Chương 58: 3 : Vương Quốc Shirone

Chúng tôi đã đến Vương quốc Shirone.

Vương quốc Shirone là một đất nước nhỏ, nhưng nó là một đất nước cổ có 200 năm lịch sử. Đối với thế giới có lịch sử mỗi 1000 năm này thì 200 năm có lẽ cũng không phải là cổ lắm. Tuy nhiên, 400 năm trước, tất cả đất nước của con người ngoại trừ Vương quốc Asura và Vương quốc Thánh Milis đều bị xóa sổ trong chiến tranh. Cho đến tận khi 300 năm trước khi Vương quốc Long vương thống trị toàn bộ diện tích phía nam, là một khu vực tranh chấp. Ngay cả bây giờ đây, nếu ta đi về phía Bắc, khu vực tranh chấp đã lan rộng ra. Vương quốc Shirone là đất nước khá gần với khu vực đó. Ở nơi như vậy, sao Vương quốc Shirone lại có thể tồn tại được hơn 200 năm? Thật sự, tôi không có hứng thú gì đến chuyện ấy, nhưng nói chung thì tôi không biết tại sao. Có thể là bởi vì họ đã thành lập một liên minh với Vương quốc Long Vương ngay từ khi còn sớm.

Mặc dù gọi đó là một liên minh, nhưng sự khác biệt về thực lực của hai nước quá rõ ràng. Cũng giống như hai Vương quốc kia, Vương quốc Shirone như một nước chư hầu.

Lý do tôi có hứng thú là vì Roxy đang ở đất nước này. Cô gái trẻ... À không, cô ấy không trẻ. Không biết cô sư phụ đáng yêu, hơi vụng về vẫn còn ở đất nước này phục vụ với tư cách là pháp sư cho Cung điện Hoàng gia hay không. Tôi có nghe nói rằng cô ấy đã làm bỏng một bàn tay của hoàng tử, nhưng tôi nghĩ chỉ là cô ấy vẫn đang cố hết sức mình. Tôi muốn gặp cô ấy, cũng đã được một thời gian rồi. Tôi muốn gặp cô ấy và nói với cô ấy rằng tôi vẫn an toàn. Tôi muốn nói chuyện với Roxy và kể cho cô ấy nghe tôi đã đến quê nhà của cô ấy như thế nào. Tôi muốn cho cô ấy thấy phép thuật cấp Vương.

Trong khi đang nghĩ vậy, chúng tôi đi trên con đường hướng đến thủ đô.

Phần 2:

Nơi đây như một Vương quốc chư hầu cho Vương quốc Long Vương, nhưng sự khác biệt giữa hai đất nước khi chúng tôi đặt chân đến, tôi không thấy có cảm giác của một thuộc địa. Có thể là bởi vì chúng cách quá xa nhau, hoặc bởi vì nó như là một bức tường chắn khỏi khu vực tranh chấp. Tôi thật sự không hiểu rõ lắm.

Dọc theo đường cao tốc, có những cánh đồng trồng trọt không có cảm giác liên kết với nhau và gia súc để ở đấy tự do gặm cỏ. Có một khu vực có những loại thực vật trông giống như là cỏ ba lá và cỏ, có lẽ nó đã bị bỏ hoang. Tôi không có kiến thức gì về nông nghiệp, nhưng có vẻ như con người của thế giới này chỉ trồng trọt mà không suy nghĩ.

Trong khi nhìn cảnh đó, di chuyển từ bên này đến bên kia, chúng tôi đã đến thủ đô của Vương quốc Shirone, Ratakia.

Chúng tôi đã đi qua tường thành quanh thành phố.

Ở thế giới này, hầu hết các thành phố đều có những bức tường bao quanh. Roa và Milishion cũng đều như vậy. Ngay cả ở Vương quốc Kikka và Sanakia, thành phố lớn có tường. Nếu ta nhìn chúng, chúng là những bức tường đáng tin cho ta thấy một cảm giác kì ảo.

Sự tồn tại của những bức tường không có khác biệt gì so với lục địa Quỷ. Thay vào đó, ta có thể nói ở lục địa Quỷ nơi những con quái vật mạnh mẽ, chúng còn tinh anh hơn. Không có thị trấn nào lớn cả, bức tường tự nhiên như thị trấn Rikarisu, nhưng ở mỗi thị trấn, các chủng tộc khác nhau sống gần nhau đã sử dụng năng lực đặc thù của họ để tạo một bức tường vững chắc bảo vệ thị trấn. Ngoài ra, ngay cả ở những ngôi làng nhỏ, tiêu diệt quái vật là việc hằng ngày ở xung quanh làng. Nếu ta so những bức tường đó với những bức tường thành ở lục địa Trung tâm, ta sẽ nghĩ chúng chỉ dùng để ngắm thôi.

Phần 3:

Chúng tôi đã đến thủ đô của Ratakia.

Sau khi chúng tôi bước vào thành phố, như mọi khi, chúng tôi để xe ở chuồng ngựa. Có lẽ bởi vì có nhiều mê cung tồn tại xung quanh đất nước này, nên có rất nhiều những nhà mạo hiểm với phong thái tinh nhuệ.

Rất nhiều nhà mạo hiểu muốn thám hiểm những mê cung đó. Paul và Ghyslaine cũng từng như vậy, và Roxy có vẻ như cũng từng có thời gian đi sâu vào mê cung. Những người thám hiểm mê cung phần lớn là những người lành nghề, ít nhất thì Paul có từng kể với tôi là như vậy.

Có rất nhiều mê cung ở Vương quốc Shirone. Nếu ta là người đầu tiên chinh phục được một trong số đó, một số tiền khổng lồ sẽ rơi vào lòng ta. Bây giờ, kể cả trong số những nhà mạo hiểm đang quanh quẩn quanh đây, có nhiều nhà mạo hiểm hạng S đang tìm cách để làm giàu nhanh chóng.

Phần 4:

Chúng tôi đã tìm thấy một nhà trọ.

Giống như những nhà trọ khác, một nhà trọ nhắm đến những nhà mạo hiểm hạng D. Tôi không biết có phải là bởi vì thành phố này có nhiều nhà mạo hiểm hạng cao hay không, mà ngay cả ở những nhà trọ hạng thấp lại có giá thuê phòng khá là đắt.

Nói là vậy, nhưng chất lượng những căn phòng nhắm đến hạng D ở lục địa Trung Tâm còn tốt hơn nhiều những nhà trọ nhắm đến hạng C hay cao hơn ở lục địa Quỷ. Vì vậy, chúng tôi ở những căn phòng cấp thấp hơn cũng được, nhưng chúng tôi có đủ tiền đến mức không cần phải lo về giá. Nói cách khác, chúng tôi có thể ở phòng cao cấp. Một lần trước đây tôi có nghĩ đến chuyện ở một căn phòng tốt, nhưng kể cả khi ta có đủ tiền để sử dụng nó thong thả, nhưng không hay ho gì khi sử dụng nó phung phí. Không ngờ, tôi lại là người khá là tiết kiệm.

Mặc dù trong những tháng qua, chi phí ăn uống của chúng tôi có tăng lên một chút.

"Bây giờ, vì chúng ta đã đến Vương quốc Shirone, hãy bắt đầu một cuộc họp chiến lược."

Với hai người đang ở trong căn phòng cùng với tôi, tôi thực hiện một tuyên ngôn như thường lệ. Một tràng vỗ tay cho có lệ. Chúng tôi đã quá quen với việc này.

"Giờ thì, chúng ta sẽ bắt đầu với..." "Gặp cô giáo của Rudeus phải không?"

Sau khi nghe câu của Eris, tôi đã nghĩ. Nhớ đến những lời của Hitogami.

[Cô bé đó tên là Aisha Greyrat. Hiện tại, cô bé đang bị giam giữ ở Vương quốc Shirone. Sau khi thấy cảnh tượng vừa nãy, nhiều khả năng cậu sẽ đến đó và cứu cô bé. Tuy nhiên, cậu tuyệt đối phải không dùng chính tên thật của mình. Dùng cái tên 'Chủ của Đường Cùng' để tự xưng bản thân và nghe hoàn cảnh của cô bé. Sau đó, gửi một lá thư đến một người quen ở Cung điện Hoàng gia Shirone. Nếu cậu làm thế, cậu sẽ có thể cứu Aisha và Lilia từ Cung Điện Hoàng gia.]

Nếu những lời đó là thật. Tức là, tôi có thể đi tìm kiếm cái con hẻm mà tôi đã thấy trong giấc mơ. Không biết có nên đi cùng Eris với Ruijerd không. Có vẻ như tôi thường hay mắc sai lầm nhiều khi tôi đi một mình, nếu lần này tôi đi một mình và rồi tôi không thể theo đúng như cảnh tượng đó, liệu chúng tôi có nên đi cùng nhau không.

Tuy nhiên, cảnh tượng mà tôi đã thấy trong giấc mơ. Hai binh lính đi ra khỏi đó. Tôi đã thấy trang phục đó nhiều lần ở thành phố rồi. Đó là trang phục chính quy của binh lính đất nước này.

Tôi sẽ nghĩ một chút xem. Nếu tôi tin vào những lời của Hitogami, thì Lilia và Aisha chắc là đều đang ở Cung điện Hoàng gia Shirone. Và Aisha có lẽ đang bị giam giữ ở Cung điện Hoàng Gia. Tại sao em ấy có thể trốn thoát được khỏi Cung điện Hoàng Gia? Bất chấp binh lính Cung điện Hoàng Gia có thể bắt em ấy. Có lẽ đó là lý do mà tôi sẽ đụng độ với chúng ở đó.

Nếu tôi cứu em ấy ngay lúc đó, thì sẽ phải đụng mặt với Cung điện Hoàng Gia. Vậy nên đó là lý do tại sao mà hắn ta nói tuyệt đối không được xưng tên mình. Xưng tên giả ở đó. Có thể giấu mặt được thì càng tốt.

Rồi trong khi đám kị sĩ tìm kiếm tôi với cái tên giả đó, tôi gửi một bức thư đến một người quen... Roxy ở Cung điện Hoàng gia nhờ giúp đỡ. Nếu Roxy là một pháp sư Hoàng Gia, thì cô ấy chắc là có tiếng nói ở đó. Tôi dám chắc là cô ấy sẽ đến hỗ trợ chúng tôi. Rồi sau đó sẽ là chăm sóc. Thật sự, tôi không thể ngủ với ngón chân hướng về phía Roxy. (Ở Nhật Bản, bàn thờ tổ tiên được đặt khá là gần mặt đất nơi người đó ngủ, người đó không được ngủ với đôi chân chỉ về phía bàn thờ.) Ngược lại, nếu cô ấy cho tôi ân huệ được ngủ với đôi chân cô ấy chỉ về tôi, tôi sẽ làm thật sạch cho cô ấy trong khi cô ấy đang ngủ.

Nếu nghĩ đơn giản thì là như vậy đấy.

Nhưng, đây là Hitogami mà chúng ta đang nói đến. Có khả năng là hắn ta đang âm mưu chuyện gì đó. Sau khi đưa ra lời khuyên này hắn ta có phát ngôn "Nếu tôi cho cậu thêm chi tiết nữa thì sẽ không thú vị tý nào." Tức là, đối với hắn ta, chuyện gì đó thú vị có thể sẽ xảy ra.

Nhiều khả năng tôi sẽ không thể tránh được chuyện đó. Mặc dù nói là vậy, hắn ta nói rằng "Lần sau tôi muốn cậu hãy tin tôi." Rồi, kể cả có chuyện gì đó đang chờ đón tôi, tôi có thể dự đoán là tôi sẽ không bị trúng vết thương nghiêm trọng nào và không có ai trong gia đình tôi sẽ phải chết.

Chỉ khi tôi tin hắn ta đến cuối cùng. Lần này, hắn ta có thể đã nói dối để đánh lừa tôi và có thể hắn ta còn không nghĩ đến những lần tiếp theo nữa.

Tuy nhiên, kể cả nếu đó là thật đi chăng nữa, nếu tôi chống đối vô ích lại hắn ta và tình hình trở thành xấu đi, tôi sẽ không thể nào đối mặt được. Tôi không thích cái cảm giác làm con rối của hắn ta, nhưng tôi buộc phải nghe theo lời hắn ta nói.

Dù sao thì, tìm Aisha, giấu tên, và gửi thư cho Roxy. Ba việc đó là chắc chắn phải làm.

Tuy nhiên, bây giờ, sao tôi có thể thuyết phục hai người đó? Bức thư thì được rồi. Một lý do để tìm kiếm ở hẻm và một lý do để giấu tên của chúng tôi, nếu tôi không nghĩ ra cả hai lý do cùng lúc thì sẽ không hay lắm.

Đó là điều mà tôi đã học được sau khi chúng tôi rời Milishion, kể cả nếu tôi chỉ định một ngày như một ngày nghỉ, Ruijerd và Eris sẽ tuyệt đối theo tôi khi tôi đi xung quanh. Có vẻ như sự kiện khi tôi buồn rầu lúc đó với Paul đã vương lại trong tâm trí của họ. Tôi đã làm họ lo lắng quá nhiều. Tôi không thể xin lỗi đủ được. Kể cả có nói vậy, lần này khả năng mà tôi sẽ phải cẩn thận với đám kị sĩ là rất cao, nếu tôi mang theo hai người đóng kịch dở như họ, tôi cảm thấy như có một con rắn sẽ bò ra từ bụi rậm. Rắn luôn ẩn nấp chờ đợi thời cơ ở khắp nơi.

Vậy thì, nên làm gì đây.

"Rudeus, cậu đang lo lắng chuyện gì vậy?"

Vì tôi đã dừng nói một hồi lâu, Eris nghiêng đầu hỏi. Hừm..... Người ta nói đẻ còn dễ hơn lo lắng, tôi sẽ thử xem.

"Thực ra, tôi muốn giấu tên của chúng ta khi ở đây." "Chúng ta sẽ đóng kịch nữa sao? Tại sao vậy?" "...Ừm."

Kể cả khi tôi giấu mọi chuyện về Hitogami, nhưng không nhất thiết phải giấu chuyện này với hai người họ.

"Thực ra, từ một nguồn tin mà tôi nhận được, có vẻ như ở đâu đó trên đất nước này gia đình tôi đang bị bắt giữ." "Thật thế sao?" "Ồ?"

Ngay từ đầu, mỗi khi tôi đi thu thập thông tin thì một trong hai người họ luôn đi với tôi. Nếu họ không hỏi lý do tại sao, thì cũng tốt thôi.

"Ra là thế, nếu chúng ta xưng tên Greyrat thì chúng sẽ cảnh giác phải không!" "Đúng vậy." "Thế thì, họ là ai vậy?" "Lilia và Aisha... Cựu hầu nữ và em gái của tôi."

Nghĩ lại thì, tôi tự hỏi liệu đề cập Lilia có phải là hay. Tôi không nghĩ gọi mẹ kế là đúng...

"Em gái của Rudeus à? Cũng có 1 em ở Milishion phải không? Cái đứa vô lễ ấy." "Còn một em nữa." "Hừm..."

Eris đang có vẻ mặt như thể là không hứng thú. Norn vô lễ ư. Tôi không nghĩ là vậy, nhưng xét từ góc nhìn của Eris, thì thái độ đó có lẽ là vô lễ thật. Nếu em gái tôi bị đánh, tôi nên chọn phe nào?

"Nếu vậy thì tôi không có phàn nàn gì! Quả đúng là Rudeus, cậu đã nghĩ ra được ý này."

Eris khịt mũi. Kể cả nói là tôi nghĩ ra được, giống như là tôi theo sự điều khiển của Hitogami vậy. Hừm. Điều này khiến tôi cảm thấy tệ vì tôi như là đang lừa họ vậy.

"Chúng ta sẽ giấu tên của mình phải không. Dùng tên giả chứ?" "Một cái tên phổ biến là tốt nhất." "Tại sao vậy?" "Tôi có nghe nói là dùng tên giả khó nhớ tới thì càng tốt."

Trong khi hướng ánh mắt nhìn về phía tôi, họ đưa ra một loạt các cái tên giả.

"Không biết cái tên nào nổi tiếng ở quanh khu vực này." "Trên hành trình của chúng ta, ta có nghe thấy hai cái tên Shaina và Reidaru khá là nhiều."

Tử Thần kỵ sĩ Shaina là một nữ kỵ sĩ từ câu chuyện của anh hùng Bắc Thần. Cô ấy là một trong ba kiếm sĩ của Bắc Thần, và cô ấy là một trong những người bạn đồng hành của Bắc Thần. Cho dù cuộc chiến có khốc liệt đến thế nào cô ấy sẽ luôn sống sót trở về. Mặc dù nghe giống như là trong viễn tưởng vậy. Dù tôi nói là vậy, nghe những người ở quanh đây, "Con tôi bị tai nạn không lường trước được và không chết", tôi nghe thấy tên của chúng có cái tên Shaina.

Reidaru là Thủy Thần. Một thiên tài phản đòn, ông ta đã làm đóng băng cả vùng biển để bước đi, ông ta là một anh hùng đã đánh bại Thủy Long Vương. Có tên của một người tuyệt vời như vậy, con cháu của phái Thủy Thần đã truyền lại cho những thế hệ sau tên Reidaru nếu là nam và Reida nếu là nữ. Cái tên này cũng khá là phổ biến. Có vẻ như khi học trường phái Thủy Thần, có nhiều trường hợp đã đổi tên của họ.

Khi tôi nói rằng chúng tôi nên giấu tên mình, hai người họ đều suy nghĩ kĩ về việc này. Thật là may mắn. Tuy nhiên, tôi có cảm giác là Hitogami nói rằng xưng tên mình là "Chủ của Đường Cùng". Không, dùng cái tên này chắc là sẽ được trong trường hợp của Aisha.

Hừm, được rồi. Tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này.

"Rudeus, chúng ta sẽ làm gì?" "Tôi nghĩ, trong trường hợp này, tốt hơn là chúng ta dùng tên giả mà họ biết được đó là tên giả." "Tại sao?" "Mặt và tên chúng ta đều không được biết đến, nếu chúng ta xưng một cái tên sặc sỡ, họ sẽ không nhận ra mục đích của chúng ta, cũng có thể gây bối rối cho bên kia."

Ít nhất là tôi nghĩ tôi có từng nghe thấy điều này từ một anime hay ở đâu đó trước kia... Thực ra thì, tên giả nào cũng được thôi, nhưng...

"Vậy, một cái tên ngầu nhé."

Ngầu ư.

"Hiểu rồi, vậy tôi sẽ tự gọi mình là kỵ sĩ của bóng trăng, Kỵ sĩ Ảnh Nguyệt." "Kỵ sĩ Ảnh Nguyệt!?"

Má Eris đỏ lên và đôi mắt cô ấy đang lấp lánh. Là hàng thật thì mặc bộ đồ trông giống như mấy người phục vụ ăn trưa ở trường. Hơn nữa, hắn ta sẽ thốt ra những câu thơ ngạo mạn. Nếu Eris thấy được cô ấy có lẽ sẽcho hắn ta đi ngủ ngay lập tức khi mới thấy hắn ta.

"Tôi cũng muốn dùng cái tên như thế đó! A, nhưng mà nếu chúng ta cùng dùng thì sẽ rắc rối đấy phải không, hừmmm..."

Cô ấy thích đến thế sao? Được rồi, vậy tôi sẽ ban cho cô một cái tên kỵ sĩ.

"Thế thì, Eris sẽ là cây kiếm của Ảnh Nguyệt [Kiếm sĩ] và Ruijerd sẽ là cây thương của Ảnh Nguyệt [Thương sĩ]. Nếu xưng vậy, chúng ta sẽ tương hợp với nhau." "Hay đấy, một bộ ba! Hãy như thế này nhé."

Tôi đã nghĩ Ruijerd sẽ thấy xấu hổ với cái tên như thế, nhưng không có vẻ như anh ta không hài lòng với cái tên đó. Paul có từng nói là "Ngạo Thủy Long Vương" là một cái tên ngầu mà. Có vẻ như thế giới này có hơi chuunibyou (hội chứng tuổi teen).

"Tuy nhiên, Rudeus không giống như là một kỵ sĩ."

Sau khi xác định dùng những cái tên như vậy, Eris lẩm bẩm câu đó. Tôi không phải là kỵ sĩ. Vậy, tôi có nên gọi mình là Pháp sư (Tà) hay Tư lệnh (Omega)? ...Hừm, tôi không biết chúng tôi có thực sự cần phải gọi bản thân mình bằng những cái tên đó hay không, tên gì cũng được. Chúng tôi sẽ quyết định dựa theo tình hình, và nếu tình hình trở nên xấu đi thì có lẽ gọi mình là Chủ cũng được thôi.

"Vậy, dùng những cái tên giả đó nhé." "Phải rồi, chúng ta sẽ làm gì từ giờ trở đi?" "Hiện tại, tôi sẽ gửi một lá thư cho Roxy ở Cung điện Hoàng Gia rồi chúng ta sẽ đi thu thập thông tin cho đến khi tôi có phản hồi."

Tôi tuyên bố vậy. Tôi sẽ đi tìm kiếm trong thời gian rảnh và cố gặp được cảnh đó.

Tôi sẽ phải cố hết sức để mọi chuyện được suôn sẻ.

Phần 5:

Ngày hôm sau. Tôi đã mua một số giấy ghi chép và một phong bì trên thị trường, và viết một lá thư. Bắt đầu với lời chào mùa và ghi rằng tôi vẫn an toàn sau vụ dịch chuyển. Sau đó tôi sẽ nói rằng tôi vẫn còn khỏe mạnh nên không cần phải lo lắng. Hiện tại tôi đã tới Thủ đô của Shirone nên tôi muốn được gặp cô. Tôi sẽ nhẹ nhàng đề cập đến chuyện mọi người ở làng Buina vẫn còn đang mất tích, và tôi đang ở giữa cuộc tìm kiếm và chưa ai được tìm thấy nên tôi khá là lo lắng. Sau đó, tôi sẽ ngẫu nhiên đề cập đến chủ đề hầu nữ của chúng tôi cô Lilia, và vì đó là chuyện hệ trọng tôi sẽ kết thúc bằng việc lặp lại câu tôi lo lắng về gia đình của mình.

Tiếp đó tôi sẽ đặt nội dung sao cho mỗi chữ đầu tiên của từng dòng nhìn theo hàng sẽ là, "Hãy giúp em." Nếu tôi viết nhiều đến vậy thì tôi đoán chắc là Roxy sẽ nhận ra được điều đó.

Rồi tôi sẽ dùng hình tôi tạo từ mặt dây chuyền của Roxy, thành một con dấu để niêm phong lá thư bằng sáp ong. Tôi do dự ở phần tên người gửi, nhưng tôi đã từng gửi thư với cái tên Rudeus nhiều lần hồi tôi còn ở Roa. Tôi đã nghĩ về việc sử dụng một cái tên giả nào đó, nhưng nếu cô ấy nhìn vào và hỏi rằng "không biết người này là ai" và ném nó đi thì sẽ khá là rắc rối. Việc Roxy vụng về như thế đôi khi lại là một trong những điểm yếu của cô ấy.

"Từ đệ tử yêu quý người luôn dõi theo cuộc sống của cô, Rudeus Greyrat."

Nhiều khả năng kể cả nếu tôi có dùng tên giả, Roxy sẽ có thể nhận ra ngay khi thấy chữ viết của tôi. Mặc dù nói là vậy, nhưng hơi đãng trí ở những thời khắc quan trọng và phạm sai lầm chính là Roxy. Tôi không biết nữa cho đến khi tôi có thể chắc chắn rằng lá thư đến được tay Roxy và cô ấy đọc nó.

"Vậy, tôi sẽ đi gửi lá thư đây." "Ừ." "Chúc một ngày tốt đẹp."

Eris và Ruijerd nhìn tôi đi với một nụ cười tươi. Tôi đã nghĩ là họ sẽ theo sau tôi, nhưng thế này có hơi thất vọng.

"Ồ? Hai người định đi đâu vậy?" "Chúng tôi định đi quanh thành phố để tìm kiếm thông tin về cô em gái của Rudeus."

À, nghĩ lại thì, tôi có nói là chúng ta sẽ đi tìm kiếm thông tin. Ừm, thông tin là sức mạnh, không có mất mát gì trong việc đấy. Thay vào đó, tôi ngạc nhiên ở chính bản thân mình vì đã bất cẩn đến nỗi bỏ cuộc trong việc tìm kiếm thông tin.

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn hai người. Sau khi tôi gửi thư xong, tôi sẽ đi tìm kiếm thông tin nữa."

Sau khi nói xong tôi tạm biệt hai người họ.

Phần 6:

Một vài phút sau khi tôi gửi lá thư từ Hội Thám hiểm. Tôi nhận ra rằng mình đang bị bám đuôi.

Ban đầu tôi đã nghĩ là tôi đang bị theo dõi bởi Ruijerd. Mỗi khi tôi ở một mình tôi luôn dính vào một vấn đề nào đó. Thế nên tôi nghĩ đó là lý do tại sao mà hiện giờ anh ta đứng chờ cho có vấn đề xảy ra?

Tuy nhiên, trong những tháng qua, Ruijerd không đến mức phải bám đuôi và sau đó có thể nói chuyện bình thường. Ngay từ đầu, khả năng theo sau của Ruijerd là vô cùng phi thường. Không đời nào mà tôi có thể phát hiện ra được.

Người đang bám đuôi tôi hiện giờ quá lộ liễu. Không thể nào là Ruijerd được. Và, rất có thể, đó cũng không phải Eris. Eris quá tệ hại trong việc bám đuôi. Không lạ gì khi mà tôi có thể phát hiện ra sự hiện diện của cô ấy ngay từ khi chúng tôi rời nhà trọ. Tôi không thể nghĩ ra lý do tại sao họ lại bắt đầu theo sau từ Hội thám hiểm.

Vậy thì là ai. Ai đó là người có một mối thù với tôi ở đất nước này... Tôi không nghĩ ra được là ai. Sau cùng thì, chúng tôi mới chỉ vừa mới đến đất nước này ngày hôm qua. Có khả năng cao là chuyện gì đó sẽ xảy đến với đất nước này từ giờ trở đi, nhưng hiện tại chúng tôi chưa gây ra rắc rối gì đến ai đó.

Nếu không, có thể là liên quan đến vụ nào đó đã xảy ra ở lục địa Quỷ. Ai đó đã không quản ngại theo sau chúng tôi trên đường từ lục địa Quỷ chỉ để trả thù thôi? Không thể nào là vậy được. Có khả năng là những kẻ sống sót từ tổ chức buôn lậu ở Cảng Zanto. Có thể chúng đã tình cờ thấy tôi và chọn cách theo sau chờ thời cơ để ám sát tôi. Mặc dù xác suất không có liên hệ nào cũng là cao. Việc tôi có thể nhận ra được người đấy là bằng chứng cho thấy kỹ thuật theo dõi của người đấy là quá kém.

Trong khi rẽ vào một góc đường tôi nhìn lén đằng sau mình. Tôi thấy một bóng đen nhỏ nhanh chóng nấp đi.

Là một đứa trẻ. Có khả năng là con nhà nào đó coi tôi như là kẻ xấu và chơi trò theo sau tôi. Tôi không bận tâm quá đến việc làm chuyện này thì được gì. Tôi dám chắc là trẻ con có thể đột nhiên nghĩ ra được loại trò để chơi nào đó.

Không biết tôi có nên trốn ở đâu đó, và rồi khi đứa trẻ đi đến và bắt đầu hoang mang sau khi mất dấu tôi, nhảy ra và hét "Òa!"

À không, ở thế giới này cũng có tộc hobbit với chiều cao thấp. Bất cẩn là điều cấm kỵ. Tôi quyết định trốn đi.

Trong khi nghĩ vậy tôi đi qua một vài ngã tư và rẽ phải vào trong một con hẻm nhỏ.

"..Hử?"

Đột nhiên tôi thấy có một cảm giác kì lạ. Nhưng, không lo lắng quá nhiều, tôi đã tạo ra một bức tường đất. Dùng mana của mình bột bức tường cao khoảng 3 mét đã nhô lên từ mặt đất, biến con hẻm trở thành một con đường cùng. Ở bên kia của bức tường, tôi nghe thấy tiếng của hoảng loạn và chạy vội vàng. Và rồi, tiếng đập tường mà không có lực. Không có dấu hiệu cho thấy họ sẽ phá bức tường bằng phép hay kiếm thuật.

Tôi đã nghĩ có thể đó là Eris đang bám sau tôi, nhưng nếu là cô ấy thì cô ấy đã có thể nhảy qua được bức tường với kích thước như thế này. Không biết liệu tất cả chuyện này chỉ là do trò chơi của một đứa trẻ con nhà nào đó.

Sau khi thỏa mãn với kết luận đó, tôi bắt đầu đi ra khỏi đây. Rốt cuộc, tôi đã đi hơi sâu vào trong con hẻm để thoát khỏi đứa trẻ đó. Đường nào đến con đường chính? Có vẻ như tôi lạc rồi. Ừm, nếu tôi có thể thấy con đường nào đó lớn thì tôi sẽ nhanh chóng tìm thấy đường về thôi.

Trong khi nghĩ vậy, tôi đi xung quanh và rẽ vào những cái ngã, nhưng tôi không thể nào đi đến hướng mà tôi muốn đến và cứ tiếp tục vòng quanh. Con đường chính ở thành phố này quá quanh co ngoằn ngoèo. Khác biệt lớn so với Milishion nơi có những con đường như bàn cờ. Kể cả tôi, không có đặc điểm của một đứa trẻ bị lạc, giờ đây đang ở ngưỡng của bị lạc rồi. Trường hợp xấu nhất là tôi sẽ dùng phép thuật và bay lên nóc nhà.

Nghĩ lại thì, cảnh tượng mà Hitogami cho tôi thấy tượng tự như con hẻm này.

"A!"

Rồi, tôi nhớ lại cảm giác kì lạ từ vừa nãy. Đó không phải là cảm giác kì lạ. Đó là cảm giác mà tôi đã từng trải qua trước kia, déjà vu.

Tôi nhanh chóng trở về nơi tôi đã rời đi. Tôi chạy qua bao nhiêu ngã rẽ của con hẻm. Trong khi đang lạc trong những ngã ba, tôi tiếp tục rẽ và đi về nơi vừa nãy.

"Không, thôi đi!"

Tôi nghe thấy tiếng hét của một cô bé. Bức tường đất mà tôi đã tạo bay vào tầm nhìn của tôi.

"Trả lại đây!"

Tôi đặt tay vào bức tường đất và bắt đầu tập trung mana.

Dùng phép hệ đất, tôi đã điều khiển bức tường và tạo ra một khe nứt ở bức tường đồng thời sử dụng phép hệ gió để tạo ra sóng xung kích vào giữa bức tường.

[Bùm] Một âm thanh lớn phát ra và bức tường đất tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Cảnh tượng đó một lần nữa hiện ra trước mắt tôi.

Tay của một bé gái bị nắm kéo bởi tay của một người nào đó. Bàn tay đó là của một binh lính. Có hai binh lính. Người kia nhặt tờ giấy mà cô bé đang mang theo và xé nó thành từng mảnh.

"Xin đừng xé bức thư cháu gửi cho cha!"

Hai binh lính nhìn tôi với gương mặt ngơ ngác.

"Ngươi là ai...?" Cô bé. Có những nét của Lilia có thể thấy trên gương mặt của cô bé, cô bé buộc tóc đuôi ngựa với màu tóc nâu như Paul, trong khi đang mặc một bộ trang phục hầu nữ nhỏ nhắn. Gương mặt đó hiện giờ đang đẫm nước mắt và nước mũi.

Nhìn sang bên cạnh, những bộ mặt thô bỉ đó... Không, thực ra thì hai binh lính không có bộ mặt thô bỉ. Chúng đang có một bộ mặt hỗi lỗi. Như thể họ chỉ làm công việc của chúng, và chúng không có ý định làm như thế.

"Ngươi là ai?! Xưng tên mình ra!" "Ta là..."

Ô chờ đã, tôi không có ý định xưng tên thật của mình. Ừm...

"Ta là Kỵ sĩ của bóng trăng, Kỵ sĩ Ảnh Nguyệt!" "Kỵ sĩ gì chứ, rõ ràng ngươi là pháp sư!" "Ư..."

Tôi đã bị đánh bởi tsukkomi. (Tsukkomi - boke là loại hình comedy phổ biến của Nhật trong đó nhân vật kiểu boke - thường có tính cách, hành động ngốc nghếch hay kỳ quặc luôn bị nhân vật kiểu tsukkomi chỉnh sửa hay quở trách. Tsukkomi) Khốn kiếp. Lần sau, tôi sẽ tự gọi mình là Pháp sư. Thế cũng được.

"Nghe này cậu bé. Chơi trò anh hùng cũng tốt đấy, nhưng chúng ta là lính của cung điện hoàng gia. Vì cô bé đang đi lạc, chúng ta chỉ muốn mang cô bé trở về nhà thôi."

Rốt cuộc chúng nhìn tôi như là một đứa trẻ nghịch ngợm và nhẹ nhàng đưa ra một lời cảnh báo. Tôi dám chắc là lời nói đó có một chút nói dối bên trong, nhưng sau khi nhìn Aisha đang nức nở bên cạnh kỵ sĩ, cô ấy đang có một khuôn mặt hơi bối rối. Tôi nghĩ chắc chúng không phải là người xấu. Có thể có vấn đề gì đó ở Cung điện hoàng gia, và kể cả mặc dù Aisha và Lilia đang bị giam giữ, nhưng đó không phải là điều mà mấy kỵ sĩ coi đó là điều xấu. Có thể là vậy, sẽ rất tệ nếu như tạo mối thù địch với đám kỵ sĩ đó. Có thể không cần phải đánh nhau, giải quyết bằng nói chuyện có lẽ sẽ tốt hơn.

"Kể cả nói là vậy đi chăng nữa thì cái việc xé bức thư mà cô bé đang mang theo thì sao?" "À~... Đó là, ừ, thì. Việc người lớn thôi."

Phải vậy đúng không, có rất nhiều chuyện người lớn nhỉ?

"A!"

Rồi ngay lúc đó, sử dụng cơ hội, Aisha đã lắc tay ra khỏi bàn tay của binh lính.

"D-Dúp e với!"

Cô bé chạy thẳng đến tôi, nấp đằng sau lưng, với một khuôn mặt nhăn nhó đầy nước mắt và nước mũi, cô bé bám chặt lấy tôi. Sau khi nhìn thấy sự tuyệt vọng ở khuôn mặt đó, tôi bắt đầu cảm thấy như mình có thể chống lại cả thế giới này.

"M-Mấi ngươi đó, dật lẩy, tư của em, và ché..."

Tôi chẳng biết cô bé đang nói cái gì nữa, nhưng ít nhất thì sự tuyệt vọng đã được truyền đạt đến. Tôi bỏ cuộc, bỏ cuộc thôi. Một gã trung niên như tôi không thể làm một đứa trẻ chơi trò anh hùng được. Tôi sẽ làm theo cách thông thường của mình vậy.

"...Hnnn!"

Tôi bất ngờ đưa tay lên và dùng thần chú không tiếng để bắn một viên đạn đá.

"A!"

Kỵ sĩ nhận ra viên đạn đá đó, rút thanh kiếm trong giây lát và làm chệch hướng nó.

Ư, phản ứng nhanh quá! Phái Thủy Thần ư. Khó xử lý rồi đây. Nhưng, ừ, không phải là tôi chỉ có mỗi đạn đá thôi đâu. Ở khoảng cách xa như thế này có đầy lỗi. Fufu, tránh được đạn đá của ta, khiến ngươi là người thứ 4 mà rồi đấy.

"Vô âm thần chú!?" "Vậy cậu ta, có thể nào là người mà Roxy-dono...!?" "Cậu ta đã đến!" "Mau gọi viện binh đến!" "Đã rõ, ư~ ô...!"

Tôi tạo một hố sụp dưới chân kỵ sĩ đang chuẩn bị chạy đi. Đồng thời tôi bắt đạn đá liên tiếp đến kỵ sĩ kia để giữ hắn ta lại một chỗ, trong khi hỏi Aisha một câu hỏi.

"Chúng ta chuẩn bị chạy này, được không?" "Hícc...híc, vâng...!"

Aisha gật đầu trong khi tiếp tục nấc. Được rồi, được rồi. Sau khi xử lý xong tên này thì chúng ta sẽ chạy thoát.

Ngay khi tôi nghĩ vậy thì.

[Pi~]

Đột nhiên tôi nghe thấy âm thanh chói tai như của một con chim đang khóc. Âm thanh đó phát ra từ giữa cái hố. Đó là tiếng huýt. Chúng đang báo động.

Và rồi, từ một nơi gần đây tôi có thể nghe thấy âm thanh cũng giống như tiếng huýt sáo.

[Pi~ Pi~ pi~!!]

Mỗi âm huýt đều khá là khác nhau. Nhiều khả năng, chúng đang truyền đạt vị trí của nhau bằng cách sử dụng tiếng huýt. Sau khi thấy tay tôi đã ngừng bắn đạn đá, binh lính mở to miệng.

"Tất cả những lối ra ở khu vực này đã bị phong tỏa! Sớm muộn các lính sĩ sẽ đến đây thôi. Thôi chống cự vô ích đi, và đưa cô bé ấy đây! Chúng ta sẽ không đối xử tệ đâu!" "..."

Tệ rồi đây. Hắn ta đang gọi thêm đồng bọn. Rất có thể, kỵ sĩ và binh lính sẽ nhanh chóng tràn hết đến đây. Nhưng, tôi vẫn còn bàn tay còn lại.

"Aisha, bám chặt lấy anh!" "Ể!?" "Cho dù thế nào thì cũng không được thả ra!"

Trong khi Aisha đang hoang mang, em ấy đưa tay quanh eo tôi và ôm chặt lấy. Tôi giữ em ấy với tay trái của mình, và tay phải bắt đầu tụ mana. Tôi phát động [Thổ Thương] ngay giữa đôi chân của mình.

Sử dụng lực đẩy, tôi đã bay lên không trung như một quả pháo mới bắn ra.

"Hả!?" "Kyaa!"

Với tiếng kêu ngơ ngác của đám lính và tiếng hét của Aisha, tôi đã kì diệu thoát được khỏi nơi đó. Ha ha ha, tạm biệt nha mấy tên ngốc!

Nhân tiện, vì tôi đã quá say sưa, nên tôi đã để mình bay quá cao, và kết cục là tôi đã bị gãy cả hai chân khi đáp xuống mặt đất. Phép thuật loại này thật là nguy hiểm trừ khi ta tập luyện với nó mỗi ngày.