Chương 48: Thiên Nhân Yểm

"Vậy là ngươi rơi vào hang động đó liền thấy được bí kíp võ công khắc trên đá?"

"Cũng gần giống vậy, chỉ là trước đó Tử Lăng nhìn thấy có rất nhiều cửa đá, khi ta tới gần chỉ có một cánh cửa sáng lên tựa như mời gọi Tử Lăng tới, Tử Lăng đi vào liền thấy được vài tấm tranh điêu khắc trên tường tựa như ai đó đang diễn luyện lại võ học vậy, cùng một bản võ học cũng được khắc trên tường đá, môn võ học ấy hình như gọi là "Thiên Nhân Yểm"."

Nghe xong, Thường Nguyệt cũng nổi lên hiếu kỳ, nghĩ một tí nàng liền hỏi tiếp:

"Vậy ngươi có thử tiếp cận các cửa đá khác không?"

"Tử Lăng có nhưng tất cả đều đóng kín không mở ra nữa."

"Ồ, có vẻ như ngươi rơi vào nơi nào đó khá thú vị."

Nghĩ đến bản lĩnh khiến cô nàng lạnh nhạt này có thể đâm chết cả Luyện Khí tầng chín, Thường Nguyệt liền không khỏi liên tưởng tới một chút truyền thuyết.

Nghe đồn rất lâu về trước, tu tiên cũng không phải là con đường chủ lưu duy nhất, lúc ấy còn có các trào lưu khác như võ đạo, chú đạo, hồn đạo...

Nhưng lâu dần, bởi vì tiên đạo có thể trường thọ, người theo càng lúc càng nhiều, mà lại chiến lực cấp cao cũng sống rất lâu có thể khiến tiên đạo ngày càng hưng thịnh khó suy, các đạo khác thì mặc dù không phải là không thể trường thọ nhưng tương đối khó khăn cần đạt tới cảnh giới hơi cao một chút mới được, cứ như vậy dần dần liền không có người kế tục, đạo thống cũng dần dần đi hướng suy tàn, sau đó bị tiên đạo dung hợp đạo thống, sinh ra một chút tiên đạo môn phái đặc biệt tựa như Cửu Thiên Hồn Tháp là tiên đạo kết hợp với hồn đạo, Đại Khảm Đao Môn cùng Vạn Kiếm Các thì là tiên đạo kết hợp với võ đạo.

Thiên Nguyên Huyền Tông thì tương đối thuần tiên đạo một chút, từ cấp thấp đến cao tầng đều ưa thích dùng pháp thuật, rất có phong cách của tiên nhân, mặc dù lựa chọn làm vũ phu lao tới đánh cận chiến như nàng cũng không phải không có, tựa như Hà trưởng lão đi cùng nàng trong nhiệm vụ lần này là một đao tu, nhưng không luyện pháp thuật trong Thiên Nguyên Huyền Tông chung quy vẫn là thiểu số thường bị đánh giá rất thấp.

Nhưng hiện nay ngoài tiên đạo ra thì cũng không phải là không có những đạo thống khác còn sừng sững không ngã.

Điển hình như phật đạo có Bạch Liên Tự, nguyện người người trong loạn thế đều bạch khiết như sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Hay là Ma đạo, hại người lợi ta, cảm tình thứ yếu, lợi ích chí thượng.

Ngoài ra còn có Vô Danh Đạo, ừm... nói thật Thường Nguyệt không biết đạo thống của đám người điên này là gì, mà đây cũng không phải là kiến thức nàng nông cạn mà là bởi người khác cũng không biết.

Vô Danh Đạo dung hợp rất nhiều đạo thống cổ lưu, nội bộ rất tạp, ngày trước còn có lấy tên để xưng hô tựa như gì mà "Đại Thiên La Tông" nhưng ít lâu sau liền bị một lưu phái khác trong nội bộ lật đổ, lưu phái mới lấy tên mới nhưng rồi không thủ được bao lâu lại bị người khác kéo xuống tiếp, dần dà người trong Vô Danh Đạo dù có thượng vị cũng lười đổi tên nữa, dù sao ai cũng không biết được mạch của mình có ngồi nóng đít được hay không, nên để bớt làm trò cười, đồng thời cũng để mỉa mai, môn chủ đời nào đó liền lấy cái tên Vô Danh Đạo để đặt cho tông môn kỳ lạ này.

Vô Danh Đạo vốn không phải ma tông, dù sao bọn hắn tu luyện cũng không cần hại người lợi mình, nhưng mà đám người Vô Danh Đạo làm việc quá mức vô pháp vô thiên, đồng thời còn không có mục đích gì, lợi người lợi mình, hại người hại mình, hại người lợi mình... chỉ cần người Vô Danh Đạo thấy hứng thú bọn hắn liền sẽ làm, tựa như đệ tử Vô Danh Đạo thấy trời hơi nóng liền phóng hỏa đồ thành để sưởi ấm là chuyện bình thường không có gì lạ.

Lâu dần chính đạo chứa không nổi đám này liền gắn cho cái mác Ma đạo để dễ làm việc.

Thấy liền chặt.

Quay trở lại chuyện chính, Thường Nguyệt đang nghĩ liệu hang động kia có thể là truyền thừa điện của môn phải cổ võ nào đó.

Cũng không biết nàng tới thì liệu có thể thu được truyền thừa không, vì mặc dù thường dùng binh khí giết địch nhưng nàng vẫn là tu sĩ, có thể nói là kẻ thù không đội trời chung của võ giả.

"Có lẽ khi nào rảnh ta với ngươi đi hang động đó một chuyến đi."

"Này cũng đơn giản, nếu tiểu thư muốn hiện tại có thể lên đường, đi tầm một tháng liền có thể tới chổ đó."

"Thôi, sau vụ này ta cần đi về tông môn để báo cáo nhiệm vụ, đồng thời cũng cần làm ít chuyện khác, nơi đó liền tạm gác lại cũng được."

Dù sao cũng chỉ còn có gần hai tháng là tới Ngoại Môn Thi Đấu, hiện tại chạy tới chổ kia dù có lấy được truyền thừa cũng không học được bao nhiêu để mà ứng dụng vào thực chiến.

"À mà ngươi học võ học tên "Thiên Nhân Yểm" gì đó đúng không, hiệu quả như nào, mạnh không?"

Nghe vậy Tử Lăng chớp chớp mắt hạnh, mặt không cảm xúc nói:

"Tử Lăng không biết võ học ấy mạnh hay không chỉ biết là dùng để giết người rất tốt, ngoài ra còn có thể khắc chế một chút thủ đoạn của tiên sư, tựa như trận pháp của tiểu thư vậy nhưng phải yếu hơn một chút mới được, trận pháp tiểu thư bày ra lúc ấy có chút cao cấp "Thiên Nhân Yểm" lẻn vào không được."

Nghe vậy Thường Nguyệt quả thật là bị bất ngờ.

Xem ra cổ võ giả cũng không tầm thường, một môn "Thiên Nhân Yểm" thôi mà đã có thể không nhìn trận pháp nhất giai trung cấp trở xuống, cao cấp thì miễn cưỡng có thể ngăn được một lát, nhưng Thường Nguyệt đoán cô nàng này lúc ấy cũng không quyết tâm lắm nếu không lại dốc hết sức thì không lý gì là không thể vượt qua.

Từ đó có thể thấy môn võ học này tuyệt đối là chủ lưu của sát thủ, đồng thời còn là khắc tinh của tu sĩ bởi "Thiên Nhân Yểm" không chỉ khiến người sử dụng lẻn qua trận pháp mà còn có thể lẻn qua cảm giác của tu sĩ, chỉ là không biết luyện lên tầng thứ cao hơn thì có thể lẻn qua được thần thức không, nếu có thì môn bí pháp này quá đáng sợ, tu sĩ ở thời đại đó tuyệt đối không có ngày dễ chịu.

""Thiên Nhân Yểm" có yêu cầu gì với người tu luyện không?"

"Thưa tiểu thư, võ học này không có yêu cầu gì đặc biệt, có lẽ ngài cũng có thể tu luyện được."

"Ồ, đâu nói thử ta nghe một chút "Thiên Nhân Yểm" đi."

"Vâng, cốt lõi của môn võ học này là "phai mờ tâm tính, thu lại tâm thần, khí..."

"Được được, dừng ở đây không luyện nữa, đi ngủ sớm đi mai còn có nhiều việc để làm lắm."

Nghe thấy phải phai mờ tâm tính, thu lại tâm thần, Thường Nguyệt liền thu lại hứng thú.

Như này mà bảo không có điều kiện, này thật quá mẹ nó hà khắc luôn ấy chứ.

Với tính tình của nàng, sợ là có luyện mười năm cũng chỉ có thể sử dụng như trò đùa mà thôi.

Đồng thời Thường Nguyệt lại nhìn Tử Lăng xong cũng cảm thấy có chút phản cảm lại càng không muốn luyện môn võ học này, thường nói tiên đạo vô tình, nên nàng mới cực kỳ không muốn ngồi một chổ tu luyện mà thông qua mạo hiểm để tìm kiếm kích thích, hiện tại sao có thể vì một môn võ học liền ép bản thân trở nên lạnh nhạt cứng nhắc giống như Tử Lăng đây.

Mà lại nếu luyện thứ này, Trần Lâm biết Trần Lâm buồn đấy...

Đồng thời qua chuyện này, Thường Nguyệt cũng hơi hiểu cơ chế của hang động truyền thừa kia.

Nơi đó hẵn là có thủ đoạn gì đó để kiểm tra thiên phú và điều kiện của người hữu duyên tiến vào, từ đó cho ra truyền thừa thích hợp nhất.

Bởi vậy Thường Nguyệt cũng có chút trông chờ, không biết nếu như nàng tiến vào cũng được nhận truyền thừa thì đó sẽ là truyền thừa gì đây.

Chắc chắn là truyền thừa chí cao vô địch, đánh đâu thắng đó rồi hắc hắc.