Chương 24: Gặp nạn 8

Chương 24: Gặp nạn (8)

Dịch: D2

Biên: Gyura

Hạ Tử Thường nhanh nhẹn lách người tránh đi.

Bộp

Hiên Viên Dạ Lan trực tiếp té nhào xuống đất, khuôn mặt tuấn tú úp vào trong bùn.

Trong khoảnh khắc ngã xuống, cánh tay ở sau lưng của hắn đã làm ra động tác hướng về một vị trí gần đấy để ra hiệu.

Một màn này, vừa vặn bị mấy tên ám vệ vừa mới tới nhìn thấy được.

Ẩn mình trong bóng tối, mắt thấy chủ tử nhà mình trực tiếp té ngã trên đất, mà nữ tử kia thì lại tỏ ra ghét bỏ tránh né, đám ám vệ không hẹn mà cùng nhau che kín hai mắt mình.

Úi chà!

Làm bộ không thấy gì và cũng chẳng biết gì.

Tận mắt nhìn tên nam nhân kia té xỉu ngay trước mặt mình, nhưng khuôn mặt của Hạ Tử Thường vẫn lạnh lùng như cũ, không hề có chút biểu cảm nào.

- Ngươi hôn mê rồi hả?

Ngồi xổm xuống bên người hắn, Hạ Tử Thường nhìn Hiên Viên Dạ Lan hỏi.

Hiên Viên Dạ Lan lặng yên không nhúc nhích.

Mắt hơi híp lại, Hạ Tử Thường trở tay lấy ra một cây kim thêu hoa từ ống tay áo.

Sau đó hướng tới Huyệt Đan Điền ở sau lưng Hiên Viên Dạ Lan đâm một cái. Huyệt Đan Điền của người bình thường nếu như trúng phải một châm này, chỉ cảm thấy nhói một cái như kim đâm.

Thế nhưng trên người luyện võ, trúng phải một châm này, đây chính là nỗi đau xuyên tim khắc cốt.

Hiên Viên Dạ Lan vẫn nằm im một chỗ như cũ, không hề động đậy chút nào.

Chỉ là cái bản mặt của hắn mà nàng không thấy được kia lại hung hăng nhăn nhó một hồi.

Nữ nhân này, quá ngoan độc.

-Thôi vậy, đã ngất thật rồi.

Hạ Tử Thường lẩm bẩm nói.

Tên này có lẽ vì mới vừa giải độc, thân thể vẫn còn yếu, vừa nãy lại đánh nhau với đám người kia một trận, có lẽ thể lực đã không chống đỡ nổi nữa nên mới hôn mê bất tỉnh.

- Tên này đúng là quá yếu mà.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai Hiên Viên Dạ Lan, Hạ Tử Thường đứng người dậy.

Tục ngữ nói rất hay, giúp người phải giúp tới cùng, tiễn Phật phải tiễn tận về Tây Phương.

Nếu đã quyết định phải cứu người nam nhân này, chắc chắn hiện tại nàng sẽ không đem hắn ném ra ngoài sân.

Hắn vẫn còn nợ nàng một trăm lượng bạc đó.

Nghĩ tới đây, Hạ Tử Thường tốt bụng đi vào trong phòng, lấy ra áo bào của Hiên Viên Dạ Lan, đắp lên người hắn.

Sau đó, nàng bắt đầu thu dọn hiện trường.

Dùng Hóa Thi Thủy hòa tan thi thể của Hắc Y Nhân, tiếp theo Hạ Tử Thường lại dùng nước tẩy rửa sạch sẽ máu trên mặt đất.

Sau khi xác định không còn có bất kỳ vết tích nào lưu lại nữa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước lúc nãy đến giờ, Hiên Viên Dạ Lan vẫn nằm ở bên ngoài, bộ dạng vẫn úp sấp mặt như vậy, lặng yên không hề nhúc nhích.

Không biết từ lúc nào, bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi xuống.

Hạ Tử Thường từ trong phòng đi ra, phát hiện trời đã đổ mưa tuyết, mới kéo Hiên Viên Dạ Lan vào giường ở trong phòng, rồi vội vàng đi về hướng nhà sau.

Mấy hài tử vẫn còn ở phía sau nhà.

Đi đến hậu viện, Hạ Tử Thường nhìn thấy ba bảo bảo trú dưới mái hiên sau căn nhà tranh, ngoan ngoãn đứng yên ở đó, gương mặt đã lạnh đến đỏ bừng.

- Mẫu thân.

Ba đứa vừa nhìn thấy mẫu thân nhà mình, không hẹn mà cùng nhau nhào về phía nàng.

- Không sao cả rồi.

Cảm thấy ba đứa vẫn còn sợ, Hạ Tử Thường vỗ về sau lưng từng đứa một.

- Sau này chúng ta đã không ở đây nữa.

Có lẽ chuyện ngày hôm nay đã làm cho ba đứa nhỏ bị ám ảnh, cho nên càng không thể ở lại nơi này.

- Các ngươi đã ăn no hết chưa?

Hạ Tử Thường hỏi.

- Ăn no rồi, bánh bao rất nhiều.

Khuynh Thành trả lời bằng giọng nói trong trẻo.

Thanh Mặc và Vân Dục cũng cùng gật đầu theo.

- Tốt lắm, bây giờ mẫu thân sẽ đưa các ngươi rời khỏi đây trước đã, Mặc Nhi, con từng nói Lý Đại Phu có thể giúp chúng ta tìm một trạch viện đúng không? Hiện tại chúng ta đi đến nhà ông ấy hỏi thăm nhé.