Chương 3: Một thai ba bảo 3

Chương 3: Một thai ba bảo 3

Dịch: Gyura

Trên đường về nhà, Thanh Mặc nói cho Hạ Tử Thường biết hiện tại bọn họ đang ở đâu.

Nàng xuyên tới một nơi chưa từng xuất hiện trong lịch sử, gọi là Đại Lục Thần Châu. Mà hiện tại nàng đang ở thôn Đào Nguyên thuộc Yến Bắc Quốc, Đại Lục Thần Châu.

Tập tục của nơi này không khác biệt với những quy củ mà nàng từng biết về thời cổ đại.

Mà chủ nhân của thân thể này mang thai trước khi lập gia đình, một lần sinh ba, hai nam một nữ. Nhưng cha của bọn chúng là ai thì chủ nhân của thân thể này lại không biết, đương nhiên Thanh Mặc cũng sẽ không biết.

Chưa xuất giá đã sinh con, chẳng cần suy nghĩ, Hạ Tử Thường đã đoán được đại khái chủ nhân của thân thể này trước đây đã phải sống khó khăn đến mức nào.

Ở thời phong kiến lạc hậu này, một nữ tử chưa kết hôn mà đã sinh con, có thể bị miệng lưỡi thế gian dìm chết rất dễ dàng.

Chủ nhân của thân thể này sớm đã bị người nhà đuổi ra khỏi nhà, một nhà bốn người bọn họ đành ở lại trong một căn nhà lá rách nát trong thôn, trải qua những ngày ăn không đủ no.

Nhìn bộ dạng gầy gò của Thanh Mặc, Hạ Tử Thường kiềm chế không được, cảm thấy thương tiếc.

Đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, sau này hắn chính là con đẻ của nàng, nàng nhất định sẽ nuôi nấng hắn thật tốt.

Trong đêm tối, Hạ Tử Thường kéo theo Ngô Tam, nhanh chóng đi tới phía tây đầu thôn.

Đừng thấy thân thể của nàng gầy yếu mà khinh thường, khí lực khá lớn đấy.

Phía tây đầu thôn có một giếng cạn, lúc nãy nàng vừa hỏi Thanh Mặc.

-Mẫu thân, người muốn xử lý Ngô Tam thế nào?

Thanh Mặc hỏi.

-Ngươi thấy nên xử tên này thế nào?

Hạ Tử Thường hỏi ngược lại.

Nếu Mặc nhi dám đập tên này một gạch, chứng tỏ đứa nhỏ này cũng không giống như mấy đứa nhỏ bình thường khác, cho nên nàng không cần... đối đãi với Mặc nhi giống như những đứa nhỏ đó.

Thanh Mặc trầm ngâm một chút, chậm rãi nói.

-Theo Mặc nhi thấy, tên này thường ngày làm đủ loại việc xấu, là ung nhọt của thôn Đào Nguyên chúng ta, đồng thời hắn còn là một kẻ thù dai, bất cứ ai đắc tội với hắn đều bị hắn hung hăng trả thù, người như vậy, chỉ có chết, mới không thể tiếp tục gây tai họa cho người khác.

Hắn vẫn lo lắng, hắn đập Ngô Tam một gạch, Ngô Tam sau khi tỉnh lại, nhất định sẽ nghĩ cách trả thù bọn họ.

Mà hiện giờ cả nhà mấy người bọn họ ở trong thôn đã rất khó khăn rồi, lúc này lại còn đắc tội Ngô Tam nữa, nhất định chính là tai họa trùng trùng.

Không ngờ Thanh Mặc có thể nói được như vậy, Hạ Tử Thường liếc nhìn Thanh Mặt một cái.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt thon gọn như chạm ngọc tạc tượng của hạt đậu nhỏ biểu hiện ra sự kiên quyết tới mức sắt đá.

Đứa nhỏ rốt cuộc đã trải qua những gì? Mới có thể có được tâm cảnh như vậy?

-Ngươi đứng ở đây đợi mẫu thân một lúc nhé.

Hạ Tử Thường dừng bước, quay ra nói với Thanh Mặc.

Đi tiếp năm mươi mét nữa là tới cái giếng cạn đó rồi.

Thanh Mặc dừng lại, ngoan ngoãn gật đầu.

Hạ Tử Thường đưa tay xoa nhẹ đầu Thanh Mặc, cười nhẹ nói.

-Mẫu thân sẽ mau chóng quay lại thôi.

Thanh Mặc ngoan ngoãn nói.

-Mặc nhi sẽ không chạy lung tung đâu.

Hạ Tử Thường hài lòng gật đầu, kéo con heo chết Ngô Tam, đi một mạch về hướng giếng cạn.

Giếng cạn phía tây đầu thôn đã rất lâu rồi không có nước, nơi này chính là nơi vắng vẻ nhất trong thôn, bình thường gần như không có mấy người tới đây, huống hồ bây giờ đã là nửa đêm.

Vừa khéo là, nàng vừa mới tới gần bên miệng giếng, cởi bỏ dây thừng trên người Ngô Tam thì hắn cũng tỉnh lại!

-Đây là đâu?

Ngô Tam vừa tỉnh phát hiện mình đang ở một nơi hoang dã, nhất thời luống cuống.

Hắn đang định bò dạy từ dưới đất, không ngờ vừa ngồi dậy thôi, đã bị Hạ Tử Thường đạp cho một cước vào ngực.

Ngô Tam ôm ngực kêu thảm, lại ngã xuống trên nền đất lần nữa.