Chương 28: Trần Lâm cùng luyện đan thế bất lưỡng tập, không đội trời chung

"Sư tỷ, ngươi thật biết luyện đan á?"

Nghe vậy, Thường Nguyệt vội lắc đầu cười khổ nói:

"Ta nào có tài cán gì mà biết luyện đan, nếu có thể luyện đan ta cần gì đi làm nhiệm vụ khổ lao thế này, chỉ là ngày trước ta có trùng hợp đào núi kiếm linh dược thì đào trúng vài tòa mộ hoang, lúc đầu tưởng là mộ tán tu bình thường ai ngờ lại là mộ phần của luyện đan sư bất hạnh phơi thây hoang dã, ta cũng tìm thấy truyền thừa của đối phương, chỉ là nghiên cứu hồi lâu cũng chỉ nhớ được kiến thức xuông, thực hành hoàn toàn không có cách luyện thành đan dược, haiz, chuyện này khiến sư tỷ tiếc nuối hồi lâu a."

Lời này có một nửa là nói bậy, nàng đường đường là khoáng thế kỳ tài, khi nào lại rơi vào tình huống nghèo túng đến độ phải đi móc đất kiếm dược liệu rồi.

Chỉ là truyền thừa này móc lên từ mộ phần của luyện đan sư là thật, chỉ là người móc không phải nàng mà là một tán tu nào đó, sau đấy đối phương bán lại cho nàng.

Nhưng đáng tiếc dù là nàng hay Trần Lâm cũng không luyện thành đan được.

Mà càng đáng tiếc hơn là.

Nguyên nhân nàng không luyện thành đan hoàn toàn là do bản thân quá phế.

Nhưng trường hợp của Trần Lâm lại tương đối kỳ quặc, mặc dù thiên phú tu luyện rất nát, nhưng năng lực học tập của hắn không thấp, chế phù cùng bày trận đều học rất nhanh, đây là bởi vì Trần Lâm có nền tảng tri thức tương đối hoàn chỉnh về công nghệ và lập trình, chỉ cần có thể dùng nền tảng tri thức đó để giải thích được hệ thống linh văn, Trần Lâm liền có thể nhanh chóng tăng cao trình độ, đó là ưu thế vượt trội của hắn.

Nhưng ưu thế đôi khi cũng là bất lợi, thường thức, tư duy logic, kỹ năng phân tích... của Trần Lâm đều được hình thành bởi kiếp trước, vì vậy đối với những tri thức hắn có thể giải thích được còn tốt, nhưng đối với những lĩnh vực mà hắn không cách nào hiểu được bản chất của nó thì Trần Lâm liền chỉ có thể chịu thua, luyện đan chính là một ví dụ như thế.

Bị ảnh hưởng bởi hóa học và y học hiện đại quá nhiều, Trần Lâm không cách nào hiểu được luyện đan rốt cuộc là đang làm chuyện quái quỷ gì, vì sao đan dược phải tròn, không phải hình con nhộng thì sẽ tốt hơn sao? Mà nếu thật sự muốn cơ thể hấp thu dược lực tốt hơn, vì sao không trực tiếp tiêm thẳng dung dịch vào người đi cho hiệu quả mà phải dùng hành động nuốt xuống để hấp thụ đan dược, mà tại sao phải nuốt cả viên chi cho dễ bị nghẹn, sao không nghiện nhỏ ra rồi hít cho dễ, vì sao vì sao...

Trần Lâm không cách nào giải đáp một ngàn câu hỏi vì sao trong đầu, nhưng đồng thời hắn cũng không có cách nào phản biện hay bác bỏ lý luận của thuật luyện đan, dù sao hắn cũng không phải nhà nghiên cứu dược học.

Nếu như trong lúc nghiên cứu linh văn có gặp chổ nào cấn cấn, Trần Lâm nếu có thể dùng kiến thức có sẵn để giải thích được thì tuyệt vời, nếu không giải thích được thì hắn sẽ chửi tên nào chế ra cái tổ hợp linh văn ngu xuẩn như vậy sau đó đưa ra luận cứ để chứng minh điều đó, nếu chứng minh được thì có nghĩa lý luận của hắn là đúng, tên kia là kẻ ngu, nếu hắn không cách nào chứng minh được, vậy Trần Lâm liền "tạm chấp nhận" lý thuyết đó và sau đấy tạm thời coi lý thuyết đó là thường thức để sử dụng, nếu lý thuyết sai thì kiểu gì trong thực tiễn cũng sẽ xuất hiện vấn đề, nếu lý thuyết đúng thì mọi người đều vui vẻ không ai là ngu xuẩn cả.

Nhưng với lý luận của thuật luyện đan, Trần Lâm không có cách nào phản biện, dù sao hắn đọc xong bí tịch liền thấy chổ nào cũng cấn, thực hành sai hắn cũng không biết sai chổ nào.

Rơi vào đường cùng, Trần Lâm chỉ có thể chấp nhận sự thật rằng bản thân là người thường, không có cách nào trở thành thiên tài toàn năng đụng cái gì liền thành tông sư cái đó như trong tiểu thuyết mạng.

Quay trở lại.

Hồng Nghê nghe Thường Nguyệt nói vậy cũng không khỏi ngạc nhiên, đọc xong thậm chí thuộc lòng tri thức luyện đan nhưng không cách nào nhập môn, này mặc dù không phải chưa nghe qua nhưng cũng có chút hiếm, dù sao để nhớ được kiến thức của cả bộ truyền thừa thì chứng tỏ nữ hài này tương đối cố gắng, nhưng dù vậy vẫn không luyện thành đan được, thiên phú này phải nát cỡ nào mới khoa trương như thế?

Chỉ là Hồng Nghê cũng không dự định tìm hiểu mà chợt lộ ra ánh mắt sùng bái cùng mong đợi nói:

"Sư tỷ thật giỏi, Hồng Nghê cũng muốn thử luyện đan, sư tỷ dạy Hồng Nghê một chút có được không?"

Nghe vậy Thường Nguyệt không khỏi sửng sờ, sau đó quái lạ hỏi:

"Ngươi thật muốn học luyện đan? Thứ này thật không phải là đồ vật người thường có thể học đâu, sư tỷ thế nhưng là đốt tận mấy ngàn linh thạch mới quyết định từ bỏ đấy."

"Sư tỷ, mặc dù Hồng Nghê không cảm giác bản thân mình có chổ nào hơn người, nhưng Hồng Nghê vẫn muốn thử xem một chút, còn xin sư tỷ tác thành, Hồng Nghê... Hồng Nghê tình nguyện sử dụng bí pháp gia truyền để đổi lấy cơ hội học tập luyện đan."

Nhìn ánh mắt tiểu sư muội tràn đầy quyết tâm và cố chấp, Thường Nguyệt dường như nhìn thấy hình ảnh bản thân ngày trước lúc mới lấy được truyền thừa này.

Không nỡ làm đối phương hụt hẫng Thường Nguyệt chỉ có thể mỉm cười sờ đầu đối phương nói:

"Bí pháp gia truyền gì đó thì thôi đi, nếu ngươi thật có thiên phú luyện đan thì truyền thừa này xem như món quà nhỏ sư tỷ tặng ngươi, nhưng nhớ thử một chút nếu không được thì mau chóng dừng lại, cố chấp quá mức rất dễ bị ảo tưởng "Ta làm được" sau đó tiêu táng cả gia tài vào thì không tốt."

Nghe vậy, Hồng Nghê liền âm thầm vui mừng, cảm giác khó chịu khi bị đứa nhóc chưa tới trăm tuổi sờ đầu cũng chợt hóa thành mây khói.

Hồng Nghê hưng phấn nói:

"Vậy sư tỷ, ta khi nào có thể thử luyện đan."

Nghe vậy, Thường Nguyệt liền trầm ngâm, nhìn xung quanh một chút liền đưa tay chỉ một sơn động không xa nói:

"Nếu sư muội đã muốn thử thì hiện tại cũng được, tới sơn động kia làm địa điểm luyện đan đi, tránh cho bị ngoại giới ảnh hưởng, mặc dù theo ta ngươi luyện đan ở đâu thì kết quả cũng vậy"

Hừ, đúng là luyện ở đâu kết quả cũng như thế, ta đều sẽ thành công.

Âm thầm khinh bỉ Thường Nguyệt mắt chó khinh người một câu, Hồng Nghê liền nhu thuận đi theo Thường Nguyệt tới chổ sơn động kia.

Tại đây, Thường Nguyệt dựng một tòa trận pháp cách âm liền lấy ra một quyển sách mỏng nói:

"Này là sổ tay nhập môn, là chút kiến thức đơn giản nhất trong cả bộ truyền thừa, ngươi đọc thử xem có hiểu thông suốt được không rồi luyện một hai lò thử, ta có cái lô lúc trước dùng để học tập nhưng giờ không dùng nữa, nếu ngươi luyện được thì lô này cho ngươi luôn."

Đem một chiếc đỉnh cũ kỹ lấy ra, Thường Nguyệt vô cùng hào sảng hứa hẹn.

Điều này không khỏi khiến cho Hồng Nghê âm thầm tặc lưỡi cô nàng này quá phá của, lò luyện đan nàng cũng từng xem giá rồi, đắt không hợp thói thường, nhưng cũng vì vậy Hồng Nghê cũng bị cảm động một chút, âm thầm đánh giá Thường Nguyệt cao thêm một bậc, mặc dù bản thân không phải người hào sảng nhưng không có nghĩa là nàng không thích người hào sảng như vị nữ oa trước mặt.

"Ài, nữ oa này xem như có lòng, nương tựa vào đối phương có lẽ cũng không tệ, dù điều kiện kém một chút nhưng ít nhất sẽ không nhận bạc đãi, thôi không nghĩ những cái này, sau đó đưa nàng chút đồ tốt thử phản ứng của đối phương xem ra sao rồi quyết định vậy."

Nghĩ như thế, Hồng Nghê liền chú tâm vào quyển sách nhỏ bắt đầu nghiêm túc đọc, không dám bỏ sót một chữ nào.