Chương 49: Chủ nào tớ nấy

Trong mấy ngày trong phường thị, Thường Nguyệt không chỉ bày hàng để kinh doanh đổ thạch, còn dành một ít thời gian đi dạo phố xung quanh để mở mang tầm mắt.

Chỉ là đáng tiếc nơi này mặc dù ẩn nấp kỹ một chút nhưng cũng chỉ là một phường thị bình thường, hoàn toàn không có đặc sản gì để mang về làm quà cho Trần Lâm.

"Ài, thôi thì có một vị sư muội "Song linh căn" đáng yêu khả ái làm quà, chắc ngươi sẽ thích à."

Thường Nguyệt cười nhạt một tiếng liền định đi tiếp.

Chỉ là lúc này, trong đám người trên phố, bỗng nhiên có một mùi thối nhàn nhạt bị Thường Nguyệt nhanh nhạy phát giác được, nàng liền chợt nhíu mày quay người lại nhìn dòng người phía sau.

"Tiểu thư có chuyện gì à?"

"Không phải có chuyện, chỉ là ngửi thấy một chút mùi thối khó chịu thôi."

"Ý ngài là mùi của xác chết sao?"

"Đúng đúng, kiểu kiểu như vậy... Mà ngươi cũng ngửi được."

"Ừm, ngoài kia lúc xuất hiện nạn đói thì nhiều xác chết lắm, đi đâu cũng gặp, Tử Lăng đã quen tới mức không thể nào quen thuộc hơn được nữa."

"Nếu ngươi đã khẳng định như thế, vậy thì nơi này đã xuất hiện một chút kẻ khó lường nha."

"Đám người đó là...? "

"Ma tông, Vạn Thi Quan."

Nói xong, sắc mặt Thường Nguyệt liền trở nên nghiêm trọng.

Mặc dù ở khu vực của người phàm không có biện pháp ngăn chặn ma tông tiến vào như trong địa bàn của tông môn, nhưng đám đệ tử ma tông cũng không có lý do gì để xuất hiện ở đây, bởi bọn hắn nếu chỉ lén ghé qua thì cũng thôi đi, nhưng dám tác oai tác oái, đảm bảo rạng sáng hôm sau liền sẽ có đội ngũ Tru Ma tới hóa kiếp cho bọn hắn.

Hiện tại xuất hiện đệ tử Vạn Thi Quan, Thường Nguyệt cũng không biết tình huống này nên làm sao bây giờ, mặc dù nàng không ngại đánh nhau với đám đệ tử Vạn Thi Quan nhưng nàng đến đây là để kiếm tiền, nếu muốn đánh nhau tìm kiếm kích thích thì nàng đã đi địa bàn của Vô Danh Đạo để dạo một vòng.

"Tử Lăng, ngươi có tự tin không bị bọn người kia phát hiện không?"

"Tiểu thư yên tâm, khí thế của đám người vừa rồi cũng không mạnh, đời này bọn hắn đừng hòng phát hiện ta."

"Tốt, vậy nhờ ngươi đi một chuyến, tối về báo lại với ta, nếu giữa đường gặp biến cố thì ưu tiên bảo vệ bản thân trước."

"Tiểu thư yên tâm!"

Để lại một câu, Tử Lăng chẳng biết khi nào đã mất dạng, chỉ có dòng người tấp nập giữa phố.

Mặc dù đã thấy qua nhiều lần nhưng Thường Nguyệt vẫn tấm tắc thầm khen hảo thân thủ, kiếm được thị nữ như này nàng cũng quá là may mắn luôn ấy chứ.

Nghĩ như vậy, Thường Nguyệt liền trở nên ung dung một chút, không còn lo lắng nữa mà tiếp tục đi dạo phố.

Chỉ là qua thời gian không bao lâu, nàng liền thấy được từ xa có một đội ngũ ăn mặc đồng phục, tựa như là đội chấp pháp ở nơi này, thần sắc hối hả hướng về một phương hướng đi vội tựa như đã xảy ra việc lớn gì đó.

Thấy thế Thường Nguyệt không khỏi lắc đầu cảm khái:

"Ài, đúng là thời buổi loạn lạc, đệ tử tông môn như ta còn đỡ, là tán tu thì thật quá khổ, không những phải ra ngoài mạo hiểm kiếm kế sinh nhai, trong phường thị cũng không chắc an toàn, thường xuyên xuất hiện rối loạn như này thì cũng không biết bọn hắn sống sao nữa."

Chỉ là cảm khái thì cảm khái, Thường Nguyệt không định quan tâm mà chợt quay người trở về phòng trọ.

Hiện tại nếu xuất hiện đại sự khiến đội chấp pháp phải tới đây thì mình vẫn đừng nên đi lung tung thì hơn, đỡ xảy ra phiền phức.

Mấy ngày nay đã kiếm được không ít linh thạch, hôm nay chỉ mở cửa hàng buổi sáng, buổi chiều này nàng nghỉ ngơi một tí định đi nhìn xem có thứ gì hay ho không.

Nhưng hiện tại không chỉ xuất hiện người trong ma đạo, còn xảy ra đại sự nào đó mà nàng không biết, Thường Nguyệt cũng không còn hứng đi dạo nữa dự định về chỉnh hợp lại đồ đạc một chút, mai kinh doanh ngày cuối xong liền trả quầy đóng gói cáo từ nơi này.

...

Ban đêm đã tới.

Thường Nguyệt đang ngồi tu luyện trong phòng thì chợt phát hiện ngoài cửa sổ có động tĩnh.

Nàng ra kiểm tra thì phát hiện đó là Tử Lăng mang theo một chiếc bọc lớn đang đu người xuống từ trên mái hiên, dễ dàng di động một chút liền đưa cả người vào trong phòng.

"Tiểu thư, Tử Lăng không làm ngài thất vọng, cả quá trình không ai phát hiện ta."

"Ồ, làm tốt lắm, đâu kể thử những gì ngươi nghe được hôm nay đi."

"Vâng, hôm nay Tử Lăng nghe được ở khu phố phía đông có một gian hàng bán hải sản, chủ tiệm là một lão đánh cá dày dặn kinh nghiệm, nhưng chuyến vừa rồi ra khơi không thuận lợi lắm, không những đi đánh cá không thành còn bị con cá đánh ngược lại, hiện tại nằm liệt giường không dậy nổi, cửa hàng phải nhờ con trai tạm thời trông coi."

"..."

"..."

"Rồi đoạn sau đâu?"

"Đoạn sau nào, người bên ngoài bàn tán về câu chuyện ông lão đánh cá và con cá đánh ông lão chỉ tới đó thôi, hay tiểu thư muốn nghe chuyện về một vị tán tu là linh thực sư xui xẻo ra ngoài chăm chỉ cày cáy, ở nhà vợ hắn bị người khác chăm chỉ cày cấy? Chuyện này cũng khá kịch tính, muốn kể phải kể từ lần..."

"Kịch tính cái quỷ, ta bảo ngươi đi thám thính tình báo của đám người Vạn Thi Quan, ngươi đi nghe thứ quỷ gì thế này?"

Thường Nguyệt có chút khó thở, bao nhiêu tự hào bao nhiêu hãnh diện hồi chiều đều tan biến thành cát bụi vào lúc này, nàng quả thật ăn no rửng mở mới trông cậy vào vị thị nữ tài hoa này đi làm đại sự.

"Tử Lăng không nhớ là tiểu thư có dặn phải thám thính tình báo."

"Ta không có dặn? Vậy lúc ấy ta dặn thế nào?"

"Ngài dặn ta không được để bọn người của Vạn Thi Quan phát hiện, Tử Lăng đảm bảo cả đời bọn hắn cũng đừng hòng phát hiện được Tử Lăng."

"Ngươi đảm bảo bản thân không bị phát hiện bằng cách không đi theo bọn hắn?"

"Cũng không phải, Tử Lăng đảm bảo bọn hắn không phát hiện được bằng cách khiến bọn hắn không có cách nào để phát hiện Tử Lăng được nữa."

??? Ý ngươi là gì?

Đầy đầu nghi hoặc, Thường Nguyệt tới giờ mới chú ý tới Tử Lăng đang mang theo một bao tải sau lưng.

Chỉ là không để nàng thắc mắc quá lâu, Tử Lăng lúc này lấy bao bố xuống và mở ra.

Cảnh tượng bên trong khiến Thường Nguyệt không khỏi hãi hùng.

Thủ cấp, rất nhiều thủ cấp lăn lóc ở trong bao, thần sắc trên từng gương mặt đều vô cùng mờ mịt tựa như không hiểu có chuyện gì vừa xảy ra.

Đồng thời lúc này, mùi hôi thối quen thuộc lúc sáng cũng sộc tới khiến Thường Nguyệt chợt thốt lên:

"Ngươi giết hết tất cả bọn hắn luôn sao?"

Nghe vậy, Tử Lăng mặt không đổi sắc bình tĩnh trả lời:

"Vâng tiểu thư, ngoài ra Tử Lăng còn mai phục sẵn ở đó một lát thì phát hiện bọn hắn có đồng bọn nên để tránh bị phát hiện hành tung, Tử Lăng cũng đánh xin cái mạng của bọn hắn."

Nghe vậy, Thường Nguyệt chợt cảm giác ê răng, cô nàng này hành động quá mức táo bạo, mạch suy nghĩ cũng táo bạo không kém khiến nàng không theo kịp.

Làm cách nào để theo đuôi người khác mà không bị phát hiện?

Người bình thường: Cần hành động cẩn thận, xóa bỏ dấu vết, ngụy trang ẩn nấp, vân vân và mây mây...

Tử Lăng: Người chết sẽ không phát hiện được ngươi.

"Ài, thật sự là hết cách với ngươi luôn."

Xoa xoa trán một chút, Thường Nguyệt cũng không định truy trách nữa, dù sao chặt đều đã chặt, chỉ cần không bị người khác biết là Tử Lăng làm là được.

"À đúng rồi, ngươi không có bị phát hiện đấy chứ?"

"Thưa tiểu thư, Tử Lăng không có bị phát hiện. Vốn là sau khi xử lý xong nhóm đồng bọn thứ ba, chẳng biết vì sao đột ngột có rất nhiều người ăn mặc đồng phục tới và chuẩn bị bao vây khu vực ấy, Tử Lăng không có cách nào cùng một lúc xử lý nhiều người như thế liền đành rút lui đem đống thủ cấp này ẩn giấu một chút, đến gần tối lại móc ra mang về để tiểu thư nhìn."

Nghe xong, Thường Nguyệt tê cả da đầu, không cách nào xử lý nhiều người như thế nên mới rút lui? Vậy ý là nếu có khả năng xử lý hết ngươi liền định đem đội chấp pháp diệt khẩu toàn bộ?

Này chẳng phải là chọc thủng trời rồi.

Mà lúc này, nhớ tới hồi chiều nhìn thấy đám người của đội chấp pháp vội vã đi đâu đó, Thường Nguyệt cũng liền hiểu, cũng không phải là trong phường thị xảy ra đại sự nào đó mà nàng không biết mà là Tử Lăng chọc ra phiền phức mới gây ra động tĩnh lớn như thế.

Thật là... hết nói nổi.

Cũng không biết nàng học ai cái bản lĩnh gây phiền phức này.

Thường Nguyệt âm thầm tự hỏi một câu.

Nếu Trần Lâm có ở đây thì có lẽ sẽ trả lời được nghi vấn của nàng.

Dù sao cũng chủ nào tớ nấy mà thôi.

Trần Lâm không thể quen thuộc hơn