Part 1:
Vương quốc Thánh Milis. Thủ đô Milishion.
Ta có thể nhìn toàn cảnh của thành phố chỉ mới nhìn từ Xa lộ Thánh Kiếm.
Đầu tiên, con [Sông Nikolaus] chảy từ [Dãy núi Rồng Xanh]. Nó chảy xuống [Hồ Grand] lấp lánh màu xanh dương. Nổi giữa [Hồ Grand] là một tòa lâu đài lớn màu trắng, [Cung Trắng]. Từ Cung dọc theo con [Sông Nikolaus] xa hơn nữa. Trên đường ta sẽ thấy tòa [Đại Thánh Đường] tỏa sáng màu vàng kim và [Trụ sở hội Thám hiểm] tỏa sáng màu bạc ngân. Nếu chú ý xung quanh, ta sẽ nhận ra một hệ thống cảnh quan thành phố trải dài ngay trước mắt ta. Cuối cùng, nhìn xung quanh thành phố ta sẽ nhận thấy có bảy tòa tháp lớn và một khu vực đồng cỏ ngay bên ngoài.
Tôn nghiêm và hài hòa. Kết hợp cả hai, nó là thành phố đẹp nhất cả thế giới này.
Trích từ cuốn sách [Đi bộ vòng quanh thế giới] của nhà thám hiểm Bloody Count.
Part 2:
Quả thực là đẹp. Một sự hài hòa giữa màu xanh dương và xanh lá cây mà ta chỉ có thể tận mắt thấy được ở thế giới kỳ ảo. Bên cạnh đó, cấu trúc đường phố trông tương tự như ở Edo và Sapporo.
Eris yên lặng nhìn chằm chằm há hốc mồm về phía trước. Ruijerd cũng nheo mắt nhìn về phía trước. Tôi đã nghĩ là họ chỉ biết đến vẻ đẹp bề ngoài nhưng có vẻ như họ biết rõ cách đánh giá cái đẹp là như thế nào. "Đẹp quá đúng không?"
Vì lý do nào đó Gisu bắt đầu tự hào về cảnh quan nơi này. Sao anh lại cảm thấy tự hào? Đó là điều mà tôi đang nghĩ, nhưng đúng là nếu chỉ thấy cảnh này thôi cũng khiến ta cảm thấy tự hào. Mặc dù tôi nói rằng là tôi không thực sự muốn để tên này quá tự tin. "Đúng là đẹp thật đấy, nhưng liệu có vấn đề gì với cái hồ lớn như thế này trong mùa mưa không?"
Tôi bắt đầu có lời hơi mỉa mai. Tuy nhiên, đây là một câu hỏi thành thật. Hầu như cả thành phố là ở giữa một cái hồ khổng lồ. Có ba tháng mưa liên tục ở Khu rừng lớn ở phía Bắc từ đây. Ở đây chắc cũng có chịu ảnh hưởng. "Trong quá khứ nơi đây từng có vấn đề, nhưng hiện giờ đã có bảy tòa tháp phép kia với khả năng điều khiển nước hoàn hảo. Do đó, họ có thể nghỉ ngơi thoải mái xây dựng lâu đài giữa hồ. Không có tường đúng không? Đó là bởi vì những tòa tháp đó cũng tạo ra kết giới xung quanh nơi đó. "Ra vậy, nói cách khác, để tấn công Vương quốc Thánh Milis đầu tiên ta cần phải phá hủy 7 tòa tháp đó trước bằng cách nào đó."
"Đừng nói điều nguy hiểm như vậy, không thì mấy vị Thánh kỵ sĩ nghe thấy họ sẽ bắt chúng ta kể cả khi chỉ là nói đùa thôi đấy."
"...Ta sẽ cẩn thận."
Nếu tôi tin những gì Gisu đã nói, thì miễn là còn bảy tòa tháp đó, thì thành phố sẽ không bao giờ chịu ảnh hưởng bởi bất cứ thảm họa hay bệnh dịch gì. Tôi không hiểu giả thiết đằng sau đó, nhưng nghe có vẻ khá là tiện lợi. "Nhanh lên, đi nào!"
Eris hét lên hào hứng và chúng tôi tiếp tục đi về đằng trước trên chiếc xe của chúng tôi.
Part 3:
Thành phố của Milishion được chia làm 4 khu.
Ở phía bắc là [Khu dân cư]. Một khu chỉ toàn nhà riêng. Nơi của những gia đình quý tộc và kỵ sĩ sống, có một vài sự khác biệt với những người dân bình thường, nhưng về cơ bản là tất cả đều là nhà riêng trong khu dân cư.
Ở phía đông là [Khu thương mại]. Một khu tập trung đủ các loại thương nhân. Có rất nhiều các cửa hàng, nhưng quy mô thì nhỏ. Là một nơi nhiều các công ty gặp nhau và mở rộng liên lạc giao dịch cùng nhau, khu kinh doanh của thế giới này. Ở đây cũng có lò rèn và bán đấu giá.
Ở phía nam là [Khu thám hiểm] Một nơi tập trung các nhà thám hiểm. Ở xung quanh Trụ sở hội thám hiểm, có đủ các loại cửa hàng và nhà trọ cho những nhà thám hiểm. Cũng có một khu ổ chuột để hủy hoại những nhà thám hiểm với những trò như là đánh bạc, nên tốt hơn là nên cẩn thận. Phần lớn, thị trường nô lệ ở khu này còn nhiều hơn là ở [Khu thương mại] nữa.
Ở phia tây là [Khu thần thánh] Có nhiều nơi cho những người có liên quan đến Nhà thờ Thánh Milis sống. Đại Thánh Đường cũng ở đây. Ngoài ra, nhóm kỵ sĩ Thánh Milis cũng có trụ sở ở khu này.
Đó là những gì Gisu đã dành thời gian để kể cho chúng tôi biết.
Part 4:
Chúng tôi quay đầu lại và tiến vào thành phố qua Khu Thám hiểm. Theo Gisu kể, nếu nhà thám hiểm muốn vào những khu vực khác ngoài Khu Thám hiểm ra thì họ sẽ đưa ra vài câu hỏi và có thể sẽ phải mất khá nhiều thời gian. Thật là một thành phố phiền phức.
Trong nháy mắt chúng tôi tiến vào thành phố, không khí thay đổi thành đủ các loại. Nếu ta nhìn từ bên ngoài Milishion thì quả là đẹp, nhưng sau khi ta bước vào thì trông không có gì khác biệt mấy so với những thành phố khác.
Gần cổng của thành phố có những nhà trọ và chuồng ngựa. Các gian hàng xếp thành hàng kêu gọi các khách hàng đến gian của họ. Ngay dưới con đường chính tôi thấy một Cửa hàng Vũ khí. Có thể có một vài nhà trọ giá rẻ hơn ở ngay trong những con hẻm nhỏ. Nhân tiện, Trụ sở Hội Thám hiểm tỏa sáng màu bạc tôi có thể nhìn thấy ngay từ cổng của thành phố.
Lúc này chúng tôi để xe ngựa tại một chuồng ngựa. Sau khi nghe họ nói thì có một dịch vụ mang hành lý đến tận nhà trọ cho ta. Đó là một dịch vụ mà không thị trấn nào khác có. Dù sao thì một thành phố lớn như thế này họ có lẽ sẽ phải đưa ra những dịch vụ hấp dẫn nếu không thì họ có thể sẽ bị đào thải khỏi ngành kinh doanh. "Giờ thì, em có một vài nơi để đến, nên xin phép em đi đây!"
Sau khi chúng tôi ra khỏi chuồng ngựa Gisu bất ngờ nói vậy.
"Ể? Đã rời nhóm rồi sao?"
Tôi khá là ngạc nhiên. Tôi đã nghĩ chúng ta sẽ ở cùng nhà trọ với nhau.
"Gì vậy? Việc này khiến anh cô đơn sao senpai?" "Phải, khiến ta cảm cô đơn."
Tôi trả lời thành thật với cái câu hỏi mà có ý trêu chọc tôi. Chúng tôi mới chỉ biết Gisu trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng anh ta không phải là người xấu. Tìm đồng đội có cùng bước sóng với ta là một điều đáng quý trong hành trình. Nhờ Gisu mà bao nhiêu căng thẳng của tôi đã được giảm bớt. Ngoài ra, tôi cảm thấy buồn phiền khi tôi nghĩ đến việc các món ăn sẽ lại quay về tình trạng dở tệ nếu như anh ta đi. "Không cần phải cảm thấy cô đơn đâu senpai. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau miễn là chúng ta còn ở cùng thành phố."
Gisu nhún vai và vỗ nhẹ vào đầu tôi. Rồi ngay sau khi anh ta bắt đầu vẫy tay và đi. Eris đứng chặn đường anh ta. "Gisu!"
Với đôi tay vắt giữa ngực và cằm nhô lên, tư thế thường lệ.
"Lần sau chúng ta gặp nhau thì hãy dạy tôi nấu ăn!" "Tôi đã nói không đời nào rồi mà. Cô thật là cứng đầu."
Gisu đi về một bên trong khi gãi đầu. Trong khi đang làm vậy anh ta cũng vỗ vai Ruijerd.
"Vậy, anh cũng bảo trọng nha danna." "Cậu cũng vậy. Đừng có làm chuyện gì xấu." "Em biết rồi." Lần này Gisu cuối cùng cũng biến mất vào trong đám đông trong khi vẫy tay. Thật là đột ngột. Tôi không nghĩ được rằng là chúng ta đã hai tháng cùng nhau. Chia tay nhau quá dễ dàng.
Rồi khi tên mặt khỉ đó bắt đầu biến mất. Đột nhiên anh ta quay trở lại.
"À, phải rồi senpai. Nhất định anh phải xuất hiện ở hội thám hiểm đấy!" "Hử? À, tất nhiên!"
Chúng tôi dù sao cũng phải đến Hội Thám hiểm kiếm tiền. Tuy nhiên, không biết tại sao anh ta lại nói vậy bây giờ.
Tôi không biết nữa, nhưng sau khi nghe câu trả lời của tôi Gisu biến mất vào trong đám đông lần nữa.
Part 5:
Đầu tiên là tìm một nhà trọ. Tìm một nhà trọ là điều cơ bản khi chúng ta đến thị trấn mới lần đầu tiên. Ở Milishion có rất nhiều nhà trọ trải dài con đường chính. Nếu ta đi xuống một con hẻm một chút ta sẽ đến một khu như là khu nhà trọ. Sau khi nhìn qua xem xét từng nơi chúng tôi đã chọn được một nhà trọ. [Nhà trọ bình minh]
Nhà trọ này có hơi xa đường chính. Tuy nhiên, nơi này cách xa khu ổ chuột và an ninh cũng không quá tệ. Bao gồm cả một vài dịch vụ ẩn mà nó có cung cấp, thì đây là một nhà trọ phục vụ cho những nhà thám hiểm có hạng khoảng từ C~B. Thực tế là nhà trọ này không có nhận nhiều ánh sáng bình minh là một lỗi, có thể gọi đây là một khuyết điểm.
Tìm một nhà trọ và sắp xếp mọi thứ của hành trình trước, nếu thời gian cho phép thì sẽ đến Hội thám hiểm và kiểm tra hàng hóa quanh thành phố, nếu nhiều thời gian nữa thì sẽ tận hưởng thư giãn xung quanh bên ngoài, rồi trở lại nhà trọ với một cuộc họp kế hoạch cho tương lai. Đó là việc thường hay làm. "Chúng ta ở nơi rẻ hơn không được sao?"
Eris nói vậy với khuôn mặt ngây ngô. Rằng cô ấy nói là hoàn toàn đúng. Chúng ta cần phải cẩn thận với tiền của chúng ta. Đó là điều mà tôi luôn nói. Mặc dù hiện giờ chúng tôi có dư dả tiền để tiêu hợp lý. Tiền chúng tôi kiếm được khi giúp bảo vệ làng Dorudia. Rồi tiền chúng tôi nhận được từ Gyes. Cộng chúng vào thì khoảng trên 7 Đồng Vàng Milis. Có lẽ đúng là chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc tiết kiệm tiền, nhưng chúng ta không có ở trong tình trạng thê thảm ngay hiện giờ. Do đó, khoản tiền xa hoa thế này là được rồi. Ngay cả tôi cũng muốn ngủ trên một chiếc giường mềm mại theo thời gian. "Hừm, Thỉnh thoảng đôi lúc không được sao."
Sau khi nhìn Eris một phát tôi đi đến phòng. Đó là một căn phòng khá gọn gàng và đẹp. Thực tế là bàn và ghế đã được chuẩn bị ở trong căn phòng này khá là tốt. Phòng có chìa khóa khóa cửa và cửa sổ cũng có cửa chớp. Vẫn chưa thể so được với khách sạn thương mại ở thế giới trước của tôi, nhưng chất lượng trên trung bình của nhà trọ này là quá đủ.
Giờ thì, hành động của chúng tôi sau khi đến nhà trọ đã được định sẵn rồi. Sửa chữa trang bị và chuẩn bị một bản ghi nhớ những hàng hóa đã tiêu hao mà chúng tôi cần bổ sung. Giặt khô giường, giặt ga, và quét dọn. Việc này đã trở thành một thói quen mà tôi không cần phải nói ai cũng yên lặng bắt đầu tự tay vào làm.
Khi mọi việc đã xong mặt trời đang lặn và bên ngoài đã tối. Có lẽ là vì chúng tôi đến từ khoảng đầu giờ chiều. Thời gian để đến hội thám hiểm đã không còn. Hừm, chúng ta có thể đến ngày mai hoặc kia, cũng chẳng phải là vấn đề lớn gì.
Chúng tôi ăn ở quán bar kế bên nhà trọ và rồi trở về phòng của chúng tôi. Sau đó chúng tôi đều ngồi thành vòng tròn đối mặt với nhau. Đến giờ họp bàn kế hoạch tương lai rồi. "Vậy là, đã đến lúc họp chiến lược của đội [Đường Cùng]. Đây là cuộc họp đầu tiên ở thủ đô của Milis nên hãy làm việc gì đó thú vị."
Tôi vỗ hai bên má và bắt đầu vỗ tay. Eris và Ruijerd cũng tạo cho tôi một tràng vỗ tay cho có lệ. Mặc dù họ không giỏi hòa hợp. Nhưng, cũng chẳng quan trọng. "Cuối cùng chúng ta cũng đã đi xa được đến đây."
Tôi nói vậy để bắt đầu mọi chuyện.
Cũng là một hành trình dài rồi mà. Hơn một năm ở lục địa Quỷ và 4 tháng ở Khu rừng lớn. Một năm rưỡi. Sau một năm rưỡi trôi qua và cuối cùng. Cuối cùng, chúng ta đã đến nơi mà loài người sống một lần nữa.
Chúng tôi đã vượt qua biết bao nơi nguy hiểm. Từ giờ trở đi các con đường có lẽ đã được lo cẩn thận bằng phẳng rồi. Nếu so với mọi chuyện cho đến bây giờ, ta có thể gọi đó là an toàn.
Mặc dù về mặt khoảng cách chúng tôi vẫn còn chặng đường dài để đi. Từ Milis đến Asura. Khoảng nửa vòng thế giới. Cho dù có đi lại dễ dàng như thế nào đi nữa, thì vẫn không rút ngắn được khoảng cách chúng tôi vẫn còn phải cần lấp. Có vẻ như sẽ mất khoảng một năm nữa. Vậy nên vấn đề số một của chúng ta sẽ là... Tiền. "Trong thời gian này tôi muốn bắt đầu kiếm thêm tiền trong khi ở thành phố này." "Tại sao?" Tôi lịch sự trả lời lại câu hỏi của Eris.
"Tôi đã hiểu sau khi đi qua lục địa Quỷ và Khu rừng lớn, nhưng giá cả ở vùng của loài người khá là đắt đỏ."
Rồi tôi nhớ lại giá thị trường mà tôi đã từng thấy cho đến bây giờ. Tôi đã không thể kiểm tra giá cả thị trường ở Cảng Zanto, dù tôi vẫn còn nhớ giá cả tổng quát của thị trường lục địa Quỷ và giá cả của nhà trọ thị trấn. So với chúng, giá cả ở Vương quốc Thánh Milis và Vương quốc Asura rất đắt. Ngay cả chi phí ở nhà trọ này, nếu ta so với một nhà trọ ở lục địa Quỷ, đủ đắt để mắt ta nhảy ra khỏi hốc mắt.
Nơi ở của loài người tiền tệ quan trọng hơn các loài khác mà. Tôi sẽ không nói về chuyện tham lam.
"Giá trị tiền tệ ở Milis cao. Nó gần cao nhất chỉ sau Vương quốc Asura, nói cách khác xếp thứ hai ở trên thế giới. Giá cả thị trường thì đắt đỏ nhưng cũng đồng nghĩa với việc là phần thưởng cho các công việc cũng sẽ cao. Không như ở lục địa Quỷ, ở lại khoảng một tuần kiếm tiền ở mỗi thị trấn, sẽ hiệu quả hơn nếu như chúng ta ở lại thành phố này một tháng và kiếm tiền." Giá trị tiền tệ ở Milis cao. Nói cách khác nếu chúng ta kiếm đủ tiền ở Milis thì chúng ta sẽ không cần phải lo lắng nữa, cả về vấn đề trả phí đi qua đến lục địa Trung tâm. "Chúng ta vẫn chưa biết sẽ tốn bao nhiêu tiền cho người Supard lên tàu nữa."
Khi tôi nhắc đến từ "tàu" Eris làm mặt khó chịu. Cô ấy chắc nhớ đến vụ say sóng. Đó là một ký ức xấu cho cô ấy nhưng lại là một ký ức đẹp cho tôi. Tôi sẵn sàng hỗ trợ cô bất cứ lúc nào. "Chúng ta sẽ tích lũy tiền từ đây và sau đó di chuyển đến Asura luôn. Dù nếu vậy thì nhiều khả năng chúng ta sẽ không thể làm những việc tăng danh tiếng cho tộc Supard Ruijerd-san. Đúng không?" Ruijerd lặng lẽ gật đầu. Ừm, quảng cáo cho tộc Supard nhiều khả năng là việc mà tôi làm vì tôi cảm thấy thích cho đến bây giờ.
Là tôi, tôi sẽ bình tĩnh và dành thời gian một tý nữa để đi xung quanh sửa lại danh tiếng xấu của tộc Supard. Nửa năm hoặc cả năm. Nếu là thành phố lớn như thế này thì sẽ càng hiệu quả hơn.
Tuy nhiên, làm việc đó đến nay chúng tôi đã trải qua một năm rưỡi rồi. Một năm rưỡi. Không phải là quãng thời gian nhỏ. Tôi không muốn phải tốn thêm thời gian nữa.
Nếu ta nghĩ kĩ thì giống như là mất tích một năm rưỡi. Gia đình tôi chắc là lo lắng lắm. Không biết hiện giờ họ đang làm gì.
Ngay khi tôi nghĩ đến thì tôi nhận ra rằng là tôi vẫn chưa gửi một bức thư nào. Tôi đã luôn tự nhủ rằng "Gửi, gửi", nhưng nhiều chuyện xảy ra khiến tôi quên béng đi mất.
Một bức thư. Phải.
"Hãy để ngày mai làm một ngày nghỉ."
Chúng tôi đã sử dụng khái niệm về ngày nghỉ thường xuyên cho đến bây giờ. Ban đầu nó là cái gì đó để cho Eris chỗ để thở, nhưng đâu đó trên đường nó lại trở thành cho lợi ích của tôi. Eris chưa bao giờ tỏ ra mệt mỏi và Ruijerd là một kẻ cứng rắn. Kẻ duy nhất thảm hại và yếu ớt ở đây là tôi.
Tất nhiên, dù tôi có tăng thể chất được một chút nhưng vẫn không thể so được với kiếp trước. Tôi có thể không địch lại được với hai người ấy, nhưng tôi chắc là có đủ sức mạnh để địch với Nhà thám hiểm thường ở thế giới này. Vì vậy, không phải là vấn đề mệt mỏi về thể chất. Đó là mệt mỏi về tinh thần. Tôi yếu tim lắm. Mỗi con quái vật tôi giết trên đường đi càng tích lũy thêm căng thẳng.
Mặc dù tôi không thực sự kiệt sức ở lần này. Thu thập thông tin, xác nhận công việc của hội, và nhiều thứ khác. Nếu tôi đặt ưu tiên cho những việc đó thì tôi sẽ lại quên béng vụ bức thư mất. Vì vậy, tôi sẽ dành cả ngày mai đảm bảo rằng tôi gửi bức thư để tránh bị quên lần này. "Rudeus, tình trạng cơ thể của cậu lại xấu nữa à?" "Không, lần này thì khác. Tôi đang nghĩ đến việc gửi một bức thư." "Thư?" Để đáp lại câu hỏi của Eris tôi gật đầu.
"Phải, một bức thư để thông báo rằng chúng ta vẫn an toàn." "Fu~un... Ừm, vậy tôi để chuyện này lại cho Rudeus nhé." "Ừ." Ngày mai tôi sẽ viết thư. Sau khi tôi bắt đầu nhớ về làng Buena, tôi sẽ gửi cho Paul và Sylphy một bức thư. Cậu ta có dặn tôi là không được gửi bất kì bức thư nào, nhưng mà, trong tình hình này thì anh ta không thể nói không được rồi. Cơ hội để lá thư đến đó không cao lắm... Khi tôi trao đổi thư với Roxy từ Vương quốc Asura đến Vương quốc Shiron, một trong bảy lá thư không đến nơi được. Vì vậy, chúng tôi đã gửi nhiều bức thư với cùng nội dung. Lần này tôi cũng sẽ làm vậy. "Hai người định sẽ làm gì?" "Tôi sẽ đi làm công việc thảo phạt Goblin!"
Đáp lại câu hỏi của tôi, Eris trả lời vậy.
"Goblin?"
Nói là Goblin, thì chắc là Goblin rồi. Khoảng bằng nửa kích thước của một người bình thường và cầm một cái dùi cui và trang bị, da vàng xanh lá, khả năng sinh sản cao, và chúng gần như xuất hiện nhiều trong những game fantasy-ero, có nhiệm vụ "tấn công" các nhân vật. "Tôi có nghe thành phố kể là bọn Goblin xuất hiện ở quanh khu vực này. Tôi là nhà thám hiểm nên tôi phải thấy vài con Goblin!"
Eris nói với tâm trạng vui vẻ. Goblin gần như là chuột ở thế giới này. Khả năng sinh sản cao và luôn gây rắc rối cho người ta. Đặc biệt chúng có khả năng nói chuyện nên ta có thể coi chúng là một trong các loại ma thú, mặc dù chúng có thể nói nhưng chúng vẫn chỉ hoạt động dựa theo bản năng tăng số lượng cho đến khi có người tiêu diệt chúng. "Tôi hiểu rồi. Ruijerd, anh sẽ bảo vệ chứ?" "Tự tôi với bọn Goblin là được rồi!"
Đáp lại lời của tôi Eris hét lên. Đó là gương mặt bị xúc phạm vì lời tôi nói.
Tôi nghĩ. Eris đúng là mạnh.
Về thứ hạng của Goblin thì chúng là quái vật hạng E. Không có con nào như chúng ở lục địa Quỷ mà tôi thấy cả, nhưng mức độ nguy hiểm chắc là thấp. Goblin là một đối thủ mà một đứa trẻ chỉ với một chút kinh nghiệm kiếm thuật có lẽ có thể thừa sức đánh bại. So sánh thì, Eris có thể đánh bại quái vật hạng B.
Chắc là bắt Ruijerd theo sau trong tình hình này thì có hơi quá mức cần thiết.
Không, nhưng... nếu một nhà thám hiểm nữ bị bọn Goblin đánh bại thì sẽ là một con đường thẳng làm nô lệ xác thịt mất. Tôi không biết nhiều gì về Goblin của thế giới này, nhưng Goblin ở thế giới của tôi gần giống như là những gì tôi đã đề cập.
Mushoku05_03 Nếu tôi là một con Goblin và bằng cách nào đó đánh gục Eris bất tỉnh...
Tôi nhất định sẽ bắt đầu cuộc sống sung sướng của một Goblin từ nay trở đi. Ai cũng sẽ làm vậy. Tôi cũng vậy.
Tôi nghĩ nhiều khả năng là sẽ không sao đâu. Nhưng Tuy nhiên... Nếu có chuyện gì xảy ra với Eris như thế chỉ ngay khi mới rời mắt Eris một lúc, tôi sẽ không còn mặt mũi nào đối mặt với Ghyslaine và Philip nữa. "Rudeus. Không sao đâu. Để em ấy thử đi."
Trong khi tôi còn đang nghĩ Ruijerd đến với xuồng cứu sinh. Thật là hiếm. Trong năm rưỡi qua, Ruijerd đã dạy Eris cách chiến đấu với mọi loại quái vật. Phương pháp dạy đó có hơi khó hiểu đối với tôi, nhưng Eris đã thật sự học được. Nếu vậy, thì chắc là được. "Tôi hiểu rồi. Eris, nếu gặp đối thủ yếu hơn thì cũng đừng để mất cảnh giác nhé." "Tất nhiên!" "Chắc chắn là phải chuẩn bị đầy đủ đấy." "Tôi biết rồi!" "Nếu có gì nguy hiểm, chạy như gió." "Tôi đã nói là tôi biết rồi!" "Trong tình huống xấu nhất, nắm lấy tay đối thủ và hét lên 'Tên này quấy rối tôi!'" "Cậu phiền phức quá đấy! Tôi có thể thảo phạt được Goblin!" Tôi làm cô ấy giận. Tôi vẫn hơi lo, nhưng hãy tin vào chiến binh kỳ cựu Ruijerd.
"Vậy tôi sẽ không nói thêm nữa. Cố gắng nhé." "Ừ, tôi sẽ làm hết sức!"
Eris gật đầu với vẻ mãn nguyện.
"Vậy Ruijerd, anh định sẽ làm gì?" "Ta sẽ đi thăm một người quen."
Lần đầu tiên tôi nghe thấy từ người quen từ Ruijerd.
"Ô, người quen sao? Ngay cả Ruijerd cũng có người quen?" "Dĩ nhiên."
Tôi đã nghĩ anh ta luôn một mình... Hừm chắc là nếu ta sống 500 năm ta ít nhất cũng sẽ kiếm được một hoặc hai người quen. Tại sao lại là ở đây, ở thành phố Milishion này, là điều mà tôi đang nghĩ, nhưng trái lại ở thành phố lớn như thế này, rất có khả năng là Ruijerd sẽ có một người quen ở đây. "Người quen như thế nào vậy?" "Một chiến binh."
Một chiến binh khác ư. Vì vậy nên chắc là người mà anh ta đã từng cứu trên đường đến lục địa Quỷ rồi. Hừm, tôi sẽ không tò mò nữa. Không phải tôi là phụ huynh của anh ta, nên sẽ rất thô lỗ nếu như hỏi nhiều đến chuyện anh ta đi gặp ai ở trong ngày nghỉ.
Part 6:
Ngày hôm sau, Eris và Ruijerd đi ra ngoài. Tôi cũng đi ra ngoài để mua giấy, bút, và mực trong thành phố.
Trong khi ấy tôi cũng có kế hoạch điều tra giá cả thị trường của vương quốc Thánh Milis. Về khoản thức ăn, khá là rẻ hơn so với ở Lục địa Quỷ. Chất lượng thức ăn cũng rất cao, lục địa Quỷ không đáng để mà so sánh. Có đủ các loại thịt và cá tươi xếp thành hàng, ngay cả rau sống cũng được bán tấp nập.
Thứ làm tôi ngạc nhiên nhất là trứng. Trứng gà được bán với giá cực kì rẻ. Trứng sạch, cả đống trứng đó mới chỉ mới được đẻ hôm nay. Ở lục địa Quỷ ta có thể thấy trứng được bày bán rất thường xuyên. Tuy nhiên, chúng không phải là trứng gà, mà là trứng ma thú. Chúng được dùng để huấn luyện thông qua việc nuôi trong đàn. Hiển nhiên, chúng không dùng để làm thức ăn. Giá chúng không hề rẻ để mà ta có thể nướng lên vì ý thích.
Nhân tiện, có gia cầm ở thế giới này. Ngay cả ở Làng Buena cũng có người nuôi gà. Chính xác hơn thì, nó là một con chim trông khá là giống gà. Có vẻ như nuôi gia cầm là điều phổ biến ở Milis.
Cũng đã được một thời gian rồi kể từ khi tôi vượt qua ham muốn ăn trứng sống trộn với cơm. TKG Tamago kake gohan. Một bữa ăn hoàn chỉnh.
Tuy nhiên, không có xì dầu với gạo. Tôi đã thử tìm kiếm ở chợ để xem thế nào, nhưng có vẻ như không có thứ nào giống như chúng. Như ở vương quốc Asura, có vẻ như thực phẩm chủ yếu của Vương quốc Thánh Milis cũng là bánh mì.
Mặc dù tôi đã xác nhận là gạo có tồn tại ở thế giới này. Những nơi có gạo là lương thực chính là vùng phía Bắc và phía Đông của Lục địa trung tâm.
Một trong những lá thư của Roxy có viết là ta có thể thấy gạo ở Vương quốc Shiron nữa. Trộn thịt, rau, và một số loài cá với cơm thành một thứ gì đó giống như là cơm thập cẩm.
Tuy nhiên...nhưng...
Không có thứ được gọi là ngành công nghiệp gia cầm ở khu vực đó. Cho dù đó là do khí hậu hay là họ không có gà, dù thế nào, trứng gần như không tồn tại ở đó.
Hơn thế nữa, không có thứ gì tương tự như xì dầu. Trong từ điển thực vật có thứ gì đó giống như là đậu tương, nhưng có vẻ như không có thí nghiệm nào thử lên men nó để thành nước chấm. Mặc dù nếu ta tìm thì có thể có ở đâu đó. Gạo và trứng dù sao cũng có tồn tại. Tôi sẽ đảm bảo rằng một ngày nào đó tôi sẽ có được bữa đó bằng đôi bàn tay này. Rồi tôi sẽ ăn, tamago kake gohan.
Tôi không thực sự chú ý nhiều đến tình trạng vệ sinh của trứng thế nào. Dù dạ dày có bị làm sao thì chỉ cần dùng phép chữa trị là xong.
Part 7:
Sau khi tìm hiểu giá cả thị trường tôi trở về nhà trọ trong khi nghĩ đến nội dung của bức thư tôi cần viết.
Nghĩ lại thì, đó sẽ là lần đầu tiên tôi gửi một bức thư đến Paul và Sylphy.
Không biết tôi có nên viết về thời gian ở nhà Boreas. Không, hơn thế nữa báo cáo về việc chúng tôi vẫn còn sống là điều quan trọng nhất. Sẽ ổn thôi miễn là chúng tôi nói với họ chuyện chúng tôi bị dịch chuyển đến lục địa Quỷ. Nếu tôi nghĩ kĩ thì có nhiều chuyện đã xảy ra. Du hành cùng với một người Supard, gặp gỡ Đại Quỷ Đế, dành khoảng 3 tháng ở làng của người thú... Không biết họ có tin nổi không.
Ít nhất, thực tế là tôi gặp Đại Quỷ Đế và được trao con mắt quỷ sẽ là điều khó có thể tin nổi. Dù họ có tin hay không, thực tế chuyện đó đã xảy ra.
Nhắc đến làng người thú, không biết Ghyslaine có ổn không. Vì cô ấy mạnh như thế, trừ khi cô ấy bị dịch chuyển đến một nơi xa lạ, không thì nhiều khả năng cô ấy sẽ ổn thôi.
Tôi chắc mọi người ở nhà Boreas cũng lo lắng lắm. Philip, Sauros, Hilda. Cũng như quản gia Alphonse, và tất cả các cô hầu nữ. Cho dù ông già Sauros đó có bị ném đi đâu tôi chắc ông ta sẽ vẫn có đầy sức để mà quát lên.
Trong khi tôi còn đang nghĩ tôi bước vào một con hẻm ngắn.
Ở Milis có một số con hẻm ngắn như thế này. Nếu ta vẽ một tấm bản đồ khi nó còn mới thì trông sẽ khá giống bàn cờ vây, nhưng sau quá trình dài của việc phá hủy và xây lại những căn nhà mới đủ kích cỡ thì nó dần dần thay đổi, và đó là cách mà những con hẻm nhỏ hẹp được tạo nên. Tuy nhiên, có thể bởi vì sắp xếp như một bàn cờ, nên không thực sự phải lo về chuyện bị lạc.
Vì vậy, tôi đã đi một con đường khác để trở về nhà trọ. Có thể tôi sẽ tìm được một vài điểm hẹn hò nào đó ở quanh đây. Cái người tóc đỏ của chúng tôi có hơi hung dữ, nhưng miễn là cô ấy được mặc đồ thích hợp thì cô ấy sẽ trông khá là đẹp, nếu chúng ta ở đây 1 tháng thì có cơ hội chúng tôi sẽ có một buổi hẹn hò. Nếu đến lúc đó thì tôi sẽ chuẩn bị một kế hoạch để chắc chắn rằng cô ấy sẽ đến được một nơi tốt và cho cô ấy một ấn tượng tốt.
Trong khi tôi còn đang nghĩ, tôi thấy 5 người đàn ông đến hướng của tôi vội vàng qua con hẻm nhỏ. Họ không giống như là nhà thám hiểm. Thay vào đó trông họ giống như là lưu manh thành phố. Họ mặc bộ đồ có ý đe dọa. Nói bằng một từ thì sẽ là, trẻ.
Tuy nhiên, tôi không thể nghĩ thông được khi mà nhiều người đàn ông lại đi vào một cái ngõ nhỏ như thế này. Đường phố dùng để cho nhiều người đi lại mà. Ngay cả tôi là một đứa trẻ và đứng ở bên, nếu có nhiều người vào ngõ hẻm như thế này thì chúng tôi cuối cùng sẽ đụng mặt nhau. "Ra!"
Tôi ngoan ngoãn dính chặt vào tường.
Không, đừng hiểu nhầm. Tôi chỉ tránh xung đột không cần thiết. Có vẻ như họ đang vội, và tôi không vội.
Không hẳn là tôi tránh họ vì tôi ngu ngốc. Phần lớn? Đó không phải là nói dối. Ngoài ra, biết đấy, ta không thể quyết định dựa vào bề ngoài của họ. Họ trông giống như lưu manh, nhưng một trong số họ có thể là kiếm sĩ có tiếng. Nếu tôi không cẩn thận với đối thủ của tôi và sử dụng bạo lực ngay, thì đột nhiên họ lại là quý công tử cuồng loạn, [Đường Cùng]. Chuyện như thế có thể xảy ra. Xét đến việc ta đang ở thế giới mà ta có thể tìm thấy bé gái Đại Quỷ Đế đang đói lả trong một con hẻm ở nơi ít người qua lại. Yup. Tốt nhất nên tránh xung đột không cần thiết.
Đó là điều tôi đang nghĩ nhưng...
Ngay lúc tôi chuẩn bị qua họ thì tôi nhận ra hai người ở giữa có một cái túi lớn. Hai trong số họ đều đang mang nó ở bên. Rôi tôi nhận ra một bàn tay nhỏ thò ra khỏi túi. Rất là nhiều khả năng đó là một đứa trẻ ở trong cái túi đó. [Bắt cóc trẻ em ư.]
Thật sự là có nhiều vụ bắt cóc ở thế giới này. Ngay lúc tội phạm thấy có sơ hở là chúng lập tức bắt cóc trẻ con ngay. Ở vương quốc Asura, ở lục địa Quỷ, ở Khu rừng lớn, ở vương quốc Thánh Milis, chúng sẽ bắt cóc trẻ em ở bất cứ nơi đâu.
Theo Gisu kể, bắt cóc khá là có lợi nhuận. Hiện nay, có một chút xung đột ở đây đó, nhưng phần lớn là hòa bình, số lượng nô lệ ở khu vực giữa và phía bắc của lục địa Trung tâm khá là nhỏ. Tuy nhiên, số người muốn nô lệ rất lớn. Đặc biệt những nước giàu như vương quốc Asura và vương quốc Thánh Milis.
Nói cách khác, đó là vấn đề cung và cầu. Nếu ta bắt cóc ai đó ta sẽ có thể bán họ với một mức giá cao. Đó là lý do tại sao bắt cóc chưa bao giờ đến hồi kết. Đó là sự thật. Và cách duy nhất để dẹp sạch những vụ bắt cóc sẽ là một cuộc chiến tranh có quy mô lớn nổ ra.
Nhưng... trẻ em.
Nếu chúng có năm người cùng nhau để chuyển em ấy thì chúng chắc là có kế hoạch lớn nào đó. Điều đó cũng có nghĩa là em ở trong cái túi đó nhiều khả năng là con trai hoặc con gái của quý tộc hoặc thương gia giàu có nào đó.
Thật sự, tôi không muốn liên quan đến chuyện này. Nếu tôi cứu đứa trẻ, tôi có thể lại bị hiểu nhầm là đồng lõa và bị ném vào ngục. Trải nghiệm cay đắng đó chỉ mới vừa xảy ra một vài tháng trước.
Vậy, chắc là tôi cứ kệ bọn chúng vậy? Không, tôi không thể làm vậy được. Thực tế rằng bắt cóc sẽ không bao giờ kết thúc trên thế giới này và thực tế rằng tôi đã trải nghiệm cảm giác đó là khác nhau hoàn toàn. [Đường Cùng] Quy tắc số 1. Không bao giờ bỏ rơi bọn trẻ.
[Đường Cùng] Quy tắc số 2. Tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi bọn trẻ.
[Đường Cùng] là đồng minh của công lý. Đánh luôn tất cả các kẻ xấu. Giải cứu tất cả các bọn trẻ. Chỉ như thế từng chút từng chút một chúng ta có thể truyền bá tên của tộc Supard.
Tôi theo sau 5 người đó.
Part 8:
Kỹ năng do thám của tôi có vẻ như đã lên cấp. Không biết có phải là vì tôi đã luyện tập trước để theo dõi Eris và những bé gái khác ở làng Dorudia không. Năm người đó không nhận ra tôi đang bám theo họ và vào một căn nhà kho. Quả là những kẻ bất cẩn. Mà, nếu mấy người muốn tìm tôi tốt hơn hết là nên tập ngửi đi. Nếu mấy người có thể ngửi được mùi động dục, mấy người sẽ tìm ra tôi ngay thôi.
Địa điểm của nhà kho từng là một nơi mờ ám của Khu thám hiểm. Nó còn xa hơn cả nhà trọ mà chúng tôi đang ở. Không có con đường chính nào qua nó, con đường duy nhất để vào là đi xuống một trong những con hẻm nhỏ. Hiển nhiên một chiếc xe ngựa sẽ không thể nào đi vào và vì con đường nhỏ nên ta sẽ không thể mang theo hành lý nào lớn nữa. Nó gần khiến tôi muốn gọi những kẻ có trách nhiệm và hỏi tại sao họ lại xây một căn nhà kho ở nơi như thế này. Nó ở ngay giữa vùng hoang như thế.
Nhiều khả năng nhà kho đã được xây trước, xung quanh được xây sau. Tôi xác nhận người đàn ông đi vào bên trong và rồi đi về đằng sau. Sử dụng phép hệ đất tôi đã nâng mình lên khỏi mặt đất. Rồi tôi đi vào qua một cánh cửa sổ với ý định quan sát nhà kho.
Tôi đi vào giữa, ẩn mình trong một chiếc hộp gỗ, rồi bắt đầu xác nhận tình hình.
Năm người đang nói này nọ. Có vẻ như hầu hết bọn chúng là ở quán bar kế bên. Tôi nghe chúng nói gì đó như là công việc đã xong và đi gọi ai đó.
Tôi đoán chắc là tôi nên chăm sóc mọi thứ trước khi chúng gọi thêm đồng bọn, hoặc có thể xác nhận gương mặt của đồng bọn trước, rồi cứu đứa trẻ. Đương nhiên, tôi chọn cái thứ hai. Vì như vậy, tôi sẽ ở trong cái hộp gỗ này thêm một lúc.
Tuy nhiên, vì bên trong tối nên tôi không thể xác nhận được, nhưng cái quái gì được cất ở bên trong chiếc hộp này vậy? Có vẻ như loại quần áo nào đó. Tôi hiểu được chừng đấy nhưng thấy có hơi nhỏ để là quần áo. Mặc dù, khi tôi bị bao vây bởi thứ như thế, vì lý do kì lạ nào đó mà tôi cảm thấy hơi thoải mái. Tôi sẽ thử cầm một cái xem. Cảm giác và hình dạng này là cái mà tôi đã từng trải nghiệm trước kia. Một miếng vải khâu khá chắc có ba lỗ. Tôi bắt đầu có cảm giác thích thú. "Quần lót ư!" "Ai đấy?"
Chết! Bị phát hiện rồi. Khốn kiếp. Không ngờ chúng lại chuẩn bị cái bẫy thế này. Chơi bẩn quá. "Bên trong cái hộp gỗ?" "Đi ra!" "Này, gọi thủ lĩnh và những người khác đi." Tệ rồi. Nếu tôi chờ lâu hơn nữa chúng sẽ gọi thêm đồng bọn. Thay đổi kế hoạch. Tôi sẽ nhanh chóng cứu bọn trẻ và rồi chạy thoát ngay. Phải, hãy theo thế. Tuy nhiên, tôi đã bị thấy mặt.
Không, không sao cả. Có mặt nạ ở trong tay tôi. Fuoooo! Tôi cảm thấy ngây ngất! Không hẳn là vậy. Tôi đã nghĩ dùng áo choàng che mặt lại nhưng, sau khi nghĩ lại thì tôi để nó lại để đi mua đồ rồi, tôi thậm chí còn không mặc áo choàng lẫn gậy phép nữa. "Uooo!" "Hắn...Hắn đang đội quần lót trên đầu..." "Biến thái..." Trong khi hai gã đàn ông còn đang sững sờ tôi làm một màn mở đầu.
"Giữa khoảng cách về sức mạnh, các ngươi những kẻ đã chìm trong những ham muốn xấu xí, hãy cảm thấy xấu hổ vì những hành động của các ngươi!! Người ta, gọi đó, là tà ác!" "Ngươi là ai!" "Ruijerd của Đường Cùng!" "Cái gì? Đường Cùng?" À, không, chết tiệt. Tôi mới vừa nêu tên theo thói quen. Đáng lẽ ra phải là "Ta không có tên để cho những kẻ như các ngươi". Xin lỗi nhé, Ruijerd-san. Từ giờ anh sẽ là một tên biến thái đội quần lót trên mặt trong khi giải cứu người! Tuy nhiên, tôi sẽ cứu đứa trẻ! "Bọn bắt cóc kia! Chính vì tại các ngươi mà một người đàn ông hiện đang bị vu khống! Ta tuyệt đối không tha cho các ngươi!" "Ê nhóc, nếu muốn chơi trò anh hùng thì đi chỗ khác chơi đi. Chúng ta là..." "Không tha! Sunrise Atakku!" "Guge~e!" Trong lúc này tôi bắn ra một viên đạn đá. Sau cùng thì tấn công trước lấy lợi thế. Nếu nghĩ lại thì, tôi đã từng bắn bất tỉnh tên già biến thái lolicon chỉ bằng một viên từ đằng sau như thế này khi hắn ta chuẩn bị tấn công Đại Quỷ Đế. "Chíu, chíu!" "Ge!" "Ugo!" Trong giây lát cả bốn bọn chúng đều bị bắn bất tỉnh. Tôi chạy đến đứa trẻ.
"Em có sao không! À đang bất tỉnh..."
Có vẻ như là một cậu bé tôi đã từng thấy ở đâu đó. Thật sư, tôi có chút ký ức về cậu bé. Ủa? Đâu rồi. Tôi không nhớ nổi. Mà cũng được. Tôi không có thời gian rảnh để nghĩ nữa. Nếu không nhanh lên thì tiếp viện của chúng sẽ tới mất. Ngay khi tôi còn đang nghĩ thì từng tên một xuất hiện. "Uo! Họ đã bị đánh gục rồi!: "Nó còn bé nhưng đừng nhẹ tay, nhanh gọi thủ lĩnh và những người khác!" "Hôm nay thủ lĩnh lại say rượu rồi!" "Có say thì vẫn mạnh thôi!" Hai trong số chúng chạy ra bên ngoài. Có mười người ở đây, nhưng có vẻ như còn nhiều tiếp viện nữa sẽ tới. Tệ rồi. Tệ lắm rồi. Sau cùng có lẽ bỏ cậu ta lại lại là lựa chọn tốt hơn. Nếu không thì, ngày mai bàn bạc với Ruijerd. Xong rồi. Không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đánh bại tất bọn chúng và thoát ra. "Quả là đàn ông, thằng bé đang đội quần lót trên đầu." "Có thể nào nó đến để trộm quần lót!" "Có nghĩa là nó là kẻ thù của phụ nữ!?" Tôi nhìn kĩ thì có cả phụ nữ trong số chúng. Xin lỗi Ruijerd. Thật sự xin lỗi.
Tôi bắt đầu trận chiến trong khi xin lỗi bằng cả tấm lòng.
May mắn là chúng không mạnh lắm. Nếu chúng cố gắng chạy hoặc đến gần tôi sẽ phản công lại bằng một viên đạn đá. Chúng không thể tránh được và ít nhiều gục xuống với một viên. Chúng không rút vũ khí ra hay sử dụng phép thuật nữa. Một chiến thắng dễ dàng. "Đừng lại gần nó." "Gì vậy, nó dùng vật phép ư!?" "Thủ lĩnh vẫn chưa đến à!?" Khoảng nửa người trong số bọn chúng bị đánh gục và số còn lại bắt đầu bất an.
"A, xin lỗi vì đã để chờ."
Tiếp viện xuất hiện. Đến nhanh thật. Hiển nhiên là vì chúng ở ngay quán bar bên cạnh.
Năm người với phong thái kiên vững xuất hiện. Chúng đang đứng ung dung trước cửa nhà kho.
Thủ lĩnh có vẻ là một tên tôi từng thấy trước kia. Gương mặt hắn ta tạo cảm giác hoài niệm. Tuy nhiên, một lần nữa tôi không thể nhớ nổi. Hơn thế nữa, chị gái đằng sau hắn ta quan trọng hơn.
Giáp Bikini.
Chúng không thực sự là hiếm ở thế giới này, nhưng độ phơi bày da của cái này thì cực kì cao. Ở lục địa Quỷ không có người phụ nữ nào lại phô trương da của mình nhiều thế này.
Người phụ nữ khác đang mặc áo choàng và vì lý do nào đó biểu cảm của cô ấy có hơi khác.
"Chậc, mấy người được làm gì mấy người muốn rồi. Hicku... lại còn không thể đụng nổi vào nó. Không cần phải bao vây một thằng nhóc đông thế, để nó cho ta." Kẻ đó có vẻ tự tin về kĩ năng của hắn ta nhưng hắn ta đang loạng choạng thế kia. Ngay cả từ xa tôi có thể thấy mặt hắn ta đang đỏ bừng vì uống rượu. Tuy nhiên, đó thực sự là một gương mặt tôi đã từng thấy ở đâu đó... Tóc nâu, vẻ mặt ngu ngốc, nhìn hơi giống Paul. Giọng cũng giống Paul nữa. Tuy trông khá là giống, nhưng lại không giống Paul tý nào. Nếu Paul kiệt sức hoàn toàn và mất đi tất cả sự linh hoạt, không biết có thành ra như thế này không. Như thế nào đó đó là một gương mặt làm tôi khó có thể tấn công hắn. "Đồ khốn, mày đã tự tung tự tác với nhóm của tao, chuẩn bị đi ôn con!"
Hắn ta chuyển sang tư thế chiến đấu trong khi nói lớn và rút ra hai thanh kiếm. Phái hai kiếm ư. Nhiều khả năng hắn ta là kiếm sĩ cấp cao. Không biết dùng đạn đá thì thế nào? Không, nhưng, tôi không muốn giết hắn ta...
Hắn ta đột ngột tấn công tôi trong khi tôi còn đang do dự. Tôi dịch về đằng sau một bước. Tôi bắn một viên đạn đá theo phản xạ. Phản xạ của hắn nhanh hơn.
Hắn ta lách viên đạn đá với thanh kiếm ở tay phải.
"Phái Thủy Thần!" "Chưa hết đâu!"
Hắn ta bước đến. Tôi lại theo phản xạ bắn ra sóng sung kích và bay về phía sau.
"Hee!!" "Ô"
Sử dụng con mắt tiên đoán tôi có thể thấy trước đường đến và tránh nó. Tốc độ kiếm của hắn ta thật là nhanh. Dù chân hắn ta vẫn khá loạng choạng. Có lẽ vì hắn ta say. Nếu như thế này tôi có thể vẫn xử lý được. "Chậc, nó di chuyển như thấy được vậy...! Vera! Shera! Giúp tôi một tay!"
Giáp Bikini và cô gái giống pháp sư bước lên.
Giáp bikini tiến đến bên hắn, rồi cô nữ pháp sư bắt đầu niệm chú. Tệ rồi.
Đòn tấn công của hắn tàn bạo. Tôi đã cố hết sức để tránh chúng. Dù tôi vẫn còn một vài giải pháp còn lại. "Wa!!" "Ugh!!"
Tôi sử dụng phép thuật bằng giọng nói và ngừng chuyển động của hắn trong giây lát. Đồng thời tôi tạo sóng xung kích đẩy hắn bay và bắn một viên đạn đá nữa. Ngoài ra, khi giáp bikini đến tấn công tôi, tôi sử dụng tiên đoán để phản công cô ta.
Tôi bắn trúng pháp sư bằng một viên đạn đá khi cô ta đang tập trung niệm chú và làm cô ta bất tỉnh. Tôi bắn trúng bikini và cô ta ngã về đằng sau, có vẻ như cô ta vẫn ổn, mắt cô ta lấp lánh khi đang nhìn tôi. Rồi hắn ta đến tấn công. "Shera! Thằng khốn!"
Khi hắn tiến đến tấn công tôi tạo một bãi bùn lầy để ngăn hắn ta di chuyển. Chân hắn ta hoàn toàn bị dính trong bãi bùn và hắn ta ngã theo một lối khó coi. "Thủ lĩnh!"
Cô không nên nhìn đi chỗ khác. Đó là lời tôi nói thầm, tôi lặng lẽ bắn một viên đạn đá. Bikini ngất. "Vera! Chết tiệt!"
Hắn ta đặt một trong những thanh kiếm về bao rồi hắn ta đưa thanh kiếm khác lên miệng. Tiên đoán. [Hắn ta đang chạy bằng chân và tay] Tên này là chó sao.
Tôi bắt đầu lui về đằng sau trong khi bắn ra một viên đạn đá để phản công. Tuy nhiên, đây là nhà kho nhỏ. Tôi không thể làm gì để ngăn hắn ta tiến đến lại gần hơn. "Uooohra!"
Hắn ta nhảy lên bằng tất cả tứ chi trong khi đang xoáy cơ thể của hắn. Khi đang chạy như một con thú, hắn ta rút thanh kiếm ở hông.
Chuyển động của hắn ta chắc thật. Ngay cả từ tư thế kì lạ như thế, hắn ta có thể làm cơ thể hắn ta trông nhỏ hay lớn hơn khi hắn ta rút kiếm. [Đồng thời, hắn ta bỏ thanh kiếm hắn ta đang ngậm ở miệng sang tay trái và đổi hướng, một đòn tấn công bất ngờ.]
Tấn công thường. Hắn ta vượt quá khả năng dự đoán của tôi. Nếu tôi không có con mắn tiên đoán này, tôi gần như sẽ không thể tránh được.
Đòn tấn công của hắn ta vừa lướt qua đầu mũi của tôi. Có một cảm giác hơi đau ở mũi.
"..."
Tim tôi bắt đầu đập nhanh. Tôi không nghĩ đến việc giết hắn. Tuy nhiên, hắn ta cố giết tôi. Tôi mới nhận ra thực tế hiển nhiên đó.
Nếu tôi không nghiêm túc tôi sẽ bị giết. Sau khi nghĩ vậy tôi hạ thấp hông. Tôi nhớ đến buổi luyện tập với Ruijerd và Eris.
Hắn di chuyển như con thú, nếu tôi so sánh, thì là tốc độ tương tự như Ruijerd khi anh ta nghiêm túc. Tuy nhiên, tên này không có tư thế đĩnh đạc như của Ruijerd. Chỉ là lối di chuyển lập dị. Nên tôi có thể làm được. Lần tới hắn ta đến với một đòn phản...
Ngay khi tôi còn đang nghĩ, tôi nhận ra hắn ta ngừng di chuyển. Sau khi nhìn qua tôi nhận ra là quần lót tôi đang đội để giấu mắt đã rơi xuống đất. Tệ rồi mặt tôi đã bị thấy...
Mushoku05_04 "Rudi đấy à...?"
Rudi. Chỉ có duy nhất một người đàn ông gọi tôi bằng cái tên đó. Rồi cái giọng ngơ ngác đó, lẫn với tức giận, không phải là say, nhưng là cái gì đó mà tôi đã từng nghe thấy. "...Bố?"
---
Lần gặp đầu tiên với Paul Greyrat cũng đã được một thời gian rồi, má cậu ta có hơi hốc hác, mắt sưng húp, mặt không cạo râu, tóc rối bù, hơi thở mùi rượu, và cả cơ thể đã sụt giảm đi.
Trông không có gì giống như là Paul trong trí nhớ của tôi cả.