Chương 8: Hồi ức

Sáng sớm hôm sau, Lan dậy sớm, mặc quần áo rồi rời đi mà không nói lời nào.

Nghe tiếng sột soạt, Thuyết cũng tỉnh dậy, hắn chỉ nói: “Hãy tin anh, anh sẽ không bỏ mặc em, dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ đều che chở cho em, cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn trước đây. Em chịu khó đợi thêm một thời gian nữa, sẽ sớm thôi”.

Khi Lan bước ra đến cửa, nàng có do dự đứng yên khoảng 1 giây, rồi tiếp tục bước ra xe, nổ máy rời đi.

Nhìn bóng lưng Lan khuất dần, và tiếng xe máy nhỏ dần, Thuyết nhắm mắt lại, và thở ra một hơi, đêm qua hắn đã có một đêm vô cùng sung sướng và nồng nhiệt.

Còn bây giờ, phải dậy dọn dẹp, gấp chăn màn và vệ sinh cá nhân đã.

Hơn 6h sáng, lúc này trong nhà chỉ có một mình, Thuyết nằm vắt chân lên giường, miên man nghĩ ngợi về cuộc đời trai trẻ trước đây và những lời hát ru đã cứu mạng hắn hôm qua.

Kiếp trước hắn vốn xuất thân trong một gia đình phàm nhân, 18 tuổi thi đậu vào Học viện Khoa học Athena, chuyên ngành Giải phẫu học. Đây là trường đại học rất danh giá trong mắt con em phàm nhân, vì tỷ lệ chọi rất cao, trường có một bề dày lịch sử lâu đời và nhiều giáo sư, nhà khoa học uyên bác nghiên cứu và giảng dạy tại đây.

Tốt nghiệp năm 23 tuổi với tấm bằng loại khá, hắn nộp CV vào xin việc ở phòng giải phẫu, trực thuộc Y đan đường của Mani giáo. Mani giáo thời bấy giờ là một Thánh Đế cấp thế lực khá hùng mạnh với vô số cường giả. Hoạt động kinh doanh của Mani giáo là buôn bán, trao đổi vật phẩm, như ở Việt Nam thì giống như là Công ty thương mại vậy, nhập hàng về rồi bán lại cho người khác với giá cao hơn, lấy chênh lệch làm lãi.

Tất nhiên đó chỉ là vỏ bọc bề ngoài, còn các hoạt động chính, cũng như doanh thu và lợi nhuận chủ yếu của Mani giáo đến từ các lĩnh vực trong bóng tối như sòng bạc, khách sạn, quán bar, và nhất là sát thủ. Đối với mảng sát thủ, tôn chỉ của Mani giáo là “Chỉ cần cái giá ngươi đưa ra đủ hấp dẫn, dưới Cấm Kỵ, không ai chúng ta không dám giết”.

Như đã nói ở trước, ở Thánh Giới, cường giả luôn xem thường phàm nhân, còn phàm nhân thì luôn e sợ cường giả, nhưng cường giả cũng không bao giờ xuống tay với phàm nhân, họ khinh thường những việc làm như vậy, một tiểu tu sĩ với tu vi Luyện Khí Sơ kỳ cũng dễ dàng đấm chết phàm nhân, nên việc ra tay với những người không có khả năng tu luyện gì, thật sự vô cùng mất mặt, rất đáng bị coi thường.

Tuy nhiên, nếu phàm nhân được học hành, giáo dục tử tế, có tri thức và hiểu biết, nhất lại là tốt nghiệp từ những đại học danh tiếng như Athena thì các thế lực cũng rất chào đón, vì dù ở thời đại nào và bất cứ nơi đâu, những người có học vẫn luôn được xem trọng. Thậm chí các quốc gia và tổ chức lớn ở Thánh giới còn thường xuyên quyên góp, tài trợ ngân sách và cung cấp tài nguyên cho các cơ sở giáo dục như Athena nữa cơ, làm thế vừa có tiếng thơm, lại vừa tiếp cận được với một tầng lớp trí thức cao cấp.

Lê Đại Việt biết tới job ở Mani giáo cũng là nhờ vị giáo sư hướng dẫn khóa luận tốt nghiệp của mình giới thiệu, vị giáo sư này do hay đi lại với Trưởng phòng Giải phẫu bên Mani giáo, với cả tin tức tuyển dụng, bên phía Mani giáo cũng đăng công khai, tỏ vẻ công bằng cho thiên hạ được biết. Nhận thấy đãi ngộ cũng tốt, mà lại đúng chuyên ngành mình học, hắn đồng ý ngay. Công việc hàng ngày thường là mổ xẻ tử thi, ghi chép và nghiên cứu. Những tử thi này đủ các thể loại, người có, yêu thú có, nam có, nữ có, già trẻ đều có, phàm nhân có, tu sĩ cũng có. Nếu là tu sĩ thì đều là xác những tu sĩ chết trong lúc chiến đấu, thậm chí có những cái xác là tộc nhân của những thế lực lớn, được cường giả Mani giáo bắt trộm về. Tất nhiên trong đó cũng có cả xác của những mục tiêu mà Mani giáo đi ám sát.

Và dĩ nhiên, việc nghiên cứu lén lút này, phía Mani giáo giấu nhẹm đi, về Job Description được đăng trên thông báo tuyển dụng, Mani giáo chỉ mô tả công việc là dịch thuật và sắp xếp tài liệu giải phẫu học trong phòng văn thư, chứ nếu để người của các thế lực và các tộc Thánh thú biết được, họ sẽ nổi giận và tới hỏi tội, không ai đành lòng nhìn thây xác của tộc nhân mình bị người ta mổ xẻ như vậy cả.

Công việc trên văn phòng cứ diễn ra như vậy, sáng đi chiều về, tối lên quẩy bar hoặc vào casino với các đồng nghiệp, thi thoảng còn lừa tình chịch dạo được mấy em tu sĩ thực tập sinh bên phòng Luyện đan. Là một phàm nhân chân chính, Lê Đại Việt rất hài lòng với công việc và cuộc sống khi đó của mình. Ở Mani giáo, tuy hắn chỉ là phàm nhân, nhưng do hay đọc sách, nên có hiểu biết rộng, nhiều chữ nghĩa, nhiều lý luận, lại có bằng cấp xịn, nên nhiều tu sĩ cũng kính nể, khách khí với hắn. Lương bổng của hắn khá cao, không thua kém gì các cường giả ở cùng vị trí. Mà hắn cũng khá khôn ranh, luôn hòa nhã, thân thiện với mọi người, cũng nhiệt tình hỗ trợ khi người khác cần giúp đỡ. Hắn lại chưa vợ con gì, cha mẹ đã mất từ lâu, tiền bạc vì thế khá là rủng rỉnh, do đó mà mấy món cờ bạc đỏ đen, nhậu nhẹt, gái gú, hắn đều dính dáng tới cả.

Cuộc sống yên ả bình lặng cứ kéo dài như thế suốt gần chục năm, trong một lần về thăm lại mái trường xưa nhân dịp kỷ niệm 1 tỷ năm ngày thành lập, hắn đã gặp một cơ duyên đã vĩnh viễn làm thay đổi cuộc đời của hắn, không chỉ ở kiếp trước mà còn cả ở kiếp này.

Số là trong lần về thăm trường đó, hắn phải nốc khá nhiều bia rượu với các bạn bè và thầy cô lâu ngày không gặp. Mà hôm đó cũng có nhiều cường giả cấp cao, nhiều đại diện của các thế lực lớn cũng tới dự, dù không uống được thì hắn cũng phải uống, coi như nể mặt người ta. Khi tìm chỗ để giải quyết nỗi buồn, mà nhìn WC đã kín chỗ, hắn đánh liều ra khu nhà bỏ hoang phía sau trường.