Thường Nguyệt đứng giữa trận chiến, nụ cười nở rộ trên môi. Nàng không hề tỏ ra lo lắng hay căng thẳng, ngược lại, còn như đang tận hưởng từng khoảnh khắc của cuộc chiến này. Với Thường Nguyệt, sinh tử bác đấu chưa bao giờ là áp lực hay gánh nặng mà nó chỉ đơn thuần là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nàng.
Vì vậy mà khi phải đối mặt với đối thủ hơn bản thân một cảnh giới, cô vợ trẻ luôn đặc biệt phấn khích và muốn thử xem bản thân hiện tại có thể mạnh tới mức nào.
"Haha lão già, tuy mặt ngươi xấu một chút nhưng thực lực cũng không tệ đâu nha."
Thường Nguyệt cười khúc khích, đôi mắt sáng lên đầy hào hứng. Nàng nhảy lùi lại một bước, né tránh một đòn phản công của Minh Lão đồng thời không quên đáp trả đối phương bằng ba đòn chọc thương vào yết hầu ngực và vùng thượng vị.
Đối mặt công kích chí mạng như thế, Minh Lão hoàn toàn không dám coi thường vội lấy ra một tấm kim phù và kích hoạt, kim phù hóa thành tro bụi đồng thời một màn chắn hiện lên chặn lại ba đòn công kích của Thường Nguyệt, nhưng ngay sau đó, cô vợ trẻ vẫn không từ bỏ mà lập tức thuấn thân sang một hướng khác và công kích, lần này vì có linh phù tranh thủ được chút thời gian, Minh Lão miễn cưỡng phản ứng kịp mà tránh đi.
Dù là một Kim Đan tu sĩ, Minh Lão cũng không khỏi cảm thấy áp lực trước sự linh hoạt và tốc độ của Thường Nguyệt. Dẫu vậy, hắn vẫn giả vờ bình tĩnh, giọng điệu đầy giễu cợt:
"Tiểu nữ oa, ngươi thật sự nghĩ rằng chỉ với thể thuật cùng thương thuật mèo cào đò mà ngươi có thể đánh bại ta?"
Nghe vậy Thường Nguyệt cười khẩy, nàng cũng không ngại mà mỉa mai :
"Miệng lưỡi dẻo lắm, nhưng cũng không dẻo bằng cách ngươi né tránh nãy giờ nha, sao không đứng yên một lát hai ta cùng so tài để xem là thương ta cứng hay miệng ngươi cứng hơn ?"
Không đợi Minh Lão trả lời, Thường Nguyệt liền xuất thương tấn công dồn dập. Từng động tác, từng đòn đánh của nàng đều uyển chuyển và chính xác nhưng vẫn không thiếu phần chí mạng, mỗi nhát thương đều nhắm vào điểm yếu của đối phương khiến Minh Lão không thể không tập trung để phòng thủ.
Minh Lão cảm thấy áp lực ngày càng lớn. Hắn biết rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn bản thân sẽ bị dồn vào thế khó, trong lòng hắn dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ, nhưng đồng thời cũng có một sự tức giận không thể kiềm chế, Minh Lão chợt quyết định không thể tiếp tục giữ lại nữa.
"Là ngươi ép ta!"
Minh Lão hét lên, hai tay hắn bỗng nhiên đỏ rực như máu. Một luồng khí huyết mạnh mẽ bắt đầu tuôn ra từ cơ thể hắn, bao phủ xung quanh như một lớp sương mù đỏ thẫm. Không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, và một mùi tanh nồng nặc lan tỏa khắp nơi.
Nhìn dị thường trước mắt, Thường Nguyệt nhíu mày, gương mặt có chút ngạc nhiên.
"Huyết thuật?"
Thường Nguyệt lẩm bẩm, trong lòng dâng lên cảnh giác.
Huyết thuật trước giờ nổi tiếng là loại pháp thuật nguy hiểm, độc ác và vô cùng quỷ dị khó lường, đồng thời trong số những kẻ luyện Huyết Thuật, nổi bật nhất là tu sĩ của Huyết Luyện Thần Tông.
Nếu lão đầu trước mắt thật sự là người của Huyết Luyện Thần Tông, thì tiếp đó sẽ tương đối khó chơi.
Nhìn thấy Thường Nguyệt đề cao cảnh giác, Minh Lão chợt cười gằn, ánh mắt hắn trở nên điên cuồng, hắn gầm thét:
"Sao thế, giờ đã biết sợ rồi sao? Nhưng đã quá muộn, ta muốn rút sạch máu tươi của ngươi tế pháp này của ta!"
Thường Nguyệt không trả lời, ánh mắt nghiêm túc khóa chặt đối phương. Thường Nguyệt từng giao thủ qua không biết bao nhiêu đối thủ, từ tán tu, yêu tộc, ma đạo tu sĩ tất cả đều đủ cả, vì vậy mà nàng cũng biết rõ huyết thuật khó chơi cỡ nào, nhưng cô vợ trẻ cũng không hề vì vậy mà nao núng, với "Cảm quan thiên nhân" Thường Nguyệt tự tin có thể sớm dự đoán và hóa giải mọi nguy hiểm miễn là đối thủ không "out speed" nàng.
"Nếu đối phương không phải là người của Huyết Luyện Thần Tông thì tất cả đều dễ nói, cũng không khó chơi lắm."
Sở dĩ Thường Nguyệt cảnh giác như vậy bởi trong tất cả các loại đối thủ, hai loại đối thủ từng dùng tốc độ để lấn át được nàng đó là một kẻ đến từ Vạn Kiếm Các, một kẻ khác thì đến từ Huyết Luyện Thần Tông.
Kẻ đầu tiên thì không cần nói nhiều, kiếm đệ tử Vạn Kiếm Các trước giờ đều rất nhanh, còn kẻ thứ hai đến từ Huyết Luyện Thần Tông thì sở hữu huyết độn có thể bộc phát tốc độ cực kỳ nhanh.
Nhưng đó là thời điểm nàng còn ở Luyện Khí, hiện tại cùng cảnh giới Thường Nguyệt tự tin tốc độ của bản thân là siêu tuyệt, chưa chắc nhanh nhất cùng cảnh giới nhưng cũng sẽ không kém.
"Vút!"
Một đạo huyết quang lóe lên, ngay sau đó Minh Lão liền xuất hiện ngay trước mặt Thường Nguyệt, khoảng cách không đủ hai bước chân, tay hắn hoá thành trảo vồ tới nhắm vào yết hầu của cô vợ trẻ.
Tuy nhiên, không để Minh Lão kịp hả hê, một vệt trắng thoáng hiện lên rồi tắt, ngay sau đó cánh tay của Minh Lão liền hóa thành huyết vụ văng khắp nơi.
Nhìn kỹ lại, thì ra là Thường Nguyệt vừa vung thương với tốc độ vô cùng kinh khủng đã đem cánh tay Minh Lão đánh nổ.
Nhưng Minh Lão nhìn lại cánh tay trống rỗng của mình, đây vốn nên là vết thương vô cùng nghiêm trọng, nhưng trong mắt hắn dường như lại chẳng đáng là bao.
Và quả thật vậy, chỉ trong khoảnh khắc, tại vị trí cánh tay đã biến mất đó đột nhiên có từng dòng máu hội tụ cuối cùng là định hình lại thành một cánh tay nguyên vẹn.
Thấy cảnh tượng kỳ quái như vậy, Thường Nguyệt không khỏi bật cười.
"Chẹp, thế mà đúng như ta đoán, ngươi thật là người của Huyết Luyện Thần Tông nha."
Huyết độn cực nhanh, lại còn biết tích huyết tái sinh, Huyết thuật huyền diệu tới cấp độ này, không phải là đệ tử của Huyết Luyện Thần Tông thì cũng là học trộm công pháp của Huyết Luyện Thần Tông, nói chung là đều giống nhau, đều không phải thứ tốt, một khi phát hiện nhất định phải tru diệt để tránh hậu hoạn là trách nhiệm của mỗi tu sĩ chính đạo, trong đó tất nhiên là bao gồm cả nàng.
"Hừ lắm lời!"
Nói xong, Minh Lão lần nữa ra tay.
Lần này, Thường Nguyệt cũng không còn cợt nhã nữa mà toàn lực nghiêm túc chiến đấu, dù sao đối thủ cũng không phải hạng người vô danh.
Đại chiến đợt hai bộc phát, thực lực của Thường Nguyệt lúc này đã xấp xỉ Kim Đan đỉnh phong bởi nãy giờ thời gian đã trôi qua gần bốn phút, sức mạnh của Song Đạo Trúc Cơ cũng hầu như được phát huy toàn bộ, phía sau lưng Thường Nguyệt, hai đạo thần luân vốn là tiêu chí đặc trưng của Song Đạo Trúc Cơ cũng hiển thị vô cùng rõ ràng.
Nhưng dù vậy, Thường Nguyệt vẫn không tài nào đánh bại đối thủ bởi dù nàng có gây sát thương tới cỡ nào, kẻ địch cũng có thể một lần nữa tái tạo.
Theo quy mô trận chiến nâng cấp, dư âm của trận chiến đã lan rộng ra xung quanh. Những luồng khí huyết mạnh mẽ từ huyết thuật của Minh Lão bay tứ tung, khiến cho một phi chu vốn đã bay ra xa cũng bị rung chuyển dữ dội. Trên phi chu, Hạ Hi, Tử Lăng, Cảnh Bình, và Hồng Nghê ngay lập tức liền cảm giác được thứ sức mạnh hủy thiên diệt địa ở phía sau đang dần dần lan rộng tới.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Hạ Hi lo lắng hỏi, ánh mắt hướng về phía nơi phát ra những luồng khí huyết đỏ thẫm.
Chỉ là Tử Lăng cũng không trả lời mà thay vào đó như cảm nhận được gì đó nàng liền nhanh chóng lên tiếng:
"Nằm xuống!"
Cảnh Bình phản ứng gấp rút nhất, hắn dùng tay nắm đầu Hạ Hi nhấn xuống để tránh đối thương bị một đạo huyết quang tới ngay sau đó gọt mất đầu.
Hồng Nghê thì ứng đối ung dung hơn nhiều, nàng dự đoán được đạo huyết quang vừa rồi sẽ không đánh trúng bản thân bởi bản thân lúc này... hơi lùn, vì vậy mà thiếu nữ chỉ ung dung ngồi đó hướng mắt về phương hướng trận chiến khốc liệt kia đang diễn ra.