Chương 337: Một chọc là nằm

"Oành."

"Chết tiệt, phi chu bị đánh trúng rồi."

Cảnh Bình biến sắc, hắn trầm giọng cảnh báo mọi người.

Chỉ là trong tình thế như này dường như đã quá muộn để cứu vãn.

Phi chu cứ thế một mạch đầu xuống đất.

Thường Nguyệt ở từ xa cũng cảm giác được tình huống của bọn người Hạ Hi, nhưng hiện tại lâm vào triền đấu dai dẵng nàng cũng không cách nào ứng cứu được.

Tích huyết tái sinh, thật sự quá khó để mau chóng giải quyết đối phương.

"Hừ, tuy khó giết nhưng cũng không phải không thể giết."

Lạnh lùng thì thào một câu, Thường Nguyệt dự định sử dụng một trong những con bài tẩy của mình, từ trong hòm đồ lấy ra một tấm thẻ skill "Âm Ti Trói Buộc" thu lại trường thương trong tay, ngay khoảnh khắc đối phương tiếp cận và sử dụng huyết trảo để công kích chính mình Thường Nguyệt không do dự liền vung ra một quyền đối chọi trực tiếp, đồng thời không quên đem linh lực bao trùm lấy nắm đấm.

"Oành!"

Ngay khi một quyền một trảo va chạm, Thường Nguyệt lập tức kích hoạt thẻ skill, một vùng năng lượng hư không đen tìm bất chợt xuất hiện dưới chân Minh Lão, đồng thời từ trên người cô vợ trẻ, một sợi dây hư không bắn tới và trói chặt Minh Lão khiến hắn bị áp chế và không thể di chuyển.

Minh Lão giật mình, hắn cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi sự trói buộc của thẻ skill.

"Cái gì thế này? Ngươi đã làm gì?"

Hắn gầm lên, nhưng Thường Nguyệt không trả lời nghi hoặc của hắn mà chỉ cười nhạt một tiếng.

"Thế nào, chẳng phải vừa nãy rất mạnh mồm sao?"

Thường Nguyệt dùng giọng điệu giễu cợt nói một câu.

Nghe vậy, Minh Lão liền hừ lạnh, sắc mặt ngoan cường tới cực độ, hắn giả vờ trấn định nhưng sự thật là trong thâm tâm, một nỗi bất an dần hiện lên.

"Hừ, dù người có tạm thời phong tỏa được ta thì thế nào, ngươi có thể duy trì thủ đoạn này cả đời sao, dù gì ngươi cũng không có cách nào giết ta được khặc khặc."

"Chậc chậc, đúng là người xấu cười lên cũng xấu mà."

Thường Nguyệt cười nhạt, trên nấm đấm tiếp tục truyền ra từng vệt pháp lực đen xì và đặc sệch để dính lên huyết trảo của đối phương, mặc dù sử dụng "Âm Ti Trói Buộc" sẽ khiến cả người sử dụng cũng phải bất động nếu không skill sẽ bị ngắt quảng nhưng theo đó mục tiêu cũng sẽ bị bất động luôn, nhưng những hành động đã thi triển trước khi dùng thẻ skill và chưa kết thúc giống như việc bơm pháp lực lên bàn tay như thế này sẽ không bị ngắt quãng.

Minh Lão trong chốc lát không hiểu chuyện gì, nhưng ngay lập tức hắn liền cảm giác được trong thân thể có biến.

Huyết Thuật của hắn thế mà gián đoạn.

"Bái bai, kiếp sau nhớ đầu thai làm người đẹp chút, ngươi xấu quá."

"Khoan đã, ta có... phốc!"

Chưa kịp dứt câu, Thường Nguyệt liền chủ động hành động, nàng xuất ra "Thương Phục Thù" không chút do dự liền chọc một thương xuyên đầu lâu đối phương, sau đó còn không quên ngoáy một cái, lập tức đầu lâu nổ thành vô số mảnh, nhưng lần này ngoài máu ra thì còn cả mảnh xương vụn và dịch tủy đỏ trắng đặc sệch.

Thân thể không đầu của Minh Lão ngã xuống đất. Hắn đến chết cũng không thể ngờ rằng mình đường đường một Kim Đan tu sĩ của Huyết Luyện Thần Tông, huyết thuật tu luyện có thành tựu lại ngã xuống ở đây, ngã xuống bởi một kẻ Trúc Cơ.

Thường Nguyệt nhìn thấy kẻ thù ác đã chết đến mức không thể lại chết liền thở phào nhẹ nhõm một hơi sau đó liền triệu hồi "Giáp Luyện Tập" mặc lên người, khí thế của Song Đạo Trúc Cơ dần dần giảm xuống.

"Huyết Luyện Thần Tông sao, thực lực cũng không tệ nha."

Thường Nguyệt cảm thán một câu sau đó quay đầu nhìn về một phương hướng, lúc nãy nàng cũng cảm giác được phi chu của đám người Hạ Hi bị Minh Lão cố ý dùng huyết quang đánh rớt, có lẽ là sợ tin tức bị lộ ra.

"Hạ Hi, Tử Lăng, Cảnh Bình, Hồng Nghê... Các ngươi không nên có chuyện ?"

Hơi lo lắng, Thường Nguyệt thu nhặt chiến lợi phẩm liền bộc phát lực lượng và phóng về hướng phi chu hạ lạc.

Thường Nguyệt nhanh chóng di chuyển về phía nơi phi chu rơi xuống, lòng đầy lo lắng. Khi đến nơi, nàng nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, phi chu bị vỡ tan tành, khói bụi mù mịt, may mắn là không thấy cảnh tượng tứ chi hay nội tạng văng tung tóe.

Thường Nguyệt dùng thần thức để quét xung quanh thì phát hiện Cảnh Bình đang nằm gần đó, lưng tựa gốc cây, quần áo rách nát, khắp nơi chằng chịt vết thương, may mắn là người vẫn còn sống, Hạ Hi thì nằm ở bên cạnh, mặt mày tái đi dường như vì vừa trải qua tai nạn đột ngột, nhưng may mắn là trên người không có vết thương quá nghiêm trọng, dù sao cô gái nhỏ này không giống một võ phu như Cảnh Bình, không có sức chịu đựng cao đến vậy.

"Uy, Cảnh Bình! Hạ Hi!"

Thường Nguyệt vội vàng chạy tới, đôi mắt nàng lập tức dừng lại trên vết thương nặng của Cảnh Bình.

"Không sao chứ, mau tỉnh lại nha?"

Hạ Hi ngẩng đầu lên, mí mắt khó khăn mở ra, thị nữ yếu ớt nói: "Tiểu thư,... cứu Cảnh Bình,... hắn... đổ nhiều máu "

Thường Nguyệt nghe vậy liền nhịn không được mà bật cười, cô thị nữ này đúng là ngốc nha, bản thân kém chút mất mạng nhưng vẫn còn tâm tư lo cho người khác.

"Ài, không cần phải lo, hắn là võ phu mệnh cứng lắm, ta kiểm tra sơ qua thì thấy Cảnh Bình hắn chỉ bị thương ngoài da thôi."

"À, thế thì... tốt quá."

Nói xong, Hạ Hi liền nhịn không được nữa mà ngất liệm đi.

Thấy vậy Thường Nguyệt chỉ có thể cười khổ và lắc đầu.

"Tiểu thư, ngài không sao chứ!"

Cảnh Bình dường như nghe ra động tĩnh cũng dần dần tỉnh lại, khi thấy Thường Nguyệt hắn không khỏi lo lắng mà lên tiếng hỏi.

Nghe vậy Thường Nguyệt liền gật đầu trấn an.

"Ta không sao, ngược lại còn tiễn tên đó đi siêu sinh rồi, còn ngươi thấy thế nào, ổn chứ?"

"Tại hạ vẫn ổn thưa tiểu thư, chỉ là vài vết thương ngoài da thôi không đáng lo ngại."

"Hừm, ổn là tốt rồi."

Nói xong, Thường Nguyệt chợt cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nàng dò xét xung quanh thế mà lại không thấy Tử Lăng cùng Hồng đâu, thế là liền nghi hoặc mà hỏi:

"Lúc đó đã xảy ra chuyện gì, Tử Lăng cùng sư muội ta đâu rồi,?"

Hít thở vài hơi, Cảnh Bình liền gắn gượng đáp:

"Bẩm tiểu thư, lúc ấy chúng ta đang cố gắng bay ra khỏi phạm vi trận chiến thì bị một đạo huyết quang từ xa bay tới đánh trúng, phi chu mất kiểm soát liền rơi xuống, tại hạ lúc ấy thoáng nhìn thấy không gian xung quanh chợt xuất hiện một đạo ánh quang màu hồng bao bộc lấy phi chu liền biến mất, sau đó ta theo bản năng bảo vệ Hạ Hi khi phi chu rơi xuống đất, sau đó liền đã bất tỉnh không còn biết gì nữa."

"Hừm, ánh sáng màu hồng sao?"

Quả nhiên là có ngoài ý muốn, nếu không thì hậu quả khi phi chu rơi xuống không thể nào nhẹ nhàng như vậy được, ít nhất thì tu sĩ yếu ớt như Hạ Hi tuyệt đối không sống sót nỗi, mặc may có Tử Lăng, Cảnh Bình bằng vào võ công cao cường thì có thể miễn cưỡng giữ được nửa cái mạng, còn vị sư muội thần bí kia thì không cần nói, Thường Nguyệt thật sự là nhìn không thấu đối phương.

"Ngươi nghỉ ngơi chút đi, ta đi tìm hai người kia."

"Tiểu thư, xin cho tại hạ giúp đỡ... ách!"

Cảnh Bình vốn muốn đứng dậy nhưng một cơn đau nhói đột ngột xuất hiện khiến hắn không thể không lần nữa ngồi xuống.

Thấy vậy Thường Nguyệt liền mỉm cười rồi khuyên:

"Ngươi nghĩ ngơi cho tốt đi, bảo vệ được Hạ Hi là ngươi đã làm tốt lắm rồi."

Nghe vậy, Cảnh Bình liền trầm mặc trong chốc lát rồi vừa thở dài vừa tự trách:

"Là tại hạ quá vô dụng, nếu không thì đã có thể ở lại hổ trợ tiểu thư chứ không phải để tiểu thư bảo vệ như vậy."