Tôi cảm thấy rất kỳ quái, ngày đó sau khi tôin lớp thầy cũng không có tìm tôi, sau đó mấy ngày vẫn là gió êm sóng lặng. Chỉ là Lý Tam Hỷ đã thay đổi, hắn trở nên càng ngày càng cực đoan . Tôi thật sự hoài nghi chủ nhiệm lớp chúng tôi có phải là sợ thiên hạ bất loạn.
Từ sau lần Lý Tam Hỷ cùng thầy âm thầm hàn huyên tâm sự, hắn trở nên dữ tợn và hưng hăng. Có lúc tôi cùng nữ sinh truyền tờ giấy, hắn sẽ mắng đôi lời hoặc sẽ đứng lên biểu thị sự mất mãn.
Bởi vì hình thể của hắn có chút ngoại cỡ, hắn đứng lên sẽ che khuất tầm mắt mọi người, nam sinh sẽ hưng phấn bời được hắn làm tấm lá chắn, sẽ thoải mái làm chuyện riêng tư. Nếu tôi cùng nữ sinh nói chuyện, hắn sẽ từ ở đâu mà đi xuyên qua chúng tôi, hơn nữa còn đi 5, 6 lần, mỗi lần đều hùng hùng hổ hổ. sau chuyện lần trước, đối với Lý Tam Hỷ, nếu tránh được tôi sẽ tránh, tận lực không đi trêu chọc.
Có một ngày, lúc đi xuống tôi vô tình đụng phải bàn Lý Tam Hỷ, tôi không ngẩng đầu nhưng vẫn để lại 2 chữ”Xin lỗi” rồi đi, Lý Tam Hỷ đẩy đẩy rồi lập tức đứng thẳng dậy, hình dáng giống bột con bò cái. Tôi vốn đang phiền muộn, nhìn thấy hắn như thế tôi thực sự có kích động muốn đạp hắn. Thế nhưng tôi phải bình tĩnh lại, dù sao nếu như tôi phản kháng, chuyện này sẽ mãi không có điểm dừng.
Tôi không nghĩ sẽ ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng bảng đen thì không thể không nhìn tới. Tôi cúi xuống, từ trong ngăn kéo lấy bánh nướng bắt đầu gặm, đàng sau có anh em vỗ vai tôi nói lời cảm tạ, tôi vừa quay đầu thì phát hiện mấy người đó đang bắt đầu ngồi đánh bài.
Tôi ăn không biết trời đất, Lý Tam Hỷ chắc đứng đã chán, phát hiện không ai chú ý, hắn liền ngồi xuống, tôi nhìn thấy cái bánh nướng trên bàn cùng với vẻ mặt tươi cười của thầyu đứng trên mục giảng, trong lòng lại phiền muộn. Nguyên lai tôi cũng có lúc phải bày ra bộ mặt đáng thương. Đàng sau anh em lại vỗ vỗ vai tôi thông cảm.
Tôi chợt thấy bực mình, đẩy đẩy bàn, hơn nữa còn im lìm không nói tiếng nào. Lần này đích xác Lý Tam Hỷ phát hỏa, hắn đứng lên, người thẳng tắp
Tôi hung ác tâm, vừa đẩy một hồi bàn, hơn nữa cũng không có nói xin lỗi. Lần này Lý Tam Hỷ phát hỏa, đột nhiên một hồi gần như đứng lên , hơn nữa còn là thẳng tắp thẳng tắp, vì ngăn trở tầm mắt của chúng tôi, không cho chúng tôi nghe giảng, hắn còn đem túi sách cùng túi rác chồng chất trên bàn. Lần đứng này gần nguyên ba tiết, những người phía sau còn nổi trống chơi đấu vật, đương nhiên bánh nướng của tôi cũng ăn xong rồi.
Từ khi tôi nói với Lý Tam Hỷ tôi thích Từ Nhiễm Nhiễm, sau đó tôi với nàng thường xuyên đi với nhau khi đó khái niệm ‘’kết giao’’ cũng rất mơ hồ. Tôi chỉ nhớ tôi cũng chưa có cầm tay nàng, chẳng phải vì thẹn thùng, đơn giản là tôi không có cảm giác, cũng không hứng thú mà thôi.
ở thời kỳ trưởng thành, rất nhiều nam sinh đều thích nhìn chằm chằm ngực nữ sinh, sau đó buổi tối về phòng ngủ, mười câu thì chín câu nói về gái gớm tình dục, buổi tối nghe họ nói chuyện * tôi luôn cảm thấy thô tục. lúc về nhà lên mạng tôi cũng có lướt qua vài cái video, tôi cũng bắt đầu phát triển trưởng thành. Lần đầu tiên tôi xem AV, cũng là lần đầu tiên tôi thấy một nữ nhân thân thể đầy đặn như thế, không hiểu sao tôi thấy buồn nôn, khi đó tôi nghĩ do người phụ nữ kia biểu hiện quá mức *, mà tôi là một người đứng đắn.
vừa về đến nhà, tôi không thể chờ đợi mà đi gặp bạn hữu trên mạng của tôi
Lưu Vong: ở?
Tan Vỡ: một mực chờ đợi cậu. Sao thế, có chuyện gì?
Lưu Vong: không có gì, có một người bạn gái.
Tan Vỡ: tiểu tử cậu được tiện nghi còn ra vẻ, kết giao bạn gái còn không sao gì chứ. Tôi bây giờ còn không kiếm ra cái bạn bè đây!
Lưu Vong: không thể a, cậu là một người đàn ông hiểu ý người khác ở thế kỷ 21 như thế, không phải cậu ở nhà trên cây đó chứ?
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Tan Vỡ: không phải, là tôi thật sự thích hắn, tôi căn bản không biết bản thân tôi thiếu cái gì, hắn đều hung hăng kích thích tôi, tôi làm gì hắn đều chán ghét tôi, tôi chỉ có một người bạn, từ nhỏ đến lớn chỉ có hắn coi tôi là người, tôi ba tuổi mới học bước đi, não không phát triển toàn diện, đi không giữ được cân bằng, tôi bị ngã cũng chưa có ai từng mua thuốc cho tôi, hắn đã mua cho tôi 2 lần, hắn cùng tôi tán gẫu, hắn cùng tôi làm bạn, hắn cùng bạn đánh nhau, tôi cũng sẽ theo hắn mà đánh, hắn như thế mà vẫn không thừa nhận yêu thích tôi.
Lưu Vong: vậy hắn thật là tốt…
Ngày đó chúng tôi hàn huyên rất lâu, Tôin Vỡ đến lúc sau nói chuyện ngữ khí nghe được cũng đã cực kỳ bi thương, kỳ thực tôi rất ước ao được như hắn, dù sao hắn đã hiểu được yêu là như thế nào, mà tôi ngay cả để ý cũng chưa, đối mặt với cái gì hoa nhường nguyệt thẹn, cái gì bách mị ngàn hồng, đều là giống nhau không nhìn cùng lạnh nhạt. Duy nhất có thể gây cho tôi cảm tình sóng lớn dĩ nhiên cũng chỉ còn sót lại Lý Tam Hỷ dây dưa đấu tranh.