Part 1:
Cái ngày trước khi chúng tôi rời làng Dorudia.
Eris và Minitona đã đánh nhau. Tôi không nghĩ là tôi cần phải nói kết quả ra nhưng Eris đã thắng cuộc hoàn toàn. Quả đúng như dự đoán. Eris ở đẳng cấp mà có thể theo kịp được khóa huấn luyện của Ruijerd. Nếu một cô bé trẻ hơn không có tập luyện gì mà đi làm đối thủ, cô bé đó thậm chí không thể được gọi là một đối thủ được.
Đó là bắt nạt kẻ yếu. Đây là lúc mà tôi nên có một lời cảnh báo. Tôi vốn đã biết Eris là một đứa trẻ như thế nào, nhưng cô ấy sẽ sớm 14 tuổi. Dù 14 tuổi, vẫn là một đứa trẻ, nhưng đó không phải là tuổi để mà ta đánh bừa bãi đối thủ được.
Tuy nhiên, tôi nên nói thế nào nhỉ. Cho đến tận bây giờ tôi chưa bao giờ ngăn Eris đánh nhau. Ngay cả khi đánh nhau trong hội Thám hiểm, tôi để phần lớn lại cho Ruijerd. Không biết tôi có thể nói gì về chuyện đó đây. Có thể là, "Nhà thám hiểm và gái làng quá khác nhau." ""Không phải, Minitona mới là người có lỗi."
Người khẳng định lời trên là Terusena. Theo những gì cô ấy kể, có vẻ như Minitona đã cố ngăn Eris sau khi nói rằng cô ấy sắp rời đi sau khi mùa mưa kết thúc. Eris có vẻ hạnh phúc khi mà cô bé muốn ngăn cô ấy, giải thích tại sao cô ấy phải tiếp tục hành trình của cô ấy. Với Minitona tính ích kỷ. Khi Eris giải thích thì có chuyện xảy ra. Đối ngược với những gì bình thường nên xảy ra.
Sau một lúc thảo luận lại. Lúc đầu cả hai đều bình tĩnh, nhưng cuối cùng tranh chấp nảy lên. Minitona bắt đầu phát biểu thiếu suy nghĩ. Những lời thiếu suy nghĩ dó có cả Ghyslaine và tôi. Sau khi nghe vậy có vẻ Eris cố kiềm chế với khuôn mặt tức giận. Có vẻ như cô ấy muốn đáp lại với cảm xúc bình tĩnh.
Cuối cùng người đầu tiên xuất trận trước là Minitona. Cô bé đánh Eris. Đó là một hành động dũng cảm. Đáng để tôn trọng. Đó là điều mà tôi không thể bắt chước được.
Mặc dù tôi nói vây, Eris cũng quay sang đánh lại. Không khoan dung, như thường lệ, cô ấy đánh cô bé tới tấp.
"Eris." "Gì!"
Rồi từ đây tôi nhìn kĩ tình hình. Đầu tiên là Minitona. Mặc dù cô bé đã thua có vẻ cô bé khá là vui và thở nặng nề. Mặc dù sau khi Eris đánh bại bại cô bé, nhưng ý chí của cô bé vẫn chưa bị phá vỡ. Eris có thể phá vỡ ý chí của những người lớn. Cô ấy không phải là người đi nhẹ tay. Nói cách khác điều này có nghĩa là... "Có vẻ như cô đã nương tay." "Tất nhiên."
Eris nhìn đi hướng khác khi nói vậy. Với Eris cũ, ngay cả đối thủ là người trẻ hơn, ai cô ấy cũng đều đánh đập không thương tiếc. Vì tôi nói vậy nên không thể nào sai được. "Bình thường, cô sẽ còn làm tệ hơn đúng không?" "Cậu ấy là bạn của tôi mà."
Sau khi nhìn qua mặt Eris, môi cô ấy cong lại với cái nhìn chua xót, đó là vẻ mặt của sự hối hận. Hừm. Có vẻ cô ấy ít nhất cũng đã có hối hận vì đã đánh cô bé. Đó là điều mà Eris từ trước tới giờ chưa bao giờ làm. Dường như như Eris có thể đã trưởng thành lên một chút trong ba tháng qua. Trong những lúc tôi có mặt cô ấy đã phát triển theo cách đúng đắn. Nếu vậy chỉ còn một điều tôi phải nói. "Tốt hơn là cô nên giảng hòa với bạn ấy trước khi chúng ta rời đi." "Không."
Vẫn cứng đầu ư.
Part 2:
Ngày cuối cùng, chúng tôi bận chuẩn bị cho chuyến đi, nên tôi không gặp Thánh Thú-sama. Tôi đã nghĩ tên thủ phạm sẽ để nó ra nữa, nhưng vì lý do nào đó mà Thánh Thú- sama không bao giờ xuất hiện.
Đổi lại, nửa đêm có hai kẻ đột nhập.
"A!!"
Một tiếng thét nhỏ và lớn. Với hai tiếng này, mà lẽ ra chỉ một tiếng là tôi đã dậy ngay rồi. Gần đây, có cảm giác như là như tôi đã lơ lỏng nhiều, nên tôi đã bật người và nắm lấy cây gậy phép ở bên trái của tôi.
Như thế này thì quá là tệ hại để có thể là trộm. Ruijerd sớm đã phải nhận ra rồi. Hừm. "Terusena, đi khẽ thôi."
Tôi thả cây gậy phép ra. Ra đó là lý do tại sao Ruijerd yên lặng.
"Xin lỗi nhé Tona, nhưng mà tối quá." "Tập trung vào là cậu có thể thấy nya...A!"
Lần nữa, lại có tiếng va đập của cái gì đó.
"Tona, cậu có sao không?" "Au nya."
Tuy nhiên, có vẻ như là họ nghĩ họ đang thì thầm với nhau nhưng âm lượng thế này gần đủ để tôi có thể nghe thấy hết rồi. Không biết mục đích của họ là gì. Tiền, hay là danh vọng. Hay là họ muốn thân thể của tôi đây.
Không thực sự là vậy... Nhiều khả năng chính là Eris.
"A, đây phải không nya?" "Khịt khịt? Có mùi hơi khác." "Ai quan tâm chứ nya. Dù sao họ vẫn còn đang ngủ nya." Họ dừng ngay trước của phòng tôi, rồi tôi nghe thấy tiếng mở cửa và họ bước vào trong phòng. Họ rụt rè nhìn qua căn phòng, và rồi mắt chúng tôi gặp nhau trong khi tôi đang ngồi trên giường. "Nya...!" "Sao vậy Tona... A."
Minitona và Terusena ở kia. Đang mặc váy một mảnh bằng lông thú mỏng. Có một cái lỗ ở phần mông và đuôi của họ có thể thấy từ đằng sau. Đó là bộ đồ ngủ đặc trưng của tộc người thú. Quả là đáng yêu. "Làm gì ở đêm muộn thế này vậy? Phòng của Eris ở bên cạnh đó."
Tôi nói với giọng nhỏ nhất có thể.
"Xin lỗi nha nya..."
Khi họ nói vậy họ đi đến gần cánh cửa thì đột nhiên họ dừng lại.
"Nghĩ lại thì, chúng mình chưa cảm ơn cậu nya." "A, To- Tona?"
Tona nói vậy như thể là cô bé nhớ đến chuyện đó, họ trở lại căn phòng. Terusena theo sau cô bé.
"Cảm ơn đã cứu chúng mình nya. Mình nghe nói là mình có thể đã chết nếu như cậu không dùng phép chữa trị lên mình nya."
Phải rồi. Những vết thương đó khá là nguy hiểm. Chúng là những vết thương đủ để làm tan ý chí của tôi rồi. Tôi nghĩ cô bé thật là tuyệt vời vì vẫn có thể kiên quyết trong tình hình đó. "Chuyện đó cũng bình thường thôi." "Nhờ vậy mà mình không có chỗ sẹo nào nya."
Trong khi nói vậy Tona nắm lấy mép của váy một mảnh của cô ấy và lật nó lên cho tôi thấy đôi chân nõn nà đó. Tuy nhiên, vì căn phòng quá tối nên tôi không thể thấy sâu hơn. Có vẻ như ta có thể thấy, nhưng ta lại không thể. Kishirika-sama, tại sao cô lại không có mắt quỷ giúp nhìn trong bóng tối?? "Tona, không xấu hổ sao?" "Cậu ấy từng thấy một lần rồi mà." "Nhưng mà, chú Gyes có nói rồi, con trai loài người động dục suốt cả năm, nên nếu ta không cẩn thận đến lại gần họ thì họ sẽ tấn công ta đấy." Động dục suốt cả năm. Thật là hoang đường. Nhưng mà cũng không sai. "Bên cạnh đó, nếu cậu ấy có hứng thú sau khi thấy cơ thể của mình thì không phải tiện thể trả ơn luôn sao? Nya?! Lạnh quá!" "Cậu định kéo váy lên thế này đến bao giờ đây?" Tôi không nhìn đôi chân của Tona ở lúc đó. Trong khi lau mồ hôi đi tôi nắm lấy cây gậy phép đang ở bên cạnh tôi. Từ đây, tôi có thể thấy sát khí năng nề tỏa ra từng chút một từ căn phòng kế bên. "Khụ khụ tôi đã nhận được lòng biết ơn của bạn rồi, Eris ở phòng bên cạnh đó, xin mời."
Dù là trẻ con, họ không nên bất cẩn cho thấy rằng là không có vết sẹo nào. Để bị tấn công bởi một lão già có sở thích chơi trò bác sĩ thì thật là nguy hiểm. "Vậy à, nhưng thực sự, cảm ơn cậu nya." "Cảm ơn cậu rất nhiều."
Cả hai cúi đầu và rồi ra khỏi phòng.
Sau một hồi tôi chậm rãi di chuyển đến bức tường và đặt tai vào đó. Ở căn phòng kế bên tôi có thể nghe thấy Eris nói "Cậu muốn gì?" với giọng khó chịu. Tư thế như thường lệ đó với đôi tay vắt giữa ngực nảy lên trong đầu tôi. Giọng của Tona và Terusena có hơi khó để nghe. Không phải, giọng của Eris quá lớn. Trong khi nghe với tâm trạng lo lắng, giọng của Eris dần trở nên bình tĩnh hơn.
Có vẻ đã ổn rồi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và trở về giường.
Có vẻ như họ sẽ tiếp tục nói chuyện với nhau cả đêm dài. Tôi không biết họ nói gì. Tona và Terusena đều vẫn còn chưa sõi lắm tiếng của loài người. Eris cũng vậy mới chỉ học được có một chút tiếng Thú Thần, nhưng không đủ để có một cuộc trò chuyện.
Không biết họ có thể nói chuyện được với nhau không đây. Tôi cảm thấy lo lắng về chuyện đó, nhưng ngày hôm sau, đến lúc chia tay thì Eris nắm tay Minitona khóc òa. Có vẻ như họ đã giảng hòa với nhau rồi. Tốt, tốt.
Part 3:
Xa lộ Thánh Kiếm. Đó là một xa lộ cắt thẳng qua Khu rừng lớn. Tương truyền rằng, Thánh Milis đã tạo xa lộ này. Mặc dù xung quanh ngập nước, chỉ có xa lộ là khô; ngoài ra, có vẻ như không có một con quái vật nào tiếp cận đến xa lộ này.
Chúng tôi sẽ di chuyển bằng xe ngựa mà chúng tôi nhận được từ tộc Dedorudia. Họ đã chuẩn bị những thứ cần thiết cho hành trình của chúng tôi rồi.
Xe ngựa + ngựa. Phí đi lại (5 Đồng Vàng Milis + 5 Đồng Bạc Milis). Hàng cần dùng. Vì như thế này, dù không quay trở lại Cảng Zanto, chúng tôi vẫn có thể đến được thủ đô của Milis.
Được rồi, khởi hành nào. Ngay khi đến giai đoạn này, thì đột nhiên có một tên mặt khỉ đi theo.
"Ừm, em cũng vừa nghĩ đến chuyện trở về Milis. Đúng lúc thật. Cho em theo với."
Người mới Gisu, trong khi nói vậy, trơ trẽn nhảy lên xe và gia nhập với chúng tôi.
"Ô, Gisu đấy à?" "Cũng theo à?"
Không có phàn nàn gì từ hai người kia. Không biết có phải họ đã quen nhau từ trước và tôi hỏi. Có vẻ như khi tôi không có mặt thì Gisu đã đặt nền móng với hai người họ. Anh ta cũng tham gia với Eris, Tona và Terusena kể cho họ những câu chuyện thú vị và cũng tham gia với Ruijerd và Gustav kể chuyện quá khứ. Có vẻ như anh ta đã dùng mưu kế để làm quen được với bản chất của họ. Ở nơi tôi không có mặt.
Đó là lý do tại sao mà hai người họ dễ dàng chấp nhận anh ta.
"Được rồi, vậy khởi hành thôi!"
Cùng với tiếng hét của Ruijerd, chiếc xe ngựa bắt đầu di chuyển về phía trước. Trong khi nhìn về đằng sau, tộc người thú đến để vẫy tay chào tạm biệt chúng tôi, Eris vẫn rơi nước mắt khi nhìn thấy Minitona và những người khác, thật là làm người ta dễ mủi lòng.
Tuy nhiên, trong tim tôi, có một chút bất an còn vương vấn. Đó là Gisu. Nếu anh ta muốn đi theo, anh ta nói ngay từ ban đầu là được rồi. Anh ta không cần phải lén lút như thế. Nếu anh ta cứ bình thường hỏi, tôi không có lý do gì để khiến anh ta thất vọng cả. "Này này, senpai. Đừng nhìn em như thế."
Trong chiếc xe ngựa di chuyển với tốc độ khá nhanh, tôi làm mặt đầy vẻ bất mãn. Trong khi đang cười toe toét, Gisu đến lại gần tai tôi. "Người đã giúp tình yêu của senpai đến lại gần là em đó biết không?"
Rồi vì lý do nào đó anh ta bắt đầu nói chuyện kì lạ. Giúp tình yêu. Rốt cuộc, trong ba tháng qua, tôi vẫn chưa thể đụng tay vào cô bé tai mèo và tai chó được. Cũng không có tiến triển gì với Eris nữa. Tôi cũng quan hệ tốt với Gyes hơn là lúc ban đầu, nhưng chỉ thế thôi. Đó là tình yêu sao? Đừng có nói vớ vẩn. Tôi không có sở thích như thế. "Giúp tình yêu, ý ngươi là gì?" "Em giúp anh gặp Thánh Thú-sama đó, đúng không?" "Thánh Thú??" Nghĩ xem ý là gì. Hiểu rồi.
Là.. là hắn! Hắn là thủ phạm! Giúp tình yêu cái gì chứ! Tôi đã nói là buộc tội sai ngay từ ban đầu rồi mà. Không, hơn cả chuyện như thế. "Sao- sao ngươi có thể thả Thánh Thú-sama ra!" "Một cuộc trao đổi bí mật. Hừm, họ cũng chỉ là bọn ngốc thôi. Chỉ cần đánh lạc hướng chút, thì mang nó ra là điều có thể." Anh ta nói với giọng tự tin và bất cẩn.
Không, đó là... Nguy hiểm. Sau cùng tộc người thú họ rất tức giận. Có cảm giác như khi họ tìm thấy anh ta họ sẽ chặt ra thành từng khúc vậy. "Sao ngươi lại làm chuyện nguy hiểm như thế này?" "Dù sao thì, anh thích chó, đúng không?" "Ta đã nói đó là buộc tội sai rồi mà." "Vậy sao? Hừm, nhưng thế không tốt sao." Gisu nói với giọng nhẹ rồi cười ngông. Và như thế, tôi đã tràn đầy sự lo lắng. Tên này, có thể nào, là hắn ta là một kẻ khá nguy hiểm? Không biết liệu có tệ không khi để hắn ta đi cùng với chúng ta trong hành trình này. "Ruijerd-san. Cho xe quay trở lại đi." "Tại sao?" "Chúng ta phải đưa thủ phạm để Thánh Thú-sama thoát ra ngoài cho họ." "Hả? Chờ đã chờ đã!" Gisu trở nên hoảng loạn và cố bịt miệng tôi. Tuy nhiên, bởi vì là tên này nên tôi đã nghi ngờ rất nhiều. Có những khi tôi cần phải trở thành một con quỷ và hình phạt được thực thi. "Không sao người mới à, ta sẽ giải thích cho ngươi. Họ có thể sẽ tống ngươi vào tù khỏa thân và hất nước lạnh vào ngươi, nhưng ta tin là ngươi có thể chịu được đến thế." "Này, chờ đã! Anh làm thật đấy à! Nghe này, người đã chuẩn bị xe ngựa cho anh là em đó biết không. Mấy người đó không có cái văn hóa xin lỗi bằng đồ vật đâu. Vì thế nên tha cho em đi!" Tên mặt khỉ tuyệt vọng. Một khuôn mặt dễ xiêu lòng. Tên này không phải là người xấu. Đó là điều mà tôi đã hiểu ngay từ khi chúng tôi ở trong tù với nhau. Không phải anh ta dẫn Thánh Thú-sama ra ngoài với ý định xấu.
Tuy nhiên, hừm..
"Rudeus." "Gì vậy, Ruijerd-san?" "Bỏ qua cho cậu ta đi." "Danna! Quả đúng là danna! Hừm~, em đã luôn nghĩ danna là người như thế vì một người khá là đẹp trai mà!" Thật sự, tên này đúng là... Dù sao thì,
"Ruijerd-san. Có được không? Hắn là một trong những kẻ xấu mà anh rất ghét mà?" "Cậu ta làm vậy vì cậu ta cho đó là vì lợi ích của em." Tôi không thực sự hiểu tiêu chuẩn cơ bản của Ruijerd để mà phán đoán nữa. Vừa được lại vừa không được. Không, có thể đây là do Gisu đã đặt nền móng trước rồi. Có vẻ như hắn ta đã làm tốt việc đó, tên khỉ khốn kiếp. "Phải đó, là như vậy đó danna! Em làm thế là vì lợi ích của senpai thôi! Em không thể hình dung được là chuyện lại trở thành vấn đề nghiêm trọng thế. Em chỉ có hơi quá đà tý, nhưng em tuyệt đối không làm việc đó để cố gây rắc rối cho mọi người!" Thật sự mà nói tôi có một món nợ với tên này. Ở một nơi lạnh lẽo, khỏa thân, món nợ áo vét. Về mặt nợ thì chỉ là một vấn đề nhỏ, nhưng so với tộc người thú, ngay cả khi biết là buộc tội sai, vẫn tiếp tục nghi ngờ tôi, thật là một ấn tượng tốt.
Hừm, cũng được. Dù sao, cũng không phải ai bận tâm về chuyện đó. Ngay cả những lính gác người thú, nhờ chuyện này mà họ đã học được một bài học. Và như thế tôi đã bị buộc phải chấp nhận. "Ngươi theo cùng cũng được, nhưng người mới, không phải ngươi sợ tộc Supard sao?"
Và như thế tôi nói với giọng đủ để Ruijerd có thể nghe thấy. Không biết tay này biết Ruijerd là người Supard hay không. Nếu tên này tham gia vào cuộc uống rượu đó thì chắc hắn đã phải nghe thấy rồi nhỉ? Cũng chẳng buồn cười nếu như hắn đột nhiên nói rằng "Supard ư, thật đấy à?". "Không thể nào. Tất nhiên em có sợ, vì em thuộc loài quỷ mà. Nỗi sợ về người Supard bắt đầu ngay từ khi còn là trẻ con, người ta nói là họ sẽ ăn thịt ta." "Ra vậy. Nhân tiện, mặc dù Ruijerd nhìn như thế đấy, nhưng anh ta là người Supard." Sau khi tôi nói vậy Gisu nheo mắt lại.
"Danna khác. Vì anh ấy là người cứu mạng em."
Không biết có phải là vậy không, nên tôi ra hiệu bằng mắt với Ruijerd, và anh ta lắc đầu rằng anh ta không biết. Ít nhất trông không giống như là anh ta đã cứu tên đó trong 3 ba tháng qua. "Quả nhiên là anh không nhớ, cũng là từ 30 năm trước rồi mà."
Trong khi nói vậy Gisu bắt đầu kể chuyện. Cuộc gặp gỡ, chia rời, bước ngoặt, cảnh đánh đêm, một câu chuyện khá hay. Trong khi nói về câu chuyện đó, một người đàn ông đẹp trai trên một hành trình, anh ta nghe thấy "Xin đừng đi!" từ 100 người phụ nữ, anh ta cảm thấy có gì đó đang kéo lấy anh ta từ đằng sau và bắt đầu đi hướng đến quê nhà của anh ta, rồi khi anh ta đến với một người đẹp bí ẩn...
Câu chuyện rất là dài nên tôi sẽ chỉ tóm tắt lại bằng một dòng, khi anh ta vẫn còn là nhà thám hiểm hiểm tập sự anh ta bị tấn công bởi một con quái vật và khi gần chết đến nơi có vẻ như anh ta được Ruijerd cứu mạng. "Ừm, đó là chuyện xảy ra từ 30 năm trước rồi, nên không cần phải cảm thấy nợ đâu."
Tộc Supard đáng sợ, nhưng danna thì khác. Tên người mới mặt khỉ nói như vậy trong khi cười. Ruijerd đã thả lỏng vẻ mặt vô cảm của anh ta.
Tôi cảm thấy giờ tôi đã hiểu ý nghĩa của từ nghiệp. Không tốt sao. Ruijerd.
"Mà, cho em làm đồng đội nhé?"
Và như thế này, người mới mặt khỉ đã gia nhập "Đường Cùng"... Cũng không hẳn là anh ta gia nhập.
Anh ta chỉ đơn giản là ở với chúng tôi cho đến thị trấn tiếp theo.
Dựa vào vận rủi của anh ta, thành lập một party 4 người, điều xấu sẽ đến. Sau khi tránh những điều mê tín đó, trông không có vẻ như họ đang giúp ngươi vì ngươi tự bị tống vào nhà tù. Hừm, Nếu tên đó không có dự định gia nhập Party, thì cũng tốt.
Và như thế này trong hành trình của chúng tôi, số người đi cùng với chúng tôi đã tăng thêm một.
Part 4:
Chúng tôi cứ để việc di chuyển cho con ngựa kéo và tiếp tục đi qua khu rừng lớn. Thực sự là một con đường thẳng phía trước. Con đường như đi đến chân trời, nó tiếp tục đi thẳng đến thủ đô của vương quốc Thánh Milis.
Không biết tại sao lại có con đường như thế này. Không có con quái vật nào cả. Thoát nước cũng hết sức tốt. Khi tôi còn đang tự hỏi thì Gisu bắt đầu giải thích.
Người tạo ra con đường này là người sáng lập nên giáo hội Milis, tổ chức tôn giáo lớn nhất thế giới. Thánh Milis. Đây là kết quả của một đường kiếm từ Thánh Milis. Cắt thẳng qua núi và rừng, và cắt một Chúa Quỷ ở lục địa Quỷ hay gì đó. Vì câu chuyện cứ tiếp tục lan đi, con đường này được gọi là "Xa lộ Thánh Kiếm".
Không đời nào là như thế được, đó là điều mà tôi nghĩ, nhưng kể cả bây giờ vẫn còn pháp lực từ Thánh Milis còn vương lại.
Như là bằng chứng cho điều đó, ngay cả bây giờ chúng tôi vẫn chưa hề đụng độ con quái vật nào. Xe ngựa cũng chưa bị mắc kẹt trong bùn lần nào. Thuận buồm xuôi gió.
Quả là một phép màu. Tôi có thể hiểu tại sao giáo hội Milis lại có nhiều quyền lực đến vậy.
Tuy nhiên tôi vẫn khá là sợ ảnh hưởng xấu của nó đến cơ thể. Cái thứ được gọi là pháp lực đúng là thuận tiện thật. Tuy nhiên, nó khiến động vật trở thành quái vật, khiến hai đứa trẻ bị dịch chuyển từ lục địa Trung Tâm đến lục địa Quỷ, nó khiến nhiều chuyện xấu xảy ra. Thực tế là có nhiều pháp lực cũng là điều đáng phải sợ...
Hừm, cũng được vì chúng ta có thể an tâm khi biết rằng không có con quái vật nào sẽ đến tấn công.
Part 5:
Ở ven xa lộ có những chỗ ở khoảng cách nhất định có thể cắm trại được.
Rồi chúng tôi chuẩn bị cho cắm trại. Ruijerd đi vào rừng và bắt những thứ gì phù hợp, không có vấn đề gì. Thỉnh thoảng, có những người thú từ một ngôi làng ở gần đây tới để bán hàng, nhưng không có thứ gì chúng tôi cần để mua.
Tôi không nghĩ là cần phải nói gì về Khu rừng lớn, nhưng ở đây thực vật khá là phong phú. Ở bên đường xa lộ có một số lượng lớn thực vật có thể dùng làm gia vị. Tôi bắt đầu đi hái chúng dựa vào từ điển thực vật mà tôi đã từng đọc làm tài liệu tham khảo.
Mặc dù là vậy, nhưng kĩ năng nấu nướng của tôi không được cho lắm. Mặc dù nếu nói là kĩ năng của tôi có tăng lên đáng kể trong năm qua, chỉ là từ "tệ" lên đến "hơi tệ" thôi.
Chất lượng các thành phần nguyên liệu của Khu rừng lớn còn tốt hơn nhiều so với Lục địa Quỷ. Và không chỉ có quái vật, mà còn có cả động vật thông thường nữa. Thỏ và lợn là ví do, chúng chỉ là động vật thường. Thịt của chúng khá là ngon dù chỉ nướng lên, nhưng vì vậy mà tôi lại muốn thịt ngon hơn nữa. Ăn thức ăn ngon rồi mà vẫn còn tham lam.
Rồi Gisu bước vào. Anh ta là bậc thầy về ẩm thực cắm trại. Anh ta sử dụng các loại cỏ và quả mọng mà tôi tìm thấy và, gần như là phép thuật vậy, biến chúng trở thành gia vị để tạo ra hương vị tuyệt ngon cho thịt. "Em từng nói rồi đúng không? Em có thể làm bất cứ việc gì."
Đó không chỉ là khoác lác, món thịt đó cực kì ngon. Tuyệt quá, ôm tôi đi! Gần đến cái điểm mà tôi đột ngột ôm anh ta. Tôi tỏ ra có hơi ghê. Tôi cảm thấy tệ cho cảm giác của tôi. Chính xác là cả hai chúng tôi.
Part 6:
"Chán quá."
Eris càu nhàu vậy trong khi chúng tôi đang chuẩn bị cho bữa ăn của ngày hôm nay lần nữa.
Nguyên liệu: Ruijerd Lửa và nước: Tôi Nấu nướng: Gisu Trước những nhiệm vụ đã được phân chia hoàn hảo này, không có gì để cho Eris làm. Mặc dù có đi lấy củi gỗ, nhưng đây là ở ngay giữa rừng nên một tý là xong.
Vì vậy cô ấy khá là chán.
Khoảng đầu cô ấy chỉ có tự vung kiếm. Vì Ghyslaine và tôi bắt cô ấy tập luyện lặp đi lặp lại, nên cô ấy có thể vung kiếm suốt vài giờ. Mặc dù vậy, nếu bạn hỏi có gì thú vị khí làm vậy không thì là không.
Hiện tại, Ruijerd đang đi săn, Gisu nấu món súp, và tôi đang làm tượng. Vẫn còn khá nhiều thời gian còn lại cho đến khi tôi xong Ruijerd tỷ lệ 1/10 này. Tuy nhiên, nó cần phải được bán. Nó có giá trị bổ sung. Nếu bạn có cái này thì bạn sẽ không bao giờ bị tấn công bởi người Supard, ngoài ra bạn còn có thể thân thiện với họ. Hoặc còn những thứ khác nữa là điều mà tôi muốn nói.
Để chuyện này qua một bên. Eris đã đến giới hạn của chán rồi.
"Này! Gisu!" "Gì vậy cô nương, vẫn chưa xong mà."
Gisu quay lại trong khi thử vị món súp. Rồi Eris sử dụng tư thế oai nghiêm thường thấy.
Mushoku04_12 "Dạy tôi nấu ăn đi!" "Không." Trả lời ngay. Gisu cứ tiếp tục nấu ăn như chưa có gì xảy ra. Eris nhìn vào khoảng không ngơ ngác. Tuy nhiên, cô ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần và hét lên. "Tại sao?!" "Vì tôi không muốn dạy cô." "Như tôi đã nói, tại sao chứ?!" Gisu thở dài một hơi.
"Ừm, cô biết đấy, cô nương. Kiếm sĩ chỉ nghĩ đến chiến đấu. Cố nấu ăn thì vô ích thôi. Miễn là có thể ăn là được rồi."
Nhân đây người đàn ông này. Miễn là có thể ăn là được rồi, đẳng cấp nấu ăn của anh ta không chỉ có thế. Đó là ở đẳng cấp mà ta có thể mở được một cửa hàng rồi. Đó không phải là mức có thể khiến hoàng đế nước Nhật có thể bắn ánh sáng ra từ miệng ngay khi ông ta cho vào, nhưng ở mức mà có thể nổi tiếng cả khu phố. "Nhưng, nếu tôi có thể nấu ăn... thì... biết đấy."
Eris nói vậy khi liếc mắt nhìn lén về phía của ôti. Gì vậy Eris. Muốn nói gì sao. Cứ nói thẳng đi. "Tôi không biết đâu."
Gisu tỏ ra lạnh lùng với Eris. Tôi không hiểu tại sao, nhưng anh ta nói theo một cách khá là nghiêm trọng. Đối với Ruijerd và tôi thì không, nhưng chỉ duy nhất với Eris anh ta là như thế này. "Không phải cô nương có tài năng kiếm thuật sao? Ẩm thực không cần thiết với cô đâu." "Nhưng..." "Có thể chiến đấu được là điều mà cô nên hạnh phúc đến biết không?" Để sống trong thế giới này, không có gì hơn chiến đấu, chính là điều cô cần cả. Chuyện này sẽ chỉ khiến cô bị mất tập trung vào tài năng của mình thôi." Eris làm một chút mặt khó chịu, nhưng cô ấy không bắt đầu đánh Gisu. Vì lý do nào đó mà lời nói của Gisu có khả năng thuyết phục kì lạ với họ.
"Mặc dù đó chỉ là cái cớ của tôi."
Gisu gật đầu với một cái "được rồi" và ngừng khuấy súp. Và rồi anh ta bắt đầu phục vụ món súp những cái bát đá. Nhân tiện, chúng là do tôi làm ra đó. "Tôi đã quyết định là không dạy nấu ăn cho bất cứ ai một lần nào nữa."
Có vẻ như Gisu đã từng là một thành viên của một Party mà qua được các Mê cung. Đó là một Party 6 người, ai bên cạnh anh ta cũng chỉ có thể làm được một điều duy nhất, có vẻ như họ đều là người vụng về. Gisu lúc đó có phát biểu một câu rằng, "Mấy người thật sự không thể làm gì khác nữa." Có vẻ như Party đó vẫn có thể làm việc khá là tốt mặc dù có hơi lộn xộn tý.
Tuy nhiên, một ngày nọ, có một người phụ nữ trong Party nói với Gisu rằng cô ấy muốn học nấu ăn. Nếu ta muốn tóm được một người đàn ông thì hay bắt đầu tóm lấy dạ dày của anh ta trước, có vẻ như ở thế giới này cũng hiệu quả. Gisu đành dạy cô ấy nấu ăn.
Dù đó là do nấu ăn hay gì đó. Không biết thế nào, nhưng kết quả là người phụ nữ đó dính với một người đàn ông và như thế là kết hôn. Hai người họ rời Party và đi đâu đó. Sau chuyện đó, vì hai người quan trọng đột nhiên rời đi, Party bên trong trở nên căng thẳng. Party chìm trong vòng xoáy của cãi nhau và thờ ơ, họ không thể hoàn thành được bất cứ nhiệm vụ gì, và nhanh chóng giải tán.
Mặc dù là vậy, Gisu là một người đàn ông có thể làm bất cứ việc gì. Anh ta không có tài năng trong kiếm và phép thuật, nhưng mọi thứ ngoài hai thứ đó ra thì anh ta có thể làm. Vì vậy, anh ta nghĩ rằng anh ta sẽ nhanh chóng tìm được Party khác.
Kết quả không như mong đợi. Gisu lúc đó, là một nhà thám hiểm cũng có chút tên tuổi. Mặc dù vậy, nhưng không có Party nào nhận anh ta.
Gisu có thể làm bất cứ việc gì. Nếu đó là việc mà các nhà thám hiểm có thể làm, thì có các việc khác nữa. Nói cách khác nếu những gì Gisu có thể làm, thì đó là việc mà ai đó cũng có thể làm. Nếu là một Party có hạng cao, tất cả các thành viên sẽ thường chia ra các công việc linh tinh.
Gisu nhận ra. Rằng anh ta không có nơi nào khác ngoài Party đó. Vì đó là Party toàn những người vụng về, anh ta có thể ở đó.
Sau đó, Gisu rời bỏ công việc làm nhà thám hiểm. Có vẻ như anh ta quyết định theo cuộc đời làm tay chơi (Cờ bạc).
"Đó là lý do tại sao. Phụ nữ không tốt cho việc nấu ăn."
Đó là xui xẻo.
Nếu bạn có hỏi tôi, xui xẻo của Gisu không phải là vấn đề. Tôi nghĩ Gisu nên dạy nấu ăn. Món súp này thật là ngon. Chỉ một ngụm duy nhất của món súp này đủ để khiến bên trong miệng tôi có cảm giác "shubidubadahhan" rồi. Tôi cũng muốn học nữa.
Vì vậy, tôi quyết định ném ra một chiếc phao cứu sinh.
"Ta hiểu rằng người mới đã phải chịu bất hạnh như thế, nhưng ít nhất người phụ nữ mà ngươi đã dạy nấu ăn hạnh phúc đúng không?"
Để anh ta dạy chúng tôi nên tôi nói như vậy. Rồi Gisu lắc đầu.
"Em không biết là cô ấy liệu có hạnh phúc hay không. Từ lúc ấy đến giờ em chưa gặp cô ấy."
Nhưng, Gisu tự cười với bản thân.
"Còn về người đàn ông, anh ta hạnh phúc, hoặc có thể là không..."
Vì vậy, có lẽ đó là vận xui. Sau khi thấy anh ta với tâm trạng chán nản như vậy, tôi cảm thấy tôi không thể nói gì hơn.
Món súp vốn từng ngon, đã mất đi một chút hương vị. Ruijerd, nhanh về đi...
Part 7:
Một ngày nọ. Ở bên đường tại một số điểm nhất định, chúng tôi tìm thấy một tấm bia đá kì lạ. Nó cao đến khoảng đầu gối và có một biểu tượng kì lạ khắc lên mặt nó. Một chữ cái được bao quanh bởi 7 biểu tượng. Nếu tôi nhớ không nhầm, chữ ở giữa là của ngôn ngữ Đấu Thần là "7". Các biểu tượng khác tôi cảm thấy là tôi hình như là từng thấy ở đâu đó hoặc là không...
Tôi quyết định hỏi Gisu xem.
"Ê người mới, tấm bia đá này là gì vậy?"
Gisu nhìn tấm bia đá và gật đầu với một tiếng "A".
"Đây là, [Thất Đại Liệt Cường]."
Ra vậy, Thất Đại Liệt Cường.
"[Thất Đại Liệu Cường], là cái gì vậy?" "Đó là 7 chiến binh được biết đến là những người mạnh nhất trên thế giới này."
Có vẻ như khoảng thời gian đại chiến giữa người-quỷ lần thứ hai kết thúc, một người được biết đến là Kỹ Thần đã quyết định làm ra cái này. Kỹ Thần được nói rằng là mạnh nhất tại thời điểm đó. Người đó được xác định, trong thế giới này, là mạnh nhất trong số bảy người. Tấm bia đá này là thứ dùng để xác nhận điều đó. "Nếu em nhớ không nhầm, nếu chúng ta nói về chuyện này thì danna biết nhiều hơn đó. Danna!"
Sau khi Gisu gọi anh ta, Ruijerd đang quan sát buổi tập luyện của Eris đi đến chỗ chúng tôi. Eris nằm bịch xuống mặt đất với tay và chân duỗi ra, và cố hít thở. "[Thất Đại Liệt Cường] ư, thật là hoài niệm."
Ruijerd nheo mắt lại trong khi nhìn vào tấm bia đá.
"Anh có biết về chuyện này không Ruijerd?" "Khi ta còn trẻ ta là một trong vô số những người tập luyện và khao khát được là một trong [Thất Đại Liệt Cường]." Trong khi nói vậy Ruijerd về nơi xa xôi. Trông khá là xa. Xa, xa xôi... Chính xác thì là xa cơ nào chứ?? "Chính xác thì tấm bia đó là gì vậy?" "Đó là vị trí của mỗi cá nhân. Nó vẫn hiển thị tên của bảy người hiện tại."
Ruijerd chỉ ra từng người họ và cho chúng tôi biết tên của bảy người hiện tại.
Bảy người hiện tại là:
Xếp hạng đầu "Kỹ Thần" Xếp hạng hai "Long Thần" Xếp hạng ba "Đấu Thần" Xếp hạng tư "Quỷ Thần" Xếp hạng năm "Tử Thần" Xếp hạng sáu "Kiếm Thần" Xếp hạng bảy "Bắc Thần" Có vẻ như xếp hạng là như thế.
"Ồ. Nhưng, [Thất Đại Liệt Cường] là cái tên mà em chưa từng được nghe tới trước kia?" "[Thất Đại Liệt Cường] chỉ được biết đến khá nhiều cho đến khoảng thời gian Chiến dịch Laplace thôi." "Tại sao họ thôi dùng cái tên này?" "Đó là bởi vì trong Chiến dịch Laplace có một số thay đổi lớn và nửa trong số họ đã mất tích." Có vẻ, ngay cả Kỹ Thần, tất cả [Thất Đại Liệt Cường] lúc đó đều tham gia vào Chiến dịch Laplace. Tuy nhiên, ba trong số họ đã chết. Một trong số họ mất tích. Và một trong số họ bị phong ấn, là kết quả. Có vẻ như người duy nhất sống sốt với tất cả chân tay còn nguyên là Long Thần. Hiện nay, những người được cho là mạnh nhất bắt đầu tăng lên và bước vào hàng ngũ và vài trăm năm sau đó, những người cướp lấy chiếc ghế của [Hạ vị Liệt Cường] vẫn còn cách xa lắm với cái từ "Mạnh nhất".
Thậm chí hơn thế nữa. hiện tại, nơi ở của bốn trong số những người hạng cao vẫn chưa rõ.
Kỹ Thần. Mất tích. Long Thần. Mất tích. Đấu Thần. Mất tích. Quỷ Thần. (Laplace) Bị phong ấn.
Những người đó được biết đến là những người mạnh nhất trong 7, không còn ở bảng xếp hạng. Vì vậy, [Thất Đại Liệt Cường] đã dần bị quên lãng trong ký ức của mọi người.
Nhân tiện, lý do tại sao Quỷ Thần Laplace lại chưa bao giờ bị xóa tên khỏi bảng xếp hạng là vì hắn ta không chết, nhưng chỉ bị phong ấn đi.
"Chính xác là có bao nhiêu người sống ở thời gian đó?" "Ừ thì. Ngay cả từ 400 năm về trước có nghi ngờ về việc Kỹ Thần có tồn tại hay không." "Ngay ban đầu, tại sao Kỹ Thần lại tạo ra bảng xếp hạng như thế này?" "Có vẻ như là. [Để tìm người có thể đánh bại ta], chuyện kể là như thế đấy, nhưng ta không biết chi tiết cụ thể." Như thể đó là một bảng xếp hạng có ẩn ý sâu sắc vậy.
"Tấm bia đá này khá là cổ rồi; vì vậy, có thể hạng đã phải thay đổi cho đến bây giờ rồi chứ đúng không."
Sau khi tôi lẩm bẩm vậy, Gisu lắc đầu.
"Không, có vẻ như nó tự động thay đổi nhờ phép." "Ể? Vậy sao? Như thế nào vậy?" "Sao em biết được." Có vẻ như là vậy. Những chữ cái trên tấm bia đá tự động thay đổi. Không biết nó hoạt động chính xác là như thế nào. Vẫn còn rất nhiều điều bí ẩn mà tôi không biết về phép thuật của thế giới này. Nếu tôi đến trường địa học phép thuật, không biết liệu tôi có thể học được về những điều như thế này không.
Dù sao thì, [Thất Đại Liệt Cường] ư. Trong khi tôi còn đang nghĩ vậy thì có một số lượng những kẻ đầy mùi gian lận ở trên thế giới này, tôi không cảm thấy như là tôi có thể tiếp tục được như thế. Hừm, không phải là tôi có ý định theo mục tiêu làm người mạnh nhất trên thế giới. Tôi không muốn liên quan đến mạnh nhất.
Part 8:
Mất một tháng để chúng tôi rời khỏi Khu rừng lớn. Tuy nhiên, chỉ mất có một tháng. Một tháng, chúng tôi đi qua được cả Khu rừng rộng lớn.
Con đường thẳng tắp, không bóng dáng quái vật. Do đó, chúng tôi có thể cống hiến hết mình cho việc di chuyển, đó chỉ là một trong số những lý do, hiệu suất của con ngựa khá là tốt. Con ngựa ở thế giới này không biết đến khái niệm mệt mỏi. Chúng có thể chạy suốt 10 giờ một ngày mà không nghỉ một hơi; hơn nữa, ngày hôm sau chúng không cảm thấy mệt gì. Không biết có phải là do chúng dùng phép thuật nào đó không.
Chúng tôi đã thực sự qua được khu rừng một cách trơn tru.
Nếu nói về tai nạn, thì chỉ có là tôi bị trĩ trên đường. Tất nhiên, không nói cho ai hết, tôi bí mật chữa trị bằng phép. Việc tập luyện của Eris, cô ấy đứng trên xe ngựa suốt. Tôi đã nói là "Nguy hiểm lắm" và "Dừng lại đi", nhưng trông có vẻ khá là bình thường và tôi có cảm giác "Có gì nguy hiểm chứ" về việc này. Tôi thử bắt chước, rồi ngày hôm sau chân tôi run cầm cập lên. Eris quả là giỏi.
Có một thung lũng để qua Dãy núi Rồng Xanh. Lối vào là nhà trọ thị trấn. Người Dwarf là quản lý của nhà trọ này.
Không có hội thám hiểm. Tuy nhiên nơi đây nổi tiếng là một thị trấn thợ rèn, cửa hàng vũ khí và giáp đều kết nối với nhau. Các thanh kiếm bán ở đây không chỉ rẻ mà còn chất lượng cao nữa, đó là điều mà Gisu dạy chúng tôi. Eris làm mặt như thế là cô ấy muốn tất cả vậy, nhưng không phải là chúng tôi dư giả gì. Dù sao, để qua được từ Milis đến lục địa Trung Tâm, sẽ có khoản phí cho người Supard lần nữa. Chúng tôi không đủ khả năng để chi tiêu lãng phí được. Thánh kiếm mà Eris đang dùng bây giờ cũng không tệ lắm. Mặc dù, tôi vẫn là một người đàn ông. Thấy tất cả những thanh kiếm và áo giáp ngầu xếp thành hàng, bất kể có bao nhiêu tuổi, ta sẽ cảm thấy thích thú. Mặc dù tôi nói vậy, có vấn đề quần áo khi nhìn vào tuổi của người ta. Nhân viên bán hàng người dwarf của cửa hàng nói rằng, "Ta không nghĩ là hợp với cậu đâu cậu bé?" trong khi cười. Sau khi tôi nói là dù trông tôi vận nhưng tôi vẫn ở mức trung cấp của phái Kiếm Thần, anh ta có hơi ngạc nhiên. Hừm, chúng tôi không có tiền, nên bị làm trò cười cũng được.
Theo những gì Gisu kể, có vẻ như đây là nơi mà các nhánh đường cao tốc chia thành nhiều đường. Nếu ta tiếp tục dọc theo núi phía Đông, ta sẽ đến thị trấn của người Dwarf. Nếu ta đi phía Đông Bắc thì ta sẽ đến lãnh thổ của người Elf, và Tây bắc là lãnh thổ của người Hobbit. Lý do thị trấn này không có hội thám hiểm có lẽ là vì vấn đề địa điểm.
Ngoài ra, nếu ta đi theo hướng núi, có vẻ ở đó có các suối nước nóng. Suối nước nóng. Một chủ đề mà tôi rất quan tâm. "Suối nước nóng là gì vậy?" "Nước nóng từ núi chảy về một nơi. Nếu ta tắm ở đó, cảm giác rất là tốt." "Ô... Nghe hay đấy. Nhưng mà, không phải đây là lần đầu tiên Rudeus ở đây sao? Sao cậu biết chuyện này?" "Tôi- tôi có đọc ở một quyển sách." Không biết suối nước nóng có được nhắc đến trong cuốn sách hướng dẫn du lịch [Đi bộ vòng quanh thế giới] không. Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như họ không có đề cập đến... Nhưng mà, suối nước nóng ư. Nghe được đấy. Không có yukata ở thế giới này nhưng... Tóc ướt, da nhuộm màu hoa anh đào, Eris đắm mình trong nước nóng... Nơi được gọi là suối nước nóng là ở đó.
Không, tôi đoán là không có chuyện tắm chung. Không có gì khác đúng không? Mặc dù, 1 trong 10,000 cơ hội có tắm chung, không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây. Đó là điều mà tôi chắc chắn sẽ phải thử kiểm tra xem. "Vì chỉ mới sau khi mùa mưa kết thúc, bên ngọn núi chắc vẫn còn đang ở tình trạng không được tốt thì phải?"
Trong khi tôi còn đang lưỡng lự, Gisu phản đối. Có vẻ như nếu người ta không quen với việc đi lên núi, thì sẽ mất khá nhiều thời gian. Vì vậy, chúng tôi đành phải bỏ cuộc việc đi suối nước nóng. Thật đáng tiếc.
Part 9:
Xa lộ Thánh Kiếm bước vào trong Dãy núi Rồng Xanh.
Đó là một con đường có chiều rộng mà chỉ có khoảng hai toa xe có thể cùng qua một lúc. Nó cắt ngọn núi thành hai.
Cuối thung lũng. Tuy nhiên, có thể nhờ sự bảo hộ thần thánh của Milis, có vẻ như đá rơi gần như chưa bao giờ xảy ra. Nếu con đường này không tồn tại, ta sẽ phải đi một con đường vòng rất xa để có thể đến được phía Bắc. Mặc dù gần như chưa có con rồng xanh nào ở trên núi, nhưng có nhiều quái vật, nên nếu ta cố qua chúng thì khá là nguy hiểm.
Ở một nơi như vây, có một đường tắt được tạo mà không có một con quái vật nào xuất hiện. Tôi hiểu lý do tại sao Thánh Milis được tôn thờ rất nhiều.
Sau ba ngày chúng tôi đi qua thung lũng.
---
Và như thế chúng tôi rời Khu rừng lớn và bước vào lãnh thổ của loài người.