn tự làm ướt mình. Tôi hiểu cảm giác của em ấy. Nếu tôi bị bắt bởi một người đàn ông đáng sợ và bị hăm dọa, tôi có thể không chỉ đến ngưỡng tự làm ướt bản thân mình, mà cả đôi chân cũng run lên nữa. Ít nhất cho đến khi rò ra. Mà, hai tên kỵ sĩ đó, nếu hỏi tôi chúng là loại người gì, thì chúng giống như là quý ông, nhưng sự kích thích có hơi quá lớn đối với một đứa trẻ 5-6 tuổi. Sự khác biệt giữa tuổi bắt đầu trở nên hiển nhiên ngay từ khi ta còn nhỏ. Ví dụ, đối với học sinh tiểu học và trung học, phổ thông có dáng vẻ của một người lớn, nếu học sinh phổ thông tụ tập với nhau bên ven đường, kể cả nếu chúng không mặc như du côn, thì học sinh tiểu học và trung học tự nhiên sợ chúng. Hơn nữa lại còn là hai binh sĩ. Tôi tin chắc rằng khá là đáng sợ. Tôi không muốn nghĩ rằng đó là bởi vì em ấy nghe thấy tiếng rắc gẫy xương của đôi chân tôi khi chúng tôi đáp xuống đất. Tôi ngay lập tức dùng phép chữa trị cho đôi chân, nhưng vẫn khá là đau. Tôi giả vờ như không biết là em ấy đã làm ướt quần và nhanh chóng giặt quần lót. Địa điểm là nhà trọ của chúng tôi. Lúc tôi trở về, cả Eris và Ruijerd đều không ở đây. Vì họ có nói là họ sẽ đi thu thập thông tin, rất có thể là tối họ mới về. Mà, hiện giờ đây, tôi đang có một trải nghiệm kì lạ. Vừa xong, Aisha cởi bộ đồng phục, hầu nữ nhỏ nhắn của mình, cởi chiếc quần lót ướt mà em ấy đang mặc, lau người, và rồi mặc chiếc áo mà tôi thường hay mặc. Trên tay tôi là một chiếc xô gỗ và xà phòng cho việc giặt, cũng như chiếc quần lót của một nữ sinh tiểu học. Nếu là tôi kiếp trước, ở tình cảnh này với những vật như thế này, tôi có lẽ đã rơi vào trạng thái kích thích rồi. Thử nghĩ xem. Trên giường bây giờ là một bé gái đã cởi hết đồ và chỉ còn mặc chiếc áo rộng thùng thình của tôi sau khi bé ấy tự làm ướt mình và hiện giờ vẫn đang khóc. Hiển nhiên, không quần lót. Nếu là một quý ngài, thì ai rơi vào tình huống này bình thường cũng sẽ phải thấy phấn khích. Không phải là tôi có thể lấy quần lót của Eris cho em ấy dùng. Quần lót của cô ấy là không được đụng đến. Đó là một trong những điều luật quan trọng nhất của "Đường Cùng". Cho dù tình hình có khẩn cấp đến thế nào đi, sao tôi có thể lén lục đồ của cô ấy khi cô ấy không ở gần và đội quần lót lên... Chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi. Nếu tôi phá vỡ luật, Ruijerd sẽ không cứu tôi khi Eris tấn công và nếu tôi dùng mắt quỷ để chạy, Eris sẽ bực tức trong khoảng ba ngày. Kể cả nói là vậy, nếu tôi bị ăn đấm mà không phòng bị thì mặt tôi sẽ biến dạng đến nỗi không thể biết được mùi vị của thức ăn trong khoảng ba ngày. Mà, thực ra tôi có thể dùng phép chữa trị để giải quyết. Dù sao, đây là tình hình mà không lấy làm lạ gì nếu như con sói hoang trong trái tim tôi gào rú lên. Tuy nhiên, kể cả ở tình hình như thế này, trái tim tôi vẫn rất là bình tĩnh và tĩnh lặng như hồ nước trong. Bỏ qua chuyện kích thích sang một bên, thậm chí không có một gợn sóng. Phẳng và tĩnh. Thật kì lạ. Với Aisha khóc nức nở, tôi đã cảm thấy "Em ấy đang lo lắng" trong khi ôm theo, nhưng tôi không thể nhớ là mình có kích thích gì quá mức. Không biết có phải là vì tôi đã trở thành Hiền nhân lúc nào mà tôi không biết không. Hoặc là, có thể tôi đã vô tình chạm vào sự giận dữ của Eris, và pokemon của tôi đã bị vô hiệu hóa khỏi việc xuất trận. Có thể để quên đi nỗi sợ của lúc đó, tôi đã phong ấn ký ức của mình. Không, không thể nào! Không thể nào là thế được, phải không, my son? Và trong khi đang nghĩ như vậy, việc giặt giũ đã xong trong nháy mắt. Chiếc quần lót bằng vải không có sự khiêu gợi và bộ váy hầu nữ nhỏ nhắn có vẻ như được làm từ chất liệu khá là cao cấp. Tôi đưa chúng cho Aisha đang chuẩn bị ngừng khóc, và em ấy vui vẻ bắt đầu thay đồ. Tôi quan sát cẩn thận. Rốt cuộc thì tôi không có hứng thú. Không biết có phải là vì cơ thể tôi không hứng thú với gia đình mình. Mặc dù kiếp trước của tôi đàn ông và phụ nữ ở mọi lứa tuổi đều được và không phân biệt ai cả... Cuộc đời quả là đầy bí ẩn. "Em là Aisha Greyrat! Cảm ơn anh rất nhiều!" Aisha từ từ cúi đầu trong khi đang mặc bộ đồng phục hầu nữ rộng thùng lùng. Kiểu tóc đuôi ngựa của em ấy đung đưa theo nhịp. Tóc đuôi ngựa đúng là tuyệt thật. Eris thỉnh thoảng cũng để tóc đuôi ngựa nữa, nhưng tóc đuôi ngựa của cô ấy làm tôi có cảm giác như cô ấy là một cô gái điền kinh. Như thế cũng khá là được, nhưng Aisha có nét lôi cuốn khác. Aisha cực kì đáng yêu, như một con búp bê. Vì mắt em ấy hiện đang đỏ ngầu nên trông giống như búp bê bị nguyền rủa vậy. Sau khi em ấy nhấc đầu lên, em ấy bước gần. Gần. "Nếu em không được Kỵ sĩ-sama cứu, thì em đã bị bắt về rồi!" Sau khi nghe thấy từ Kỵ sĩ-sama, tôi nhớ ra tôi tự gọi mình là "Kỵ sĩ của bóng trăng, Kỵ sĩ Ảnh Nguyệt" trước mặt em ấy. Một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống lưng. Sau cuộc nói chuyện với Eris trước đó, tôi có thể đã hơi đi quá xa. 10 năm sau, kiểu tự xưng này nhất định sẽ như là một trò đùa với ý định trêu trọc. Sau khi nghĩ vậy, tôi có hơi hối hận một chút. "Thật sự, cám ơn anh rất nhiều ạ." Aisha cúi đầu hết sức lần thứ hai. Em ấy bây giờ bao nhiêu tuổi nhỉ, 6 thì phải. Mặc dù vẫn còn trẻ, em ấy là một đứa trẻ biết phép lịch sự. "Ngoài việc cứu em, em có một thỉnh cầu đáng xấu hổ ạ!" "Ô." Đáng xấu hổ, em ấy biết những từ khó như thế này. Theo Paul từng kể thì em ấy được Lilia giáo dục đặc biệt và em ấy khá là thông minh. "Xin hãy cho em những vật cần thiết để viết một lá thư! Ngoài ra, xin hãy cho em biết địa điểm của Hội mạo hiểm! Em xin nhờ anh ạ!" Sau khi nói vậy, em ấy cúi đầu...lần nữa. Khi nhờ người ta làm gì đó em ấy hay dùng từ 'xin', em ấy giỏi thật. Em ấy quả là một bé ngoan. Nhưng mà, vẫn còn thiếu chút suy nghĩ. "Hai thứ đó thôi phải không? Em có tiền không?" "...Em không có ạ!" "Em chưa được mẹ dặn là cả dụng cụ để viết một lá thư và gửi thư đều phải cần đến tiền sao?" Dạy tầm quan trọng của tiền ngay từ khi còn nhỏ là điều quan trọng. Tôi nghĩ Lilia sẽ không phạm phải sai lầm ở lĩnh vực này, nhưng tôi đoán chắc là có những chuyện không thể hiểu được kể cả khi chúng được dạy và có những chuyện không thể được dạy. "Mẹ có dạy em là nếu một đứa trẻ như em nhờ người ta với đôi mắt nhìn lên và hỏi "Cháu muốn gửi một lá thư tới chỗ cha", thì kể cả không có tiền thì cũng sẽ gửi được." Ôi trời, trời ơi, Lilia-san cô thật là ranh mãnh. Cô đang dạy con gái cô những gì vậy? Những cách để dùng cơ thể nữ giới của mình làm vũ khí? Sau khi nghĩ vậy, cách nói và cử chỉ của em ấy bắt đầu giống như là đóng kịch. Thật sự, cô đã dạy cho em ấy những gì vậy. "Em và mẹ luôn cố gắng để liên lạc được với cha, nhưng những người ở trong lâu đài không cho phép và không cho em và mẹ gửi một lá thư!" Tôi có nghe là Lilia đã bị giam giữ. Có vẻ như chúng cũng sẽ không để cô ấy gửi một lá thư. Không biết liệu có thể nào là cô ấy đang bị đối xử tồi tệ không. Vì Hitogami dùng cái câu "cứu cô ấy" mà. Có thể là một diễn biến NTR mà Paul không thể nào thấy buồn cười được. "Không còn người nào khác ngoài cha em để em nhờ vả sao?" "Không có ai ạ!" "Ví dụ, như là, một chị gái tóc xanh dương... Hay là một anh trai ở đâu đó?" Sau khi tình cờ nhắc đến vậy, Aisha nhíu mày. Đó là một khuôn mặt khó chịu. Tại sao? "Em có một người anh, nhưng..." "Em có nhưng?" "Anh ta không đáng tin cậy." Sao lại không chứ! Không phải anh ta vừa mới cứu em đầy ngoạn mục hay sao! "C-cho anh nghe lý do được không?" "Lý do! Được ạ! Mẹ em có kể hết cho em về anh trai của em." "Ồ." "Nhưng mà, tất cả đều là những chuyện khó tin! Ví dụ như là dùng phép trung cấp từ lúc 3 tuổi, hay trở thành pháp sư Thủy Thánh cấp lúc 5 tuổi. Và cuối cùng, trở thành gia sư cho cháu gái của một lãnh chúa lúc 7 tuổi? Không phải là không thể, nhưng tất cả đều là không thể! Nhất định là hư cấu!" Em không tin được ư. Ra vậy. Những chuyện đó đúng là khó tin thật. "Nhưng mà, nếu em thật sự gặp anh ta, anh ta có thể là một người anh tốt thì sao?" "Anh ta nhất định không phải!" "T-Tại sao?" "Ở nhà của chúng em có một chiếc hộp nhỏ mà mẹ em rất coi trọng nó. Mẹ luôn dặn rằng là không được chạm hay không được nhìn vào bên trong bất kể vì lý do gì. Có vẻ như bên trong có vật gì đó quý giá đối với anh trai em." ...Chiếc hộp nhỏ? Cơ mà, nghĩ lại thì tôi có nhớ mơ hồ là nghe thấy Paul nhắc đến chiếc hộp đó. "Trong lúc mẹ em không có ở quanh đó, em bí mật mở ra và nhìn vào bên trong. Và anh thử nghĩ xem bên trong đó là cái gì!?" "Ừm, không biết là gì nhỉ." "Là một cái quần lót. Quần lót của con gái đó. Ngoài ra, xét về kích thước thì nó khá nhỏ. Dựa vào vào tính toán của em, nó chắc hẳn là của một đứa trẻ khoảng 14 tuổi. Nhưng không có ai. Một người ở khoảng tuổi đó, không có ai trong nhà có cả. Em có tính đến khả năng là anh trai em thực ra là chị gái, nhưng nó có hơi lớn. Chỉ có một người mà em thấy là phù hợp. Gia sư của anh trai em, tên Roxy. Khi anh trai em lúc 4-5 tuổi anh ta đã coi một chiếc quần lót sạch sẽ của một người phụ nữ lớn tuổi làm vật tôn thờ." Tính toán ư. Ơ chờ đã nào, hình như em ấy hơi quá thông minh thì phải? Ể? Em ấy vẫn mới chỉ 5-6 tuổi phải không? Nói thế nào nhỉ, từ một đứa trẻ nhỏ tuổi như thế này, tôi cảm thấy một khoảng cách thật đáng kinh ngạc. "Tuy hiên, có khả năng là hiểu nhầm thôi mà phải không?" "không, em tình cờ biết được thêm chi tiết từ mẹ em. Anh trai em sẽ làm bất cứ việc gì anh ta muốn như là nhìn trộm cô Roxy đó khi cô ấy đang tắm hay nhìn trộm cha và mẹ khi họ đang đánh đêm. Có vẻ như mẹ em đã muốn giữ chuyện này bí mật, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa. Anh trai em rõ ràng là một tên biến thái!" Một tên biến thái! Một tên biến thái! Một tên biến thái! Rõ ràng là một tên biến thái! Thêm nốt câu cuối, một tên biến thái! Xin hãy dừng lại đi, thanh HP (Máu) của Rudeus đã xuống 0 rồi! "V-vậy à, anh trai em là một tên biến thái, nhỉ, hahaha..." Mặc dù người ta có câu Gieo nhân nào gặt quả ấy, nhưng sao có thể thế này... Sao lại thể được chứ,... Chết tiệt. Tôi hiểu rồi. Ra là vậy. Đó là lý do tại sao mà Hitogami dặn tôi là không được nói tên thật của mình. Vừa xong, tôi đã tận tâm hiểu được. Quả đúng là Hitogami-san.. "Cơ mà, Kỵ sĩ-san, tên thật của anh là gì vậy?" "Đó là bí mật. Tuy nhiên anh thường được gọi là [Chủ của Đường Cùng] ở giang hồ." Tôi trả lời với một bộ mặt cứng nhắc. Có vẻ như tốt hơn là nên chờ một thời gian nữa để nói với em ấy rằng tôi là anh trai em ấy. Rồi tôi sẽ bị coi là một tên biến thái. "Ồ... Chủ-san à. Tên ngầu quá! Liệu anh có thể thi triển loại phép như là phép triệu hồi không?" "Không, anh chỉ có hai chú chó hung dữ trên một cái dây xích." "Vậy sao ạ, thật là hay quá!" Aisha nhìn tôi với đôi mắt đang lấp lánh. Như một chú cún. Hơn thế nữa, như một chú cún bị lừa gạt. A, hơi đắng lòng thật. Nhưng mà, kết quả thế này là được rồi. Nếu tôi tiết lộ mình là anh trai em ấy ở đây, Aisha có thể sẽ không nghe những gì tôi nói. Tuy nhiên, nếu cứ giữ thế này, có vẻ em ấy sẽ lắng nghe những gì Chủ nói. Chúng tôi sẽ hành động trong khi giữ thân phận của mình, và giải cứu Lilia. Nếu tôi làm vậy, thì Aisha sẽ nhìn Chủ với đôi mắt tôn kính. Và rồi, sau khi em ấy nhận ra tôi là anh trai của em ấy, ấn tượng về người anh của em ấy sẽ tăng vọt lên. "Được rồi. Anh sẽ cứu mẹ của em." "Ể?" Sau khi tuyên bố vậy, Aisha nhìn tôi với vẻ sửng sốt. "N-Nhưng." "Cứ để việc này cho anh." Như thế này và tôi đã gặp Aisha. Mặc dù em ấy có ấn tượng xấu về tôi, nhưng cũng không tệ như khi Norn thấy cha em ấy bị đánh ngay trước mắt em ấy. Mặc dù tôi bị gọi là một tên biến thái vì có cái quần lót của Roxy, thì sao, một ngày nào đó em ấy sẽ hiểu thôi. Rằng con người đôi khi ai cũng có điều cần để tin. Tuy nhiên, nhận ra được quần lót = biến thái ở tuổi này ư. Đây không phải là tuổi để em ấy có thể liên kết được hai thứ ham muốn tình dục và quần lót, ngay từ đầu liệu em ấy có thể hiểu được ham muốn tình dục... Không biết có phải là do ai đó đã dạy cho em ấy những điều này. Không thể không trừng phạt cho tên đã dạy cho em gái tôi những điều kì lạ. "Cơ mà, Chủ-san." "Gì vậy?" "Sao anh biết tên em!?" Sau đó, tôi bắt đầu những cố gắng đánh trống lảng câu hỏi.

Sau đó, tôi nói chuyện với Aisha một lúc. Chúng tôi nói về chuyện hai năm trước. Tôi lắng nghe những chuyện đã xảy ra trong hai năm qua từ Aisha. Mặc dù vẫn còn hơi kém khoản ngôn ngữ và giải thích chưa đầy đủ, nhưng tôi có thể nắm được ý chính. Có vẻ như họ đã bị dịch chuyển đến Cung điện hoàng gia của đất nước này. Đương nhiên, họ bị bắt vì tội đột nhập, nhưng Lilia đã kể hết cho bọn họ mọi chuyện đã xảy ra, nên cuối cùng họ đã bị giam lỏng ở Cung điện hoàng gia. Đối với quan hệ trước sau, có vẻ như Aisha không hiểu rõ được, nhưng dường như vì lý do nào đó họ không cho em ấy gửi thư. Cũng không có đối xử tồi tệ gì với Lilia nữa. Điều này chắc có nghĩa là cơ thể của cô ấy không phải là mục tiêu của chúng. Mặc dù, có thể là Aisha không biết, và có khả năng là hằng đêm đều có chuyện gì đó xảy ra với cô ấy. Tuy nhiên, Lilia đang ở tuổi tốt (Cô ấy lớn tuổi hơn Paul nên cô ấy chắc ở khoảng 30), cô ấy cũng chưa phải là đẹp đến mức làm cho những kẻ sống ở Cung điện hoàng gia mất lý trí sau khi giam giữ cô ấy. Việc họ bị nghi ngờ thì là chắc chắn rồi, nên chắc là chỉ có giam giữ thôi? Về chuyện đó có một vài chỗ khó hiểu. Đã được hai năm rưỡi kể từ vụ dịch chuyển. Sự hiểu lầm vẫn chưa được hóa giải và họ phải bị giam giữ lâu đến thế sao? Có thể có một số yếu tố nào đó liên quan đến việc giam giữ mà tôi vẫn chưa biết tới. Nghĩ lại thì, tên của Roxy không dược nhắc tới. Không biết tại sao cô ấy không đến cứu Lilia. ...Không, có khả năng là nhờ cô ấy cứu họ có thể khiến họ rơi vào tình hình như hiện tại. Dù sao, hiện tại tôi đang chờ hồi âm từ Roxy. Sau khi lắng nghe tình hình từ cô ấy, như một mảnh ghép lắp vào đúng chỗ, tất cả mọi bí ẩn sẽ được hé lộ. Nhân tiện, về chuyện Aisha muốn gửi một lá thư cho Paul xin giúp đỡ. Nhưng em ấy đã bị lạc trên đường đi, và em ấy nghĩ rằng nếu em ấy theo sau ai đó mặc bộ đồ giống nhà mạo hiểm, em ấy sẽ có thể đến được Hội. Thật trùng hợp người đó chính là tôi. Trùng hợp đến đáng sợ. Mà, có lẽ là do Hitogami đã sắp đặt.

Aisha muốn nghe về tôi. "Ồ, Chủ-san đến đây từ Lục địa Quỷ." "Ừ, sau khi dính vào vụ dịch chuyển ở vùng Fedoa." "Anh đã làm gì trước vụ đó?" "Một gia sư. Anh đang dạy phép thuật cho con gái của một quý tộc." "Vậy ư, anh dạy ở đâu vậy ạ?" "Ở Roa." "Ồ, vậy thì giống như anh trai của em rồi! Có thể là hai người đã gặp nhau ở thành phố rồi!" "P-Phải đấy, có khả năng nhỏ là vậy." Tôi không thể nghĩ được rằng cách nói của em ấy hợp với tuổi của em ấy. Có thể là em ấy đang cố cư xử như người lớn. Dù sao, có vẻ như Aisha đã học được nhiều thứ từ Lilia. Lẽ thường, phép lịch sự, sự khôn ngoan sẽ hữu dụng ở đời, những yếu tố cần thiết để là một hầu nữ, vân vân... Liệu em ấy có thật sự hiểu được mọi thứ ở tuổi còn trẻ con như thế này, nhưng ít nhất em ấy có thể giải thích ở một mức độ mà tôi có thể hiểu được. Em ấy thật thông minh, thật sự quá thông minh. Em ấy có năng lực tiếp thu mọi thứ được dạy như một miếng bọt biển ngay từ khi em ấy còn nhỏ. Không biết em ấy sẽ như thế nào trong tương lai đây. Liệu tôi có thể duy trì phẩm giá của một người anh trai không. "Nhắc đến tiểu thư quý tộc, vậy có thể là có liên quan đến cô chủ của anh trai em, anh có biết không?" "K-Không, anh bị giới hạn thông tin, về người như thế anh..." "Vậy sao ạ. Em muốn nghe ấn tượng về anh trai em từ Chủ-san." "Ừm, anh chỉ nghe đồn rằng tiểu thư của lãnh chúa vùng đó rất hung dữ không ai dạy được." Tôi đang định tiết lộ thêm thông tin về mình, nhưng tôi rất cố gắng kiềm chế lại. Dù sao chuyện này cũng sẽ bị lộ ra thôi. Nếu lúc nào đó em ấy biết rằng đó chỉ là chuyện do tôi bịa ra, ấn tượng của em ấy về tôi sẽ bị thụt giảm mất. Sau đó, vì tôi kể cho em ấy mọi chuyện về lục địa Quỷ, chúng tôi nói chuyện chi tiết cụ thể. Đối với một đứa trẻ ở tuổi này, tôi đã nghĩ kể về mọi thứ cũng được thôi, nhưng kỳ lạ thay em ấy không nhập tâm với chủ đề. Có thể là bởi vì khả năng nói chuyện của em ấy cao. Trong khi nghĩ vậy, tôi thực sự rất thích thú kể chuyện với cô em gái của mình ở buổi gặp mặt đầu tiên này. Sau một lúc, Aisha bắt đầu thấy mệt và ngủ thiếp đi. Eris và Ruijerd trở về sau khi mặt trời đã lặn. Sau khi hỏi hai người đang mang vẻ mặt khá mệt mỏi, có vẻ như họ đã đi đến mọi nơi ở khu ổ chuột để thu thập thông tin, và rơi vào mấy trận đánh nhau. Đánh nhau. Hai người không biện hộ gì. Mà, cũng như mọi khi thôi. Tôi không buồn hỏi thêm chi tiết là như thế nào. Ai cũng phạm phải sai lầm, tôi cũng vậy, nếu có chuyện gì xảy ra giúp đỡ nhau là chuyện bình thường. Tôi kể về chuyện tôi đã gặp Aisha ở thành phố như thế nào và Lilia đã bị giam giữ ở lâu đài. Có vẻ có một số điều đáng nghi. Ngoài ra, cùng với đó tôi nói với họ về chuyện tôi giấu tên thật của mình. Tôi đã phải cẩn thận nhắc họ để họ không để cho Aisha biết tôi chính là Rudeus. "Tại sao cậu phải vòng vo vậy?" "Về chuyện này, em ấy đã rơi vào một vài chuyện hiểu nhầm về anh trai của em ấy, nên tôi muốn cho em ấy thấy mặt ngầu của tôi nhằm sửa lại ấn tượng về người anh." "Hừm, tôi thấy bản thân cậu vốn đã ngầu rồi." "Eris..." Sau khi nghe cô ấy nói vậy khiến tôi cảm thấy vui, một nụ cười tươi đã nở ra. Và rồi Eris đột nhiên bước một bước về đằng sau. "Ư... Sao tự nhiên cậu lại có bộ mặt đáng sợ như vậy khi tôi khen cậu!?" Có vẻ như bộ mặt chiến thắng của tôi trông đáng sợ. Hơi sốc một tý. Ai đó hãy cho tôi một bộ mặt mới với. "Mà, nếu thế thì chuẩn bị một cuộc tấn công nhỉ!" "Cũng đã lâu rồi kể từ lần cuối ta tấn công một lâu đài..." Eris đầy hào hứng. Ngay cả Ruijerd cũng nâng cây thương của anh ta lên. Tôi hoảng hốt ngăn hai người họ lại. "không, lúc này hãy chờ hồi thư từ Roxy đã." Sau khi nói vậy, Eris mang một bộ mặt cực kì chán. Như mọi khi thôi, cô ấy có vẻ thích bạo lực. Thay vì suy nghĩ phức tạp, tấn công lâu đài và mang Lilia đi chắc chắn là đơn giản hơn, nhưng nếu chúng tôi gây rắc rối cho Roxy thì tôi sẽ không còn mặt mũi nào nhìn cô ấy nữa. Đầu tiên chúng ta cần phải chú tâm xem xét tình hình. Tuyệt đối không phải là vì lý do như muốn gặp Roxy. Trong khi tôi nghĩ vậy, ngày hôm nay đã qua.

Ngày hôm sau. Cũng đã gần trưa. Binh sĩ đến nhà trọ. Các binh sĩ mặc đồng phục giống như những kẻ đã cố bắt Aisha ngày hôm qua. Để đề phòng tôi đã để Aisha trong phòng và nói chuyện với chúng ở sảnh nhà trọ. Tôi cũng để Eris và Ruijerd trong phòng. "Rudeus-dono phải không?" "Phải." "Tôi là vệ binh hoàng gia của hoàng tử đệ thất của Shirone, Ginger. Rất hân hạnh được gặp cậu." "Cảm ơn vì màn giới thiệu lịch sự. Tôi là Rudeus Greyrat." Có một binh sĩ và đó là một người phụ nữ. Sau khi thấy mặt tôi, da của cô ấy không thay đổi tý nào, và cúi đầu chào theo phong cách kỵ sĩ. Tôi cũng đáp lại chào theo phong cách quý tộc. Tôi không thực sự biết nên đáp lại với kiểu chào đó như thế nào, nhưng dù sao thì miễn là sự chân thành được chuyển tải đến là được rồi. "Roxy-dono đang gọi cậu, liệu cậu có thể theo tôi đến Cung điện hoàng gia?" Đối với một đứa trẻ như tôi, cho dù có nhìn thế nào đi chăng nữa, cô ấy khá là lịch sự. Cơ mà, vệ binh hoàng gia của hoàng tử ư. Tại sao lại là một vệ binh hoàng gia là điều tôi đang nghĩ, nhưng tôi có biết là Roxy đang làm gia sư cho hoàng tử. Vậy, thì cũng không lấy gì làm lạ. "..." Sau khi được hỏi theo cô ấy, tôi đã lưỡng lự. Không biết tôi nên làm gì với Aisha. Nếu tôi mang Aisha theo thì việc tôi đã tấn công một kỵ sĩ sẽ bị lộ mất. Dù sao thì, việc tôi đã bắn đạn đá cũng là do nhầm lẫn cả thôi. ...Được rồi, chúng tôi sẽ để Aisha ở lại. Nếu tôi có Roxy làm đệm và nói chuyện với họ sau đó xin lỗi, chắc sẽ ổn thôi. Sau khi quyết định vậy, tôi dặn họ tuyệt đối không để Aisha rời phòng, và để Eris và Ruijerd hộ vệ em ấy. Và rồi, một cuộc kiểm tra toàn thân để đi gặp Roxy. Đảm bảo rằng tóc tôi không bù xù và quần áo đang mặc không vấn đề gì cũng như cái áo choàng thường ngày. À, phải rồi, bánh ngọt hay gì đó cũng rất cần thiết nữa. Không biết có nên mang chúng khi mới lần đầu gặp sư phụ sau một thời gian dài hay không. Và ở dưới túi dụng cụ của tôi, tôi thấy tượng Ruijerd phiên bản đầu tiên không được ai ưa thích. Nghĩ lại thì, ở trong 1 bức thư của Roxy có từng đề cập đến tượng Roxy, xuất hiện ở nơi cô ấy đang ở. Nếu tôi cho cô ấy thấy bức tượng này và nói "thực ra đó là tác phẩm của em đấy", có vẻ sẽ khá là buồn cười. "Cậu cẩn thận đấy nhỉ." "Lâu lắm rồi tôi mới được gặp Roxy mà." "...Cậu sẽ giới thiệu chúng tôi chứ?" "Ừ, tất nhiên rồi." Trao đổi xong với Eris, tôi đã hoàn tất việc chuẩn bị. "Em đi một mình liệu có ổn không?" Ruijerd nói với giọng lo lắng. Vấn đề có vẻ như luôn xảy ra khi tôi ở một mình mà lại. Tôi hiểu cảm giác lo lắng của anh ta. "Không sao đâu. Nếu có chuyện gì thì em sẽ chạy ngay." Trong nháy mắt~ "Chủ-san..." "Không sao đâu. Cứ để chuyện này cho anh." Tôi vỗ và xoa đầu Aisha trong khi em ấy đang tỏ ra lo lắng, em ấy ngậm chặt môi và gật đầu. Được rồi, bé ngoan.

Được binh sĩ Ginger dẫn đi, tôi đang đi trên con đường hướng đến Cung điện hoàng gia. Hai chúng tôi đang đi bộ với tốc độ nhanh ở vỉa hè con đường chính mà xe ngựa qua lại. Con đường chính ngoằn ngoèo, đôi khi đến mức mà đường đi quá nhỏ để xe ngựa có thể đi qua. Không biết đây có phải là biện pháp phòng thủ trong trường hợp nước thù địch đến xâm lăng. Ở Nhật Bản kiếp trước của tôi, tôi từng nghe đến thị trấn ở vùng mino cũng ngoằn ngoèo như thế này. "..." Ginger là kiểu người ít nói và không nói những điều không cần thiết. Nếu như tôi có hỏi, cô ấy sẽ luôn mở miệng trả lời với thái độ lịch sự. "Được rồi, tiếp theo là tên này! Hắn là cựu kỵ sĩ của nước Washawa! Hắn là nô lệ cho mục đích chiến đấu! Hắn hơi tý vô liêm sỉ nhưng được cái có kinh nghiệm! Giá khởi điểm 3 đồng vàng!" Đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói to lớn phát ra nên tôi nhìn thử về hướng phát ra. Ở chỗ bên ngoài con đường chính có một chợ nô lệ. Ở trên chỗ đứng khá là cao, gần giống như là một ban công, có những nô lệ xếp thành hàng. Ba con người và một người thú với tai giống như thỏ. Hai nam hai nữ. Cả bốn người đều không mảnh vải che thân, ngay cả từ khoảng cách này tôi có thể thấy làn da sáng bóng của họ. Để vẻ ngoài trông đẹp mắt hơn, có thể họ đã được bôi dầu. Không biết người thú đó được mang từ Khu rừng lớn. Mặc dù tôi không có nghĩa vụ phải cứu cô ấy, nhưng chuyện này khiến tôi hơi nhíu mắt một chút. Trong khi đôi mắt ngày càng nhíu lại, thấy bộ ngực của cô ấy vùng ở giữa chân tôi có chút phản ứng. Tôi đã nghĩ thật là bí ẩn khi tôi không có phản ứng gì với Aisha, nhưng xem ra có vẻ như tôi vẫn tràn đầy sinh lực. Tôi có thể nghe thấy tiếng thương nhân ở bên cạnh chỗ đó đang giải thích gì đó. Tôi không nắm được rõ nội dung, nhưng tôi dám chắc đó là nơi sinh và khả năng của các nô lệ. Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng đám đông bắt đầu reo hò lên. Có vẻ như là một hệ thống đấu giá. Nếu Lilia và Aisha cũng không may mắn như họ, các em ấy có thể cũng sẽ bị xếp thành hàng như thế kia. Sau khi nghĩ vậy, tôi không thể nói rằng tình hình hiện giờ quá tệ. ...Không, dù sao, vì tôi không biết Lilia đang ở tình thế gì bây giờ, tôi không thể nói trước được điều gì cả. Sau khi đột nhiên nhìn qua, Ginger đã cau mày sau khi nhìn thấy chợ bán nô lệ. Cô ấy là một trong số những người giữ gìn trận tự công cộng ở đất nước này. Chắc phải khó chịu lắm khi việc buôn bán nô lệ công khai như thế kia. "Tôi tưởng chợ nô lệ chỉ có ở sâu trong thành phố thôi chứ." Tôi thản nhiên nói vậy. Tôi nghĩ chủ đề này cũng bình thường thôi. Ở những thị trấn thành phố khác, chợ buôn bán nô lệ luôn hoạt động ở những nơi sâu bên trong thành phố. Nô lệ không có vẻ như là điều xấu ở thế giới này, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy chuyện này công khai ngay trên đường chính. "Đúng vậy, thường thì chuyện này chỉ hay xảy ra ở sau thành phố." Tôi đã nghĩ là cô ấy sẽ gì đó như là ghê tởm chuyện đó, nhưng cô ấy đáp lại với giọng điệu bằng phẳng. "Hôm nay có sự kiện gì sao?" "Không. Ngày trước, hình như là có một vụ đánh nhau giữa những nhà mạo hiểm ở nơi mà chợ nô lệ hay tổ chức. Và rồi khi chợ không thể hoạt động ở đó được, nên mọi người đã quyết định để họ tạm thời sử dụng khu vực này làm chợ nô lệ." Đánh nhau... Đánh nhau ư. Đánh nhau ở chợ nô lệ. Đánh nhau do Eris và Ruijerd. Tôi không có liên quan gì nhưng có cảm giác như có mối liên kết giữa họ. Giờ đây tôi bắt đầu thấy có linh cảm xấu rồi. Trong khi nghĩ vậy tôi nhìn về hướng chợ nô lệ, rồi, "Đây." Ginger nắm lấy bên cạnh tôi và nâng tôi lên để tôi có thể nhìn rõ được. "A, cám ơn." Cô ấy là người dễ thân thiện. Gương mặt bình thường, và cô ấy không cho ta cảm giác của một người đẹp, nhưng cô ấy có thể nhận ra được những chi tiết nhỏ vặt, tôi nghĩ chắc là cô ấy sẽ tìm được một người chồng tốt nào đó thôi. "Roxy-dono cũng vậy, khi có đám đông thì cô ấy hay nhảy cẫng lên để xem." "Ra vậy." "Ừm, nhưng khi tôi nâng cô ấy lên như thế này thì cô ấy trông phức tạp." Cái cảnh đó hiện lên trong mắt tôi. Roxy nhảy đi nhảy lại vì cô ấy không thể nhìn thấy được. Rồi một người lính nâng cô ấy lên với ý định tốt. Và Roxy chán nản muốn được thả xuống. "Cô có thể nâng Roxy-sensei lên?" "Vâng, cô ấy bỗng trở nên tức giận và bảo tôi đặt cô ấy xuống đất." Tất nhiên rồi. "Cô giữ ở chỗ nào?" "Như hiện giờ thôi." Tôi hiện giờ đang được giữ ở hai bên nách và nâng lên. "Cảm giác như thế nào?" "Như tôi đã nói, cô ấy trông phức tạp và muốn được thả xuống." Điều mà tôi muốn nghe là cảm giác khi cầm nách của Roxy cơ... Mà, thế nào cũng được. "Để tôi xuống đi." Từ những gì mà tôi có thể nhìn thấy, cũng không có gì thú vị lắm. Chỉ là những nô lệ được bán từ một nhà tù. Vì vậy mà tôi đã bảo cô ấy thả tôi xuống và chúng tôi tiếp tục đi bộ đến Cung điện hoàng gia. Đột nhiên tôi nghĩ, bình thường họ không mang theo xe ngựa để tiếp đón ai đó đến Cung điện hoàng gia sao. Mà thôi kệ. "Roxy-sensei làm những gì ở Cung điện hoàng gia vậy?" Một câu hỏi bình thường, tôi hỏi Ginger. "Thường thì cô ấy dạy học cho hoàng tử, trong thời gian rảnh thì cô ấy sẽ tham gia tập luyện cùng với binh sĩ chúng tôi." Nghĩ lại thì, trong một bức thư mà tôi có nhận được từ Roxy hồi tôi còn ở Roa, tôi có cảm giác là chuyện này hình như có được viết. "Nếu tôi nhớ không nhầm thì, tập luyện để chuẩn bị ứng phó với pháp sư, phải không?" Theo nội dung của bức thư thì Roxy đã thi triển phép thuật tầm gần và họ sẽ cố gắng để tránh đòn. Nếu họ có thể phản ứng nhanh với phép thuật được bắn ra và tránh nó luôn, thì sẽ không quá khó để vượt qua ranh giới giứa sự sống và cái chết trên chiến trường. "Đúng vậy. Chúng tôi đều là kiếm sĩ trung cấp phái Thủy Thần, nhưng nhờ Roxy- dono mà chúng tôi đã có thể học được cách làm chệch hướng đòn phép trong giấy lát." Tôi hiểu rồi, đó là lý do tại sao mà kỵ sĩ ngày hôm qua đã có thể làm chệch hướng đạn đá của tôi. Có hơi sốc khi mà một kỵ sĩ bình thường có thể làm chệch hướng nó, nhưng nếu đó là thành quả của việc học từ Roxy thì tôi có thể chấp nhận được. Sau đó, tôi nói chuyện với Ginger một lúc về Roxy. Những chuyện như là trong buổi tập phép thuật, Roxy lỡ tay làm cháy xém một cái cây và cô ấy tái nhợt đi, nhưng các binh sĩ đều thấy hãnh diện hay bữa tối có ớt chuông được mang ra cô ấy đột nhiên tái xanh đi, nhưng vẫn ăn chúng giả vờ như không có gì cả. "Tôi cũng có nghe những câu chuyện về Rudeus-dono." "Ồ. C-Cô ấy đã nói những gì vậy?" "Một thiên tài có thể sử dụng phép thuật vô âm khi còn rất trẻ." "Sensei đã nói như vậy sao?" "Roxy-dono thường hay tự hào về cậu. Rằng cậu là một đứa trẻ cô ấy thật sự đã không xứng để dạy." "Hehee, cô ấy nói hơi quá rồi." Trong khi trò chuyện chúng tôi đã đến lâu đài. Một lâu đài khá là lớn, nhưng không lớn như Lâu đài Kishirisu của Rikarisu hay Bạch Điện của Milishion. Cùng kích thước như quê nhà của Eris. Tức là, đất nước này giống như một lãnh thổ xa xôi của Asura. Vương quốc Asura quả là tuyệt vời. "..." "Cứ tiếp tục phát huy nhé!" Ginger gật đầu nhẹ với các binh sĩ và các binh sĩ đứng thẳng tắp. Nghĩ lại thì, cô ấy có nói cô ấy là vệ binh hoàng gia? Cô ấy là người quan trọng sao. "Đường này." Ngay khi tôi định cứ đi thẳng tiếp, Ginger đột nhiên quay sang bên. Đi quanh lâu đài, chúng tôi đã đến một nơi như là cửa sau. "Xin thứ lỗi. Binh sĩ bị cấm đi vào Cổng trước." "Ra vậy." Ở lối vào đằng sau có một nơi như là trạm lính gác. Ở một góc phòng có hai chiếc bàn xếp thành hàng, và vài binh sĩ đang ngồi chơi bài. Sau khi họ thấy Ginger họ nhanh chóng dứng dậy và sửa lại tư thế. "..." "Cứ tiếp tục phát huy nhé!" Ginger gật đầu lần nữa và đi sâu vào trong phòng. Tôi tiếp tục đi theo cô ấy trong khi liếc nhìn qua họ. "Ginger-san có vẻ như là một người quan trọng." "Trong số binh sĩ thì tôi thứ 12." Thứ 12, hơi khó để xác định xem đó là cao hay thấp... Ở đất nước này có lẽ có vài trăm binh sĩ, sau khi nghĩ vậy, thứ 12 chắc là ở vị trí cao. Không phải là thấp. "Đường này." Ginger tiếp tục đi sâu hơn vào bên trong. Dáng đi của cô ấy cảm giác như có hơi chút thận trọng. Khi chúng tôi đi qua một số người, cô ấy sẽ dừng chân và chào theo phong cách kỵ sĩ. Tôi làm theo và chào theo phong cách quý tộc. Không thể để họ nói là đệ tử của Roxy không được dạy đàng hoàng được. Những người như quý tộc hoặc là chào lại, hoặc là hoàn toàn lờ đi và tiếp tục đi qua chúng tôi. Khác biệt lớn so với nhà của Eris. Về cơ bản, không có chào hỏi ở hành lang. Không biết Roxy có cảm thấy ngột ngạt khi làm việc ở nơi như thế này không. Sau khi quen với việc chào này, không biết chuyện này có làm cô ấy phiền không. Mỗi tầng có cầu thang ở ba nơi. Cấu trúc tương tự như nhà của Eris. Chắc là có một vài kế hoạch để ngăn chặn bị xâm nhập đây mà. Nhưng mà, rõ ràng là điều này gây bất tiện khi sống bình thường. Ginger dừng chân ở cuối hành lang. Không biết đây có phải là phòng của Roxy. Một nơi khá là yên tĩnh. Tuy nhiên, ta có thể nói như là Roxy. Ginger tạm dừng. Đột nhiên cô ấy nhìn ngoại hình của tôi và đưa tay ra. "Tôi sẽ tạm giữ cây trượng và hành trang của cậu." "À, vâng." Cô ấy thậm chí còn bắt chước làm người gác cửa nữa, thật là tốt bụng. Sau khi nhận hành trang của tôi, Ginger gõ cửa. "Ginger đây ạ. Tôi đã đưa Rudeus-dono đến." "Vào đi." Giọng đáp lại là của một người đàn ông. (Hử?) Trong khi một vài câu hỏi đang hiện lên trong đầu, Ginger nhanh chóng mở cửa, và dẫn tôi vào phòng. Như đã được dẫn, tôi đã đi vào trong phòng. "Ồ... Đây là Rudeus đấy ư." "Ơ!!?" Có một người đàn ông đang ngồi, trông hống hách. Trông hắn giống như một chiếc thùng nhỏ. Ở hai bên hắn là hai hầu nữ. Người đàn ông đang ngồi trông cực kì là hống hách, nhưng chiều cao của hắn ta lại khá là nhỏ. Không chỉ chiều cao, mà còn cả chân tay ngắn cũn nữa. Cảm giác như hắn được ráp lại từ một người Hobbit và Dwarf. Tuy nhiên, chỉ có khuôn mặt của hắn ta là lớn, trông giống như thuộc vê của một đàn ông loài người trưởng thành. Gương mặt đó nữa, nếu phải diễn tả ấn tượng đầu tiên là như thế nào thì sẽ là, xấu xí. Một kiểu mặt có cảm giác tương tự như tôi ngày trước. Sau khi nhìn sang bên, tôi không nhận ra Hầu nữ A. Cô ấy có vẻ như ở cuối tuổi 20, vòng 1 bình thường, không cơ bắp. Một người phụ nữ bình thường. Hầu nữ B có gương mặt giống như là Lilia. Chính xác hơn, cô ấy là Lilia. Trông cô ấy như đã già đi một chút sau 5 năm, nhưng có vẻ như da cô ấy có một vài nếp nhăn ở trên trán, vì cô ấy cũng bị dính vào vụ dịch chuyển đó nên có nếp nhăn là chuyện khó tránh khỏi. Và cô ấy đang ngồi trên một cái ghế. Một cái ghế bị buộc dây thừng và cô ấy bị bịt miệng. Tôi không thấy Roxy ở đâu cả. "Chuyện này nghĩa là sao?" Ngay cả khi ở giữa sự hỗn loạn, tôi vẫn cố bình tĩnh và nghe tình hình xem. Tôi đã nghĩ là Roxy có ở đây. À, hiểu rồi. Đây là một cái bẫy. "Thả hắn xuống." Tôi mở con mắt quỷ ngay cùng lúc với lời nói của hắn. Một giây ở tương lai tôi đã bị rơi xuống. Tôi đã rơi.

Trước khi nhận ra, tôi đã ở giữa một vòng tròn phép. Như hắn ta đã ra hiệu, sàn nhà dưới chân tôi đã bị kéo xuống và tôi đã rơi xuống một cái bẫy. Mất vài giây để nhận ra được điều này. Đây là một căn phòng nhỏ. Khoảng bằng 6 tatami (Đơn vị đo diện tích của Nhật.) Một vòng tròn phép được vẽ trên mặt đất và tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Tôi ngay lập tức thi triển phép hệ đất. Tôi định đẩy cơ thể của mình lên như thang máy. "...Hả?" Tuy nhiên, phép thuật đã không được phát động. Một lần nữa tôi cố thử thêm mana để tạo ra cột đất ở dưới chân. Thật kì lạ. Tôi dám chắc là mana đã ra rồi, nhưng cột đất đã không xảy ra. Không, không kì lạ là mấy. Vòng tròn phép quanh tôi. Chính là bởi vì nó. Tôi đang ở trong kết giới. "Kết giới... ư." Tôi duỗi bàn tay để xem xung quanh rìa mép của vòng tròn phép và tôi như chạm vào một bức tường. Tôi thử đấm để xem thế nào, nhưng nó không lay chuyển tý nào. "Hahahaha! Vô ích! Vô ích thôi! Vòng tròng phép đó là kết giới được tạo để bắt Roxy đó! Kẻ như ngươi sao có thể thoát ra được!" Kẻ trông giống như hình tròn vừa nãy đã xuống cầu thang. Và rồi, hắn ta dừng chân trước mặt tôi và nở nụ cười ghê tởm, cảm giác như hắn ta phấn khích với chiến thắng của mình. "Ngươi là?" "Tên ta là Pax. Pax Shirone." Pax. À, hoàng tử đệ thất ư. Cơ mà, tên này. Không biết tại cái quái gì mà hắn ta lại có âm mưu tạo kết giới chống phép thuật để bắt Roxy. Không, ở bức thư có viết là hắn ta giống tôi. Tôi là một người giống quý ông. Vậy thì, rõ ràng là hắn ta sẽ phải như một quý ông chứ. Quái. Hắn ta định hành xử như quý ông như thế nào vậy? "Kukuku, biểu cảm được lắm. Rudeus Greyrat." Sau khi thấy gương mặt phiền muộn của tôi, hắn ta cười to đầy tự mãn. Tôi giữ mặt lạnh lùng và hít thở sâu. Bình tĩnh. Đây là kiểu tình hình mà tôi cần phải bình tình. "Vậy là tôi đã bị dính bẫy ư. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ xin lỗi vì đã tấn công những binh sĩ hôm qua. Nhưng mà trước đó, xin hãy gọi cho Roxy. Tôi là cựu học trò của cô ấy, cô ấy sẽ chứng minh thân phận của tôi. Sau đó, tôi sẽ gọi cho luật sư, và phiên tòa xét xử sẽ-" "Roxy không có ở đây." Roxy không ở đây. "Cái...gì cơ..." Lời nói đó bay đến tai tôi đủ tác động để làm tôi thấy ngạc nhiên. Roxy không có ở đây. Tức là Thần không có ở đây sao. Thần không tồn tại? Không, không thể là vậy. Nhà toán học vĩ đại đó, vừa nói rằng Thần của chúng tôi không tồn tại sao. Người đã nhận sự sống từ Ekacherina đệ nhị, không phải bà ấy là một bằng chứng tuyệt vời về sự tồn tại của Thần sao. Thần có tồn tại. Tôi cũng vậy, thể xác tôi chính là bằng chứng cho sự tồn tại của Thần. "Không, Thần có tồn tại." "...Cái gì cơ? Thần?" Pax làm mặt vô cảm. Phải đấy. Thần có tồn tại. Rõ ràng là vậy. Nếu ngươi nói cô ấy không tồn tại, thì chuẩn bị chiến tranh tôn giáo đi. Tôi không biết giáo hội Milis mà như thế nào, nhưng ai muốn chết thì cứ thoải mái đến đây. Tôi sẽ là đối thủ với những ai nghĩ rằng mình có thể thắng. "Hừm, cầu cho thần ư. Sự lựa chọn đúng đắn đấy. Vì ngươi không thể nào thoát khỏi đây trong tình trạng này đâu." "Có vẻ là vậy." Vậy thì, giờ tôi phải bình tĩnh một chút, thôi đùa được rồi. "Dựa theo từ đầu đến giờ, xem ra Roxy không còn ở đất nước này nữa, đúng không?" "Phải! Ngươi là mồi nhử để dụ Roxy đến đây!" "Nếu ta được cắn bởi Roxy thì ta rất mong chờ điều đó đấy..." Trong khi đang chờ một câu trả lời thích hợp, tôi đang nghĩ. Vậy đúng là thế. Roxy không còn ở đất nước này nữa. Kẻ này đang cố bắt Roxy. Tại sao? Roxy đã phạm pháp vì làm chuyện gì đó và rồi trốn thoát? Trong khi còn đang nghĩ, Pax đáp lại với lời sau. "Ta đã rất ngạc nhiên sau khi thấy được bức thư. Ta không thể tưởng tượng ra được là người yêu của Roxy sẽ đến đất nước này cơ đấy!" "Ể!! Roxy có người yêu sao!!?" Thật đấy ư! Từ khi nào vậy. Chuyện này không có được ghi trên những bức thư... "Ủa? Ngươi không phải sao?" À, hắn ta nhầm tôi với người yêu của Roxy. "Tuyệt đối không thể nào! Chuyện tuyệt vời như vậy! Ta chỉ là một đệ tử bất tài không thể nào xứng với cô ấy được!" Tôi lắc đầu mạnh. Thực tế, tôi khá là hanh phúc. Tất cả sự hào hứng này như con tuần lộc hiếm. Tôi hào hứng như kẻ vừa tìm thấy vàng. Nhưng mà, bình tĩnh lại nào. "Hừm, kể cả ngươi có không phải là ngươi yêu của cô ấy, là đệ tử của cô ấy thì Roxy sẽ đến thôi." "Không biết liệu cô ấy sẽ đến không." "Cô ấy sẽ đến thôi. Lilia là mồi nhử không ngon, nhưng nếu là ngươi kẻ mà cô ấy hay khen nhiều đến như thế, thì Roxy nhất định sẽ đến thôi! Và khi đó, sẽ là lúc Roxy sẽ trở thành đàn bà. Ta sẽ mãi mãi giữ cô ấy làm nô lệ tình dục của ta. Sinh cho ta 5 người thừa kế." Nhắc đến nô lệ tình dục. Hứng thú bất chấp sự khó chịu của cô ấy. Người thừa kế ư? Không phải ngươi là hoàng tử đệ thất sao, ngươi có quyền lực chính trị nào không? Nhưng mà. Tôi vẫn có một câu hỏi. "Ừm. Cho ta hỏi một câu được không?" "Là gì cơ, à, phải rồi. Ngay khi ngươi và cô ấy gặp nhau ta sẽ rape cô ấy trước mặt ngươi. Và sau đó, lần thứ hai sẽ là khi Roxy chìm trong tuyệt vọng khi thấy đầu ngươi lìa khỏi cổ!" Trí tưởng tượng của hắn bay xa quá đi. "Từ khi ta đến đây, ta chưa bao giờ nghe thấy bất kì thông tin gì về Lilia... Ngươi định để Roxy nhận ra ta đang bị bắt giữ như thế nào đây?" Pax đột nhiên dừng lại. "Hừm, nếu là Roxy vĩ đại, thì cô ấy sẽ nghe được từ đâu đó và đến đây thôi!" Ra vậy, đúng là Roxy vĩ đại thật. Cô ấy có thể sẽ tìm ra thông tin là tôi không thể được tìm thấy. Tuy nhiên, khả năng đó khá là thấp. "Ừm, ngươi không thể ít nhất phát tán chút thông tin ra bên ngoài sao, làm thế có phải tốt hơn không?" Không phải là tôi muốn Roxy bị rape. Tôi không muốn tý nào, nhưng nếu hắn ta làm được đến thế, thì Paul đã có thể biết nơi Lilia đang ở sớm hơn rồi. Đó là điều mà tôi đang nghĩ. "Hừm, ta sẽ không để bị lừa đâu! Các ngươi đều được bảo hộ bởi quý tộc thượng lưu Asura mà! nếu chúng biết Lilia hay ngươi đang bị bắt giữ, Thì nhà Boreas và những kẻ khác có thể sẽ trở thành kẻ thù của chúng ta phải không?" "Trở thành... Liệu có thể không..." Hử? Có gì đó lạ kì. Mà, nếu họ biết tôi đang bị bắt giữ, ông già Sauros có thể sẽ đến cứu tôi... Nhưng mà, Lilia thì có liên quan gì chứ? "Lilia cũng cố gửi mấy bức thư ra bên ngoài đấy! Làm như ta sẽ để cho người ngoài đến cứu các ngươi ấy!" Tôi tự hỏi tại sao hắn ta nghĩ rằng ai đó sẽ đến cứu cô ấy mà không để cô ấy gửi một bức thư ra ngoài cầu xin giúp đỡ. À, tôi hiểu rồi. Hắn ta là thằng ngốc. "Không, nếu ngươi không để thông tin lộ ra ngoài, và không để cô ấy xin giúp đỡ, ta không nghĩ là có ai đó sẽ đến đâu." "Hừ! Không phải ngươi đã biết mà đến đây sao!" Đúng là vậy! Không, không, lý luận đó thật buồn cười. "Ngay từ ban đầu, sẽ tốt hơn nếu như gửi được thông tin trực tiếp đến Roxy!" "Ngươi đã gửi đến cô ấy chưa?" "Chúng ta đã đi tìm cô ấy hai năm nay, nhưng vẫn chưa thể tìm được! Tuy nhiên, chúng ta nhất định sẽ tìm thấy cô ấy một ngày nào đó! Người phụ nữ đó dù sao thì cũng dễ gây nổi bật mà!" Ta không nghĩ ngươi có thể tìm thấy cô ấy chỉ vì cô ấy nổi bật... Kì lạ thật, tôi có cảm giác là cô ấy có đề cập rằng hắn ta giỏi như tôi... Hay gì đó, có lẽ nào, là ấn tượng của Roxy về tôi là như hắn sao? Nếu thế thì tôi sẽ buồn lắm. "Hừmm, có vẻ như ngươi đã bỏ cuộc. Ta không biết vô âm là như thế nào, nhưng như thế có nghĩa là ngươi không thể thắng lại quyền lực của ta." Hừm, ta tuyệt đối sẽ không thua cái thứ gọi là quyền lực đâu đấy. "Hờ hờ, đôi mắt được đấy. Làm ta ớn lạnh quá cơ. Liệu ngươi có thể giữ được chúng cho đến cuối cùng hay không? Phải, điều này đáng để mong chờ đây. Roxy sẽ nhanh chóng đến đây..." Trong khi nói vậy Pax đi lên cầu thang trở lại chỗ cũ. Cô ấy không thể nào tới được đây đâu... --- "Ê, ai cho phép ngươi bỏ khăn bịt miệng của Lilia?" "Xin thứ lỗi, tôi đã nghĩ là ngài sẽ để cho cô ấy nói gì đó." "Đừng có làm những chuyện không cần thiết!" "Xin điện hạ, tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì, hãy để Rudeus-sama...!" "Câm miệng, ta không có hứng với người già!" "A!!" --- Sau khi nghe thấy những tiếng nói từ trên cầu thang tôi nghe thấy một tiếng vang lớn. Vì trần vẫn còn để mở nên tôi có thể nghe thấy được. --- "Mà, ngươi vẫn chưa tìm thấy Aisha sao!" "Chúng thần vẫn đang đi tìm, thưa điện hạ!" "Ku, đặc điểm của kẻ đã mang con bé đi là ai!?" --- Tôi có thể nghe thấy giọng nói bực bội của Pax. Có vẻ như chúng đang nói chuyện về ngày hôm qua. Nhưng mà, giờ, tôi rắc rối rồi. Tôi không giấu mặt mình, nên sớm muộn rồi sẽ bị lộ thôi. Địa điểm nhà trọ được viết trên lá thư nữa... Ruijerd và Eris đang ở nhà trọ. Nếu là Ruijerd, thì Ruijerd sẽ giúp tôi thôi. Có cả Eris đầy trách nhiệm đối với hành vi phạm tội nữa. --- "Theo báo cáo, thì là một đàn ông lực lưỡng khổng lồ cơ bắp rắn chắc tên là Kỵ sĩ Ảnh Nguyệt. Được cho là một tên biến thái cười phách lối khi hắn ta nhảy lên trên mái nhà." "Sao các ngươi lại không thể bắt một kẻ lộ liễu như hắn? Chết tiệt, các ngươi đúng là một lũ vô dụng!" "Thần rất xin lỗi." --- Hey! Binh sĩ, binh sĩ-san, báo cáo đúng đi chứ! Không, nghĩ kĩ lại thì, vụ đó có thể là họ có ý tốt. Họ có thể đã cho Aisha chạy thoát khỏi đây. Có vẻ như anh ta là một người tốt. Hay lắm, anh lính. --- "Nhưng, chúng ta đã nhận được thông báo là bức thư đã bị xé thành từng mảnh rồi mà." "Nó có thể viết nhiều lá thư trước đó rồi!" "Kể cả vậy nếu như đứa trẻ đó đi một mình, các quý tộc thương lưu cũng sẽ không nghe theo bức thư của một đứa trẻ đâu ạ." "Không thể nào như thế được! Tìm tiếp ngay, hay là người không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với gia đình mình?" "...Ku!! Thần sẽ điều một đội tìm kiếm ngay lập tức." --- Tôi nghe thấy tiếng chạy. Có vẻ như gia đình Ginger đã bị bắt làm con tin. --- "Hừm, ném Lilia vào chỗ cũ!" "Vâng!!" "Rudeus-sama! Tôi nhất định sẽ cứu cậu!" "Im miệng! Làm đéo gì ngươi có thể làm được!" "A!!" "Hừ, ngươi cũng biết Roxy phải không. Ta sẽ cứa cổ hắn trước mặt cô pháp sư nhỏ bé xấc xược đó!" --- Rầm, tôi nghe thấy một âm thanh khác. Âm thanh của cái gì đó bị kéo đi. --- "Hừ, Rudeus! Có nghe thấy ta không! Ta nhất định không để ngươi thoát khỏi đây đâu đấy!" --- Tôi nhìn lên nơi tiếng nói đó phát ra. Tôi thấy nụ cười ghê tởm của Pax. Sau khi nhìn liếc qua tôi, hắn ta di chuyển đến nơi không thể thấy từ cái lỗ. Sau một lúc, có thứ gì đó được đặt trên cái lỗ mà tôi đã rơi xuống. Một cái tấm che. Chỉ còn sự im lặng là còn lại. Xung quanh tôi vòng tròn phép vẫn đang tỏa sáng mờ nhạt. "Haizz..." Kết cục khiến ta ngây người thật. Hắn ta có lẽ đã tức giận và đánh Lilia, nhưng kì lạ là tôi không thấy tức giận. Có lẽ bởi vì cuộc nói chuyện vừa nãy quá khôi hài. Hoặc, có thể là bởi vì tôi đã được Hitogami nói rằng Lilia sẽ được giải cứu. Hoặc có thể là bởi vì hắn ta vẫn tôn thờ Roxy. Kể cả tôi cũng có thể trở thành như hắn nếu như tôi bị Roxy bỏ rơi. Không, không đúng. Có thể bởi vì hắn ta trông khá giống tôi kiếp trước. Đó là lý do tại sao mà thay vì tức giận, tôi cảm thấy lạc lõng và bối rối hơn. Mà, khi mọi thứ đến hồi kết thúc, tôi sẽ đảm bảo rằng hắn ta sẽ nhận được thứ hắn ta đáng phải nhận. "Giờ thì..." Tôi hiểu kha khá được tình hình rồi. Tức là, lý do Lilia bị bắt giữ là bởi vì Pax. Lấy lý do nào đó để giam giữ cô ấy. Như là gián điệp của nước khác chẳng hạn. Rồi, trong khi nói chuyện với cô ấy, có vẻ sau khi tên hoàng tử phát hiện ra về mối quan hệ của cô ấy với Roxy, hắn ta đã nghĩ đến kế hoạch này. Sử dụng Lilia làm mồi nhử, và tìm cách liên lạc với Roxy, và dụ cô ấy đến đây. Vì hắn ta sợ cái tên Greyrat, hắn ta liên tục làm việc bí mật. Mà, kể cả nếu Vương quốc Asura có biết, thì Lilia cũng chỉ là hầu nữ của Paul, nên có đầy cách để giữ im lặng. Không thể tìm Roxy, kết cục là Lilia đã bị giam giữ một thời gian dài. Lilia đã tìm cách để liên lạc xin giúp đỡ từ Paul, nhưng hiển nhiên là tên hoàng tử sẽ không cho phép. Trong tình hình đó, Aisha đã trốn thoát khỏi lâu đài, em ấy đã cố để gửi một lá thư, nhưng thất bại. Lá thư đã bị tiêu hủy. Phần bí ẩn là sau đó, vì lý do nào đó mà báo cáo của các binh sĩ đi theo hướng như là giúp đỡ em ấy. Có thể đơn giản là bởi vì họ ghét tên hoàng tử, hoặc là vì lý do nào đó... Có vẻ như hắn ta đang giữ con tin là những người thân của Ginger, những binh sĩ khác cũng rơi vào tình cảnh tương tự như cô ấy. Với tình hình như thế, tôi đã bay thẳng đến mạng lưới nhện. Hitogami có nói với tôi là gửi một lá thư đến Roxy mà, nên có lẽ tôi bị bắt như thế này vẫn nằm trong phạm vi giả định. Không cần phải hoảng loạn. Bây giờ tôi chỉ cần hành động như những gì đã được dặn. Nhưng mà, tôi sẽ phải làm gì từ giờ trở đi đây. Nhiều khả năng, bây giờ ngay lúc này, có chuyện gì đó đang xảy ra ở sau hậu trường. Vậy thì, có thể lần này tôi cũng sẽ chỉ cần ở yên mà không phải làm gì. Nếu tôi kiên nhẫn chờ đợi ở đây, thì sẽ có chuyện gì đó xảy ra, và rồi nếu tôi theo đó, mọi thứ sẽ được giải tỏa thôi. ...Không, chờ đã. Có thật sự là tôi đã làm theo chỉ dẫn? Ví dụ, tôi đã tự gọi mình là Kỵ sĩ của ánh trăng, Kỵ sĩ Ảnh Nguyệt. Theo lời khuyên của Hitogami, tôi lẽ ra phải tự xưng là "Chủ của Đường Cùng" trước mặt Aisha. Nhưng mà, liệu mọi chuyện sẽ như dự đoán nếu như tôi dùng cái tên Chủ trước mặt các binh sĩ? Không chỉ vậy. Mà cả với lá thư nữa. Tôi đã nghĩ là sử dụng tên thật của mình cũng có thể được, nhưng nếu tôi không sử dụng Rudeus làm tên người gửi, thì mọi chuyện sẽ không đến nước này ư? Nếu như tôi gặp tên hoàng tử với tư cách là người quen của Roxy, thì tôi đã có thể nói chuyện hòa bình được với hắn ta ư? Tệ rồi đây, tôi cảm thấy mình đã phạm phải sai lầm nào đó. Không, chắc là sẽ ổn thôi nhỉ? Chuyện mức này không phải là ở ngoài giả định, phải không? Tôi lo quá... Lúc này, có vẻ như tôi sẽ phải bí mật tìm đường tẩu thoát.