Chương 2: Một thai ba bảo 2

Chương 2: Một thai ba bảo 2

Dịch: Gyura

-Mẫu thân bị thương ở đầu, có rất nhiều chuyện không nhớ được, cũng quên mất mình là ai rồi.

Hạ Tử Thường nhanh chí sờ sờ đầu mình, làm bộ nhức đầu.

Hiện giờ ngoài việc giả vờ bị mất trí nhớ ra thì nàng không biết nên làm gì nữa cả.

Đối với sự tình của thân thể này nàng chỉ có thể từ từ tìm hiểu dần mà thôi.

Nhìn bộ dạng đau đớn của Hạ Tử Thường, Thanh Mặc càng thêm đau lòng, hắn tiến lên một bước, kéo tay Hạ Tử Thường, nói.

-Mẫu thân, ngươi không nhớ rõ chuyện trước kia cũng không sao. Cho dù chuyện gì xảy ra, Mặc nhi sẽ luôn bảo vệ mẫu thân thật tốt, còn có đệ đệ và muội muội nữa. Mẫu thân, tên của ngươi là Hạ Tử Thường, tên của ta là Hạ Thanh Mặc. Đợi lát nữa, thấy đệ đệ với muội muội, ta lại giới thiệu bọn họ cho người.

Đệ đệ, muội muội?

Hạ Tử Thường nắm được điểm quan trọng, nội tâm lại dậy sóng.

Nàng thế mà đã là mẹ ba con rồi?!

Nhưng cũng vừa khéo, tên của thân thể này giống hệt tên của nàng.

Hiện tại đây không phải lúc nghĩ vấn đề này, lúc ánh mắt nàng chuyển hướng nhìn đến nam nhân đang hôn mê trên đất, ánh nhìn lập tức trở nên lạnh như băng.

Thanh Mặc cũng nhìn về hướng tên nam nhân kia, ánh mắt vốn luôn trong trẻo dịu dàng cũng trở nên lạnh lùng.

-Mẫu thân, tên này là Ngô Tam, là một tên lưu manh vô lại nổi tiếng ở thôn ta, không chỉ một mình hắn hại người đâu. Còn có mợ cả nữa, Ngô Tam cho mợ cả 500 đồng tiền, mợ cả liền lừa người tới đây."

Đừng thấy Hạ Thanh Mặc còn nhỏ, lời nói từ đầu đến cuối thong thả lưu loát, thứ tự rõ ràng.

Ánh mắt Hạ Tử Thường càng ngày càng lạnh.

Mợ cả của Mặc nhi, là đại tẩu của nàng thì phải.

Vì 500 đồng tiền mà đem bán nàng, vị đại tẩu này cũng thật tốt.

Có điều, mặc kệ Hạ Tử Thường trước kia có bộ dạng gì, nhưng Hạ Tử Thường bây giờ thì không phải ai cũng có thể bắt nạt, trong từ điển sống của nàng, không bao giờ có hai chữ chịu thiệt.

Ai dám tính kế nàng, nhất định phải chuẩn bị tốt tinh thần bị đùa đến hộc máu.

Nghĩ tới đây, Hạ Tử Thường từ trên giường cầm lấy sợi dây vừa trói tay nàng lúc nãy, trói Ngô Tam vẫn đang hôn mê lại.

Thanh Mặc nhìn động tác lưu loát của Hạ Tử Thường, trong lòng thầm giật mình.

Hắn bỗng cảm thấy mẫu thân nhà hắn không giống trước đây, nhưng cụ thể là không giống chỗ nào thì hắn lại không nói rõ được.

-Mẫu thân, chúng ta mau rời khỏi chỗ này rồi về nhà đi, Vân đệ và Khuynh nhi cũng đang rất lo lắng cho mẫu thân đấy.

Thanh Mặc nói.

Một tay Hạ Tử Thường túm lấy sợi dây thô ráp, tay còn lại thì vẫy Thanh Mặc, khẽ cười nói.

-Nào, nhi tử à, chúng ta về nhà thôi.

Nhìn hướng tay vươn về phía mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Mặc hơi ngẩn ra.

Đây là lần đầu tiên mẫu thân chủ động đưa tay ra với hắn.

Mẫu thân trước đây luôn tỏ ra không thích hắn và các em, mỗi khi nhìn thấy bọn hắn đều có biểu hiện buồn bực, nào có như bây giờ, cười ôn nhu với hắn như vậy?

Hạ Tử Thường không biết trước đây mình khó ưa như vậy, thấy Thanh Mặc vẫn đứng đực một chỗ, nàng không hề để ý, tiến tới bắt lấy tay nhỏ của hắn.

Cái nắm tay này, nàng càng cảm nhận thêm được sự thân thiết với Thanh Mặc.

Cánh tay nhỏ này gầy thật đấy, gần như chỉ có da bọc xương.

Trong lòng bất giác dâng trào cảm giác thương tiếc nhẹ, nhìn cách ăn mặc của Thanh Mặc, Hạ Tử Thường liền biết cuộc sống của mẹ con bọn họ vốn không hề dễ dàng gì.

Nhưng mà cũng không sao cả, có nàng tới đây rồi, từ nay nàng nhất định sẽ để các con của nàng có cuộc sống thật tốt.

Đêm khuya vắng lặng, trong thôn xóm nhỏ cũng không nhìn thấy nổi một ngọn đèn, mọi người lao động mệt nhọc cả ngày dài rồi nên đi ngủ từ rất sớm, mọi chuyện xảy ra trong nhà Ngô Tam, cũng không đánh động đến người khác.