Chương 23: Gặp nạn 7
Dịch: MM
- Mẫu thân.
Đúng lúc này, giọng nói của Thanh Mặc vang lên bên tai Hạ Tử Thường.
Lập tức Hạ Tử Thường cũng không muốn đôi co thêm với hắn nữa, xoay người nhìn về phía đám hài tử.
Trên khuôn mặt bé nhỏ của Khuynh Thành còn vương chút nước mắt chưa kịp khô, sắc mặt của Vân Dục cũng hơi tái nhợt, Thanh Mặc thì tốt hơn một chút, nhưng nét mặt lại lộ rõ vẻ lo âu, vừa nhìn là biết nội tâm đang rất căng thẳng.
Dù sao thì ba tiểu bảo tuổi vẫn còn nhỏ, gặp phải cảnh bạo lực máu tanh như vậy, không bị dọa hỏng đã là tốt lắm rồi.
- Không sao rồi, Mặc Nhi con đưa đệ đệ và muội muội đi ra sân sau chơi một lúc đi, mang chút đồ ăn vặt với bánh bao theo nữa.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Tử Thường nhẹ nhàng nói.
Hiện tại nàng muốn dọn dẹp đống lộn xộn này một chút, bao gồm cả tên trời đánh này.
- Vâng.
Thanh Mặc gật gật đầu rồi ôm theo bọc vải, kéo tay Khuynh Thành và Vân Dục đi về hướng sân sau.
Trong nháy mắt, trong nhà chỉ còn Hiên Viên Dạ Lan và Hạ Tử Thường.
Ánh mắt hắn tùy ý nhìn Hạ Tử Thường, đáy mắt biểu lộ sự thích thú và tò mò.
Y phục trên người của nữ nhân này khá giản dị, tóc cũng chỉ được búi gọn bằng một cây trâm gỗ đơn giản, vẻ đẹp nhẹ nhàng như một đóa hoa đào, khí chất thanh thuần ưu nhã, nhìn không giống như một thôn nữ.
Hơn nữa...
Loại độc mà hắn trúng phải tên là Diêm Cốt.
Là một loại độc cực kỳ hiếm gặp, hiện giờ còn chưa ai chế ra được thuốc giải, hắn vốn tưởng rằng chắc chắn phải chết, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy độc trong cơ thể mình đã được giải.
Trong đầu hiện lên lời mà tiểu nha đầu kia nói.
Nha đầu đó nói, hắn do mẫu thân cứu.
Có nghĩa là tính mạng của hắn là nữ nhân trước mắt này cứu.
Đúng là thú vị.
Nữ nhân này, rất thần bí.
Cảm nhận được ánh mắt nghiền ngẫm của Hiên Viên Dạ Lan, biểu cảm trên khuôn mặt của nàng nghiêm lại.
- Ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì? Trên mặt ta dính nhọ à?
Bạc thần khẽ mấp máy, Hiên Viên Dạ Lan nói.
- Ngươi rất đẹp.
Hắn từng gặp qua vô số mỹ nhân.
Nhưng đẹp như người trước mắt này thì mới chỉ có một.
Bất ngờ với lời khen của hắn, Hạ Tử Thường suýt nữa thì bị nước miếng của chính mình làm sặc.
Tim cũng nhảy lên vài nhịp, hơi thẳng người, thản nhiên nói.
- Điều này cần ngươi nói sao? Bớt nói nhảm đi, bây giờ tính mạng của ngươi đã không còn nguy hiểm nữa rồi, ngươi từ đâu tới thì về đấy đi.
Điểm thưởng của Hiệu Cầm Đồ Tam Giới đã nhận được, chứng minh người nam nhân này đã được cứu.
Người này quá nguy hiểm, miếu nhỏ này của nàng không nghênh được vị đại phật như hắn.
Thấy Hạ Tử Thường mới đó mà đã trở mặt đuổi khách, nụ cười trên mặt của Hiên Viên Dạ Lan cũng phai nhạt dần.
- Ngươi đã cứu ta, chẳng nhẽ không cần ta báo đáp?
Hạ Tử Thường thản nhiên đáp lời.
- Nếu muốn báo đáp thì để lại một trăm lượng bạc là được.
Nàng cũng không phải thánh nhân, lúc này lại chính là thời điểm cần dùng tiền nhất, cứu mạng của tên này xong, chỉ đòi bạc của hắn, nàng còn cảm giác mình đã rất có lương tâm rồi.
Một trăm lượng?
Mí mắt hắn giật một cái.
Nữ nhân này quá thực dụng. Nhưng mà thực dụng kiểu này, cứu mạng hắn xong chỉ đòi một trăm lượng, mạng hắn rẻ mạt tới vậy?
- Được, ta...
Hiên Viên Dạ Lan lời còn chưa dứt, thì hai mắt đã nhắm nghiền lại, ngã về phía Hạ Tử Thường.