Kỳ thi giữa kỳ gần tới, bầu không khí ngày càng khẩn trương lên, lão Ngưu vô cùng thần bí mà tới tìm tôi, tôi thần kinh căng thẳng tưởng Lý Tam Hỷ xảy ra vấn đê gì. Kết quả hắn nói một tràng văn vẻ, đơn giản muốn tôi đứng vào đội ngũ năm người đứng đầu,trong lớp chỉ hi vọng vào một mình tôi.
Trở lại phòng, lòng tôi đều không thoải mái, cũng không biết vì áp lực hay chuyện gì khác, tôi thấy tâm tình tôi không ổn định, cũng sát ngày thi đến nơi, việc trở thành năm người đứng đầu thực không có khả năng.
Buổi chiều là lớp tự học, tôi phiền muộn nửa ngày cuối cùng cũng đến phòng làm việc của Thầy Ngưu , mang phong thư bỏ trên bàn hắn. Hắn thường nói hắn thích đọc thư của chúng tôi, vì thế nếu chúng tôi không có thời gian nói chuyện thì hãy viết vài ba câu đưa đến cho hắn.
Thầy Ngưu trong mắt tôi không có từ nào để hình dung, khi đó hắn thi hành chính sách’’đòn roi tạo người tài’’ mỗi ngày cứ có nam sinh không làm bài tập hoặc trái kỷ luật, hắn sẽ lấy cái gậy từ giẻ lau nhà ra, sau đó sẽ mang những nam sinh đáng thương đến phòng bí mật, tôi bên cửa mà còn nghe tới tiếng kêu thảm thiết từ bên trong. Thầy Ngưu chưa bao giờ đánh nữ sinh, có thể là hắn không tiện, dù sao hắn cũng chỉ mới hơn 20 tuổi. nam sinh lớp chúng tôi hầu như đều bị hắn đánh qua, chỉ có tôi không có. Không phải tôi không bao giờ vi phạm ky luật hay luôn hoàn thành bài tập, nhưng mỗi lần hắn điểm danh đều không có gọi tôi. Ban đầu tôi tưởng hắn để sót tôi, nhưng sau đó hắn nói những vi phạm này phải nhớ kỹ, hắn muốn một ngày cùng tôi tính toán, tôi quay qua mà nói: “em xin thầy , thầy đánh ngay bây giờ đi. Bằng không tích góp đến tốt nghiệp, em sẽ bị gậy đánh chết mất.”
‘’Cậu đã muốn tìm đánh như thế, tôi sẽ thành toàn cho cậu, nằm úp sấp trên ghế đi’’ tôi thuận theo nằm ở đó, nhắm mắt lại. Tôi thấy bản thân nam sinh thật đáng thương, đặc biệt là lúc chờ gậy hạ xuống, tôi không biết những dấu vết xanh tím như thế phải chịu đựng đến thế nào.
“Thầy, thầy nhanh lên một chút! Mau mau đánh xong đi! Đừng giày vò tôi, tôi dù thế nào cũng là lớp trưởng a?” Tôi nói xong mở mắt ra mới phát hiện Thầy Ngưu không có ý định động thủ, hắn vẫn khoanh tay ung dung trước ngực mà nhìn chằm chằm tôi, mặt đầy xấu xa. Nhưng cái vẻ mặt này tôi cũng không xa lạ gì, nên cũng chẳng để ý. Hắn nhìn thấy tôi quay đầu lại nhìn hắn, lại ngụy trang làm ra một vẻ mặt nghiêm túc. Quát lớn: “Quay đầu lại!” tôi ngoan ngoãn quay đầu lại, tiếp tục nhắm mắt chờ đợi. Kết quả cuối cùng hắn nói một câu rất dĩ nhiên “Đùa cậu thôi” gần như tiêu sái tiêu sái mà đi, làm cho chính tôi đều cảm thấy mất mặt.
Thầy Ngưu bắt đầu từ mồng 2 đã dạy tôi, trong miệng quảng cáo rùm beng “trong lòng thầy, các cậu đều giống nhau”, kết quả sau lưng lại hung hăng nói với tôi đó đều giả vờ thôi, tôi vẫn luôn xem hắn là một người bạn, hắn nói với tôi tất cả mọi người đều thích thoải mái, Thầy Ngưu là một thầy giáo rất tốt, vào thời điểm đó, thầy đều được các học sinh xem là báu vật, huống chi hắn lại là người thoải mái rộng lượng như thế. Hắn vì muốn tìm kiếm kích thích cho việc dạy học lớp 9 mà đem toàn bộ nam sinh khó giải quyết đến trong lớp của hắn, đối với việc nam sinh hắn có vẻ rất hứng thú, thi thoảng chẳng có chuyện gì cũng gọi nam sinh đến phòng bí mật để ‘hành hình’, nhưng lạ là mỗi người hắn đánh qua đều yêu thích hắn. Khi đi dạy học, hắn đều luôn gọi thẳng biệt danh của người khác, cái gì mà ‘tứ hỉ hoàn tử, cậu trả lời vấn đề này cho tôi’ gì mà ‘quần lót lớn, cậu thất thần cái gì’. Lúc hắn giảng bài mà hưng phấn đều thích ngồi lên mặt bàn, có lần hiệu trưởng đến nghe giảng, hắn đều muốn ngồi mà mãnh mẽ nhịn được, làm quên hơn nửa bài giảng. Khi đó vì yêu thích hắn, học sinh còn mang xe hắn gắn thêm cái dây sau xe, còn hướng mặt bàn mà đổ keo 502. Nhưng Thầy Ngưu xưa nay đều không nổi giận bởi hắn biết cách làm cho những người kia chịu đựng gấp 10 lần.
Tôi biết Lý Tam Hỷ không ít lần đi kêu khổ với Thầy Ngưu, cũng nghe nói thầy còn kêu người nhà của hắn đến, những chuyện này tôi không biết, tôi chỉ biết thầy đang giúp tôi giải quyết, chắc cũng không muốn làm lỡ chuyện học tập của tôi, vì thế tôi viết cho hắn một câu “Thầy, tôi không có khả năng vào vị trí 5 người đứng đầu” thời điểm đó tôi thấy tôi thật thất bại. Xế chiều, Thầy Ngưu mang giấy tôi gửi đưa ra đọc, xem xong nửa ngày cũng không chú ý đến tôi, tôi đột nhiên có chút oan ức. Làm gì a? Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà không để ý đến tôi.
�
Kết quả tôi mang một cỗ tâm tình thư thái đứng thứ 4 toàn trường tặng cho Thầy Ngưu, hắn lại mãnh mẽ giẫm chân một hồi, nói tiểu tử cậu lần sau nói có thể chính xác hơn không. Tôi gãi gãi đầu một cái, nhìn Thầy Ngưu nói một câu”nhìn thầy vừa ngốc vừa không đức hạnh thế kia mà!”