Chương 8: Ba tiểu gia hỏa 1
Dịch: Vô Ưu Tỷ
Biên: MM
Nửa canh giờ sau, Hạ Tử Thường về tới chỗ Thanh Mặc.
Thanh Mặc nhìn phía sau Hạ Tử Thường, hỏi.
-Mẫu thân, Ngô Tam đâu?
Hạ Tử Thường nhẹ giọng nói.
-Hắn đã đến nơi mà hắn nên đến.
Dắt bàn tay bé nhỏ của Thanh Mặc chầm chậm bước đi.
-Chúng ta cũng nên về nhà thôi, Vân Nhi và Khuynh Thành còn đang đợi chúng ta.
Hạ Thanh Mặc là con trai lớn nhất của nàng, nàng còn có một con trai thứ hai tên là Hạ Vân Dục, đứa con nhỏ nhất là con gái, tên là Hạ Khuynh Thành.
Ba tiểu gia hỏa này thời gian ra đời không hơn kém nhau là bao.
Con trai con gái đều có đủ cả, suy nghĩ kỹ hơn về cuộc sống sau này, Hạ Tử Thường thấy tràn ngập mong chờ.
-Vậy hắn còn quay lại không?
Hạ Thanh Mặc hỏi.
-Sẽ không về nữa.
Hạ Tử Thường lạnh nhạt đáp.
Ngô Tam đã đi gặp diêm vương, vốn nàng định giết hắn sau đó đem vứt xác xuống giếng cạn, dù sao cũng sẽ không có ai nghi ngờ là nàng làm, bởi vì chủ nhân trước đây của thân thể này luôn nhát gan sợ phiền phức, bình thường ngay cả giết gà còn không dám, huống chi là giết người.
Nhưng để an toàn hơn, nàng còn dùng thêm cả Hóa Thi Thủy.
Hiện tại Ngô Tam đã hóa thành một vũng nước, chẳng cần tới hừng đông, vũng nước kia cũng sẽ bốc hơi mất, sẽ không có ai có thể phát hiện tung tích của hắn, cái tên Ngô Tam này sẽ triệt để biến mất khỏi thế giới này, ngay cả mảnh xương vụn cũng không còn sót lại, mãi mãi cũng không thể nào trở về được.
Thanh Mặc không nói thêm gì mà chỉ nắm thật chặt tay Hạ Tử Thường.
Hắn không biết vì sao mà đột nhiên mẫu thân của hắn lại như biến thành người khác vậy, tính tình hoàn toàn thay đổi.
Nhưng mà, hắn không thể không thừa nhận, hắn thích sự thay đổi này của mẫu thân.
Chỉ có như vậy, mẫu thân hắn sau này sẽ không còn bị người khác ức hiếp nữa.
Bóng đêm ngày càng đậm hơn, buổi tối đầu đông, không khí lạnh buốt.
Căn nhà lá cũ nát, ánh đèn yếu ớt le lói.
Hai tiểu hài tử đều mặc áo bông cũ rách, nằm run lẩy bẩy ôm lấy nhau chen chúc ở góc giường.
-Vân ca ca, Mặc ca ca và mẫu thân khi nào mới trở về?
Tiểu cô nương búi tóc hai bên, chớp chớp đôi mắt long lanh to tròn như nai con, quay sang hỏi tiểu nam hài đang ôm lấy nàng.
Thoạt nhìn tuổi của tiểu nam hài cũng không lớn hơn tiểu nữ hài là bao, vẻ ngoài còn khả ái hơn so với tiểu nữ hài, giữa ấn đường điểm một nốt ruồi chu sa đỏ, càng làm khuôn mặt non nớt kia có thêm vài phần yêu diễm.
-Chờ một lát nữa thôi, một lát nữa họ nhất định sẽ trở về.
Hạ Vân Dục dùng tay nhẹ nhàng vỗ lưng bé gái trong lòng, thầm thì nói.
Lời này không biết là đang an ủi chính hắn hay là an ủi Khuynh Thành.
Hắn nghĩ, nếu chờ thêm một lát mà mẫu thân và đại ca vẫn chưa về, hắn sẽ ra ngoài tìm bọn họ.
Gió lạnh vù vù thổi từ lỗ thủng từ nóc nhà, theo các khe hở và cửa sổ vào phòng, hai đứa trẻ run rẩy ngày càng nhiều.
Bỗng nhiên...
Ngoài cửa vang lên một hồi tiếng bước chân dồn dập ngày càng gần, cuối cùng kèm theo đó là âm thanh của Thanh Mặc vọng vào.
-Vân đệ, Khuynh Thành, ta và mẫu thân đã trở về.
Gần như cùng lúc, Vân Dục và Khuynh Thành nhảy từ trên giường xuống, chạy thật nhanh ra cửa.
Hạ Tử Thường vừa mở cửa phòng ra, hai thân ảnh nhỏ bé đã nhào về phía nàng.
-Mẫu thân!
Hai giọng nói non nớt không hẹn mà cùng hô lên.
Nhanh tay nhanh mắt đón lấy Vân Dục và Khuynh Thành, Hạ Tử Thường mỗi tay ôm một đứa bé, nhẹ nhàng bế hai đứa nhỏ lên.
-Đừng sợ, mẫu thân đã về.
Cảm giác được tâm tình sợ hãi của hai đứa trẻ, Hạ Tử Thường theo bản năng nhẹ giọng dỗ dành nói.
Chỉ dựa vào ánh đèn yếu ớt trong căn phòng, nàng cũng thấy rõ được tướng mạo của Vân Dục và Khuynh Thành.
Hai tiểu oa nhi này có bộ dáng lớn lên khá giống với Thanh Mặc, nhưng cũng có nét đẹp riêng, chúng đều là những hài tử xinh đẹp tựa ngọc được chạm khắc tinh tế.
Chỉ là, sắc mặt không được tốt lắm, vừa nhìn là biết bộ dáng này do bình thường ăn không đủ dinh dưỡng nên cơ thể mới gầy guộc nhỏ bé như vậy.