Chương 30: Cực phẩm tẩu tử 6
Dịch: Bin
Kim Thị bị lời nói của Vân Dục làm cho uất nghẹn.
Được một lúc, ả ta lại cao giọng nói.
- Hạ Gia Cường! Ngươi xem đi, ngay cả một xú tiểu tử cũng dám sỉ nhục ta! Ngươi nói thử coi, có phải là đã coi ngươi như người chết rồi phải không?!
Vừa gào khóc vừa véo lấy véo để vào bắp đùi của Hạ Gia Cường.
Sắc mặt của gã hơi vặn vẹo, nhíu mày khó chịu.
Ôi!
Bà nương này giận dỗi đúng là quá dữ mà!
Vốn trước giờ luôn sợ vợ, Hạ Gia Cường mới bị Kim Thị hiếp đáp một chút đã luống cuống chân tay.
Tỏ vẻ không vui nhìn Hạ Tử Thường.
- Tử Thường, ngươi mau xin lỗi tẩu tử của ngươi đi.
Ôn Thị và Lý Đại Phu thấy Hạ Gia Cường bênh Kim Thị thì cùng nhau lắc đầu.
Đám người Hạ Gia bị sao vậy? Trừ Hạ Tử Thường ra thì ai ai cũng đều là kẻ cưỡng từ đoạt lý cả sao?
Rõ ràng là Kim Thị gây sự trước, sao Hạ Tử Thường phải xin lỗi?
- Chuyện vừa nãy, không phải lỗi của Hạ Tử Thường, sao Tử Thường phải xin lỗi?
Ôn Thị cau mày nói.
- Đây là việc của nhà ta, ngươi là ngoại nhân đừng có chen mồm vào!
Kim Thị ác khẩu lườm Ôn Thị rồi nói.
- Thế thì mấy người đừng có gây sự ở trong nhà ta! Mấy người mà còn như vậy, đừng trách ta không khách khí!
Thấy phu nhân nhà mình bị nói nặng nhẹ, Lý Đại Phu giận dữ mắng.
Kim Thị thấy Lý Đại Phu quát lớn, đành ngậm miệng không dám nói gì.
Từ Y thuật đến phẩm hạnh của người này đều rất tốt, uy vọng trong thôn cũng rất cao, bất kể là thôn trưởng hay là địa chủ, đều phải nể nang ông ta mấy phần.
Chọc giận người này cũng không dễ chịu gì.
- Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho các ngươi, ta sẽ dẫn bọn họ ra ngoài.
Hạ Tử Thường áy náy nói với hai người nhà Lý Đại Phu.
Cúi người buông Khuynh Thành xuống, Hạ Tử Thường quay qua dịu dàng dặn dò Thanh Mặc và Vân Dục.
- Các ngươi trông muội muội nhé.
Sau đó Hạ Tử Thường đứng thẳng, đi về hướng Kim Thị với Hạ Gia Cường.
Lúc nhìn tới hai người đó, ánh mắt chẳng còn chút ấm áp nào, thay vào đó là sự lạnh lẽo.
Hạ Gia Cường và Kim Thị vừa thấy ánh mặt này bị dọa sợ một trận, không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.
- Tử Thường, ngươi định làm gì?
Hạ Gia Cường thấp thỏm e sợ hỏi.
Không hiểu sao gã cảm thấy người muội muội này không giống như thường ngày.
Giống như trở thành người khác vậy, toàn thân tràn ngập khí tức băng lãnh âm trầm.
Ngay lúc sắp bước tới trước mặt hai người này, Hạ Tử Thường liền khom người, một tay nắm cổ áo của Kim Thị kéo lên.
- Ngươi muốn làm gì?! Giết người rồi! Giết người rồi!
Kim Thị kêu lên quang quác như tiếng gà bị cắt tiết, ả bị dọa sợ rồi, chỉ biết gào lên hoảng loạn.
Bốp.
Hạ Tử Thường vung tay còn lại, hung hăng cho Kim Thị một bạt tai.
Nửa bên mặt của ả ta lập tức sưng vù lên.
- Còn gào nữa ta cắt lưỡi ngươi đấy.
Híp mắt lại, Hạ Tử Thường nói.
Kim Thị sợ hãi nhìn Hạ Tử Thương như nhìn thấy quỷ, miệng kín như bưng.
Ả có dự cảm, Hạ Tử Thường nói được làm được!
- Tử Thường ngươi đang làm gì vậy! Mau buông tẩu tử của ngươi ra!
Nhìn thấy lão bà bị ăn một bạt tai, Hạ Gia Cường lại cuống lên.
Gã còn chưa kịp có hành động, Hạ Tử Thường đã lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt sắc như dao, khiến cổ của gã tự nhiên cảm thấy lạnh toát, cuối cùng đành an tĩnh lại.
- Đừng quên ngươi đã từng làm chuyện gì. Món nợ giữa chúng ta sẽ từ từ tính toán.
Hạ Tử Thường thấp giọng nói thầm với Kim Thị.