Chương 12: Từ trên trời rơi xuống một yêu nghiệt áo đỏ 3

Chương 12: Từ trên trời rơi xuống một yêu nghiệt áo đỏ 3

*Dịch: Vô Ưu Tỷ

Biên: Gyura*

Khuynh Thành vừa dứt lời, tim Hạ Tử Thường liền nhảy lên một nhịp, dở khóc dở cười.

Sao nàng có thể có nhi tử lớn như vậy chứ?

Sức tưởng tượng của tiểu nha đầu này cũng quá ghê gớm rồi.

Nhưng mà sau khi nghe Khuynh Thành nhắc nhở, nàng cũng nhận ra tên nam nhân này và ba tiểu gia hỏa khá giống nhau.

-Khuynh Thành, hắn không thể là nhi tử của mẫu thân được!

Thanh Mặc nhìn Khuynh Thành bất đắc dĩ nói.

Nha đầu ngốc này, mẫu thân của họ mới có bằng này tuổi, sao có thể có con trai lớn như vậy được chứ!

Vân Dục hơi bất đắc dĩ, cưng chiều nhìn khuôn mặt của Khuynh Thành, tiểu muội của hắn thật sự quá đơn thuần rồi.

-Mẫu thân, mau cứu tiên tử ca ca này đi!

Đôi mắt Khuynh Thành sáng rỡ nhìn hồng y nam nhân trước mặt, chỉ thiếu điều muốn nhào tới cắn một phát lên khuôn mặt tuấn tú không chút khuyết điểm kia.

Sao lại có mỹ nhân bực này chứ, ngay cả khi ngã bệnh cũng vẫn đẹp như vậy.

-Khuynh Thành...

Không chịu nổi giọng điệu nũng nịu của Khuynh Thành, Hạ Tử Thường bất đắc dĩ hô.

[Có ý tốt nhắc nhở, người này có thân phận đặc biệt, nếu như chủ nhân cứu hắn một mạng, hệ thống sẽ thưởng cho ngươi năm mươi điểm.]

Trong đầu chợt vang lên giọng nói của Vượng Tài.

Cơ thể Hạ Tử Thường chấn động nhẹ.

Thưởng 50 điểm!

Thật cám dỗ quá đi mất!

Tên Vượng Tài này, cứ dụ dỗ nàng, thật sự có chỗ tốt ư?

-Mẫu thân...

Trong lúc Hạ Tử Thường còn đang do dự, Khuynh Thành đã đi tới, ôm lấy bắp đùi nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn cứ cọ tới cọ lui trên đùi nàng.

-Mẫu thân, chúng ta cứu tiên tử ca ca đó có được không?

Giọng nói con nít nũng nịu, khó mà bàng quang được.

Hạ Tử Thường cúi đầu nhìn Khuynh Thành, Khuynh Thành cũng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nàng.

Cặp mắt nai con long lanh kia đầy vẻ cầu xin, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.

-Mẫu thân, coi như chúng ta làm việc tốt đi!

Không cưỡng lại được sự nũng nịu của Khuynh Thành, Thanh Mặc nói nhỏ.

Hắn cũng đoán được rằng thân phận của hồng y nam nhân này không hề đơn giản, cứu hắn sẽ rước lấy rắc rối.

Thế nhưng thấy chết không cứu, trong lòng lại day dứt không yên.

-Đúng đấy, mẫu thân để ta đi mời Lý Đại Phu tới xem bệnh cho hắn, lần trước ta có giúp ông ấy quét dọn nhà cửa, Lý Đại Phu nói nếu như nhà chúng ta có ai ốm đau có thể tìm ông ấy, sẽ được chữa miễn phí.

Vân Dục kể.

Bị ba tiểu bảo đồng loạt nhìn bằng ánh mắt mong đợi, lòng Hạ Tử Thường mềm nhũn.

Bất đắc dĩ thở dài, nàng nói với Thanh Mặc.

-Mặc Nhi, ngươi vào bếp mang nước nóng ra đây. Mẫu thân nghĩ xem làm sao có thể mang hắn vào trong nhà đã.

Khuynh Thành thấy cuối cùng Hạ Tử Thường cũng chịu đáp ứng, vui vẻ ra mặt nói.

-Mẫu thân, để Khuynh Thành đem tiên tử ca ca vào nhà.

Hạ Tử Thường lắc đầu, vừa định nói ngươi đừng manh động, đã thấy Khuynh Thành tươi cười nắm lấy cánh tay của nam tử, kéo vào trong nhà.

Một cách hết sức ung dung, không hề tốn chút sức, nhìn qua như là tha một con búp bê vải mà thôi.

-Mẫu thân, sức lực của Khuynh Thành luôn rất lớn.

Thanh Mặc thấy Hạ Tử Thường mở to mắt kinh ngạc bèn giải thích.

-Mẫu thân, ta đi mời Lý đại phu.

Vân Dục nói với Hạ Tử Thường.

-Không cần đâu, Vân Nhi, ngươi đi vào bếp lấy nước nóng cùng Mặc Nhi đi.

Hạ Tử Thường nói xong quay người vào nhà.

Vân Dục thắc mắc nhìn theo bóng lưng Hạ Tử Thường.

-Vân đệ, mẫu thân đã không còn giống trước đây, ta cảm thấy đây là chuyện tốt, chúng ta cũng đừng suy nghĩ nhiều, sau này cứ ngoan ngoãn nghe lời, được chứ!

Vân Dục im lặng gật đầu.

Không thể phủ nhận là cậu thích mẫu thân như bây giờ hơn.