Chương 60: Đòi thêm

Trong lúc ông Morgan đang hồi hộp chờ những giây cuối cùng qua đi, chiến thắng sẽ thuộc về mình, thì một giọng nói cất lên:

“Thất cấp Thượng phẩm công pháp: Kim Cương Thể Quyết, giúp người tu luyện cường hóa nhục thân, cơ thể trở nên cứng rắn, mình đồng da sắt, áp dụng với mọi loại linh căn.”

Nghe vậy, cả Hội trường chấn kinh, không ngừng kinh hãi.

“Thất cấp ???”

“Lại còn có thể áp dụng với mọi loại linh căn, kẻ này điên rồi!”

“Tên Thuyết này không nói khoác đó chứ, đẳng cấp đó đã là viễn siêu thế giới này rồi, trước nay tôi chưa từng nghe nói ai sở hữu.”

Trước hàng loạt thắc mắc và nghi hoặc của mọi người, Thuyết chỉ cười nói:

“Đúng hay không, mọi người cứ chờ kết quả giám định của các cao thủ trong Hội là được, cần gì phải cãi nhau.”

Rồi hắn thản nhiên lấy chiếc khăn trải bàn đang bày trước mặt, ngón tay ngưng tụ lực lượng rồi viết những khẩu quyết của 2 tầng đâu môn công pháp này lên trên đó.

Kim Cương Thể Quyết là một môn Thánh công 3 sao, ở Thánh giới với Cấm Kỵ cường giả tồn tại thì đẳng cấp này là quá thấp. Công pháp này có 7 tầng tất cả, luyện đến tầng cao nhất thì cơ thể trỏ nên cứng rắn như kim cương, nhưng cắt bỏ 5 tầng sau, thì 2 tầng đầu chỉ luyện được tới mình đồng da sắt mà thôi, đạn xuyên giáp vẫn bắn thủng được.

Quả thật Thuyết không có nhiều công pháp và thủ đoạn dành cho tu sĩ Thổ hệ, nên khó mà chọn được 1 loại Lục cấp nào đó vượt qua Lục cấp Trung phẩm của nhà Morgan.

Thuyết vừa viết xong, 2 tay nâng chiếc khăn đó lên, cao giọng hô lớn:

“Không biết ở đây có vị tiền bối nào có thể lên kiểm nghiệm?”

Hắn vừa nói xong, không gian liên gợn sóng, 5 lão già hiện thân, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái khăn Thuyết vừa viết, hận không thể ngay lập tức ăn tươi nuốt sống.

“Mau thứ đó đưa cho chúng ta xem!” – Một lão già không nhịn được hét lên.

Chứng kiến cảnh này, sắc mặt Hội trưởng Rothschild và một số gia chủ khác liên trở nên khó coi, bởi vì mấy lão già này là trưởng bối trong nhà của bọn chúng, và cũng là thành viên cao tầng của Hội Tam Điểm.

Mấy lão này tu vi dao động từ Luyện Hư Hậu Kỳ tới Đỉnh Phong, có thể nói đó là cảnh giới top đầu của Trái Đất, ánh mắt thường ngày cao vô cùng, rất ít thứ có thể lọt vào mắt.

Các vị đều là trưởng bối đáng kính của gia tộc, biểu hiện như thế còn ra thể thống gì nữa.

Thuyết cũng chẳng ngần ngại, trực tiếp đưa cho 5 lão già xem xét.

Bọn họ vừa xem, 2 tay run run, trợ mắt há hốc mồm, biểu hiện giống như là vừa phát hiện ra một kho báu vô giá vậy.

Một ông lão còn trực tiếp hơn, ông ta hướng về phía Thuyết khấu đầu:

“Lão đã sống ngót nghét cả ngàn năm mà chưa từng thấy loại công pháp nào thâm sâu đến vậy, xin cao nhân hãy thu nhận, ta nguyện làm môn hạ để người sai bảo.”

Gia chủ Morgan thấy cảnh tượng này, cảm xúc vốn đang tức tối và phẫn nộ vì bị Thuyết chen vào ngay giây cuối, bỗng chốc trở nên hốt hoảng, lo sợ, mặt trắng không còn giọt máu

Bởi vì ông lão đang khấu đầu kia chính là 1 vị lão tổ trong nhà hắn, hắn mà làm trò gì, để lão tổ nổi giận, thì cái ghế gia chủ sẽ bị người khác ngồi lên thay thế luôn mất.

4 lão già kia thấy vậy cũng vội vàng phụ họa:

“Thứ này đích thực là viễn siêu Lục cấp, ngay cả công pháp Lục cấp Đỉnh phong chúng tôi tu luyện, cũng vô pháp sánh bằng, cầu cao nhân thu nhận và chỉ dạy.”

Thuyết thấy vậy thì cười xuề:

“Ta không có nhu cầu thu nạp môn hạ, với cả năng khiếu sư phạm rất tệ, khiến các vị thất vọng rồi, mà đây là giao dịch, 2 bên thuận mua vừa bán mà thôi”

MC nghe vậy thì cũng lên tiếng:

“Hiện tại đấu giá đang diễn ra, phiền các vị tiền bối tuân thủ quy tắc của Hội.”

5 ông già thấy vậy, cũng biết là mình không phải, vội cười xòa:

“Ha ha, thành thật xin lỗi, tại thứ này hấp dẫn qua nên chúng tôi có phần đường đột, mong toàn thể quý vị thông cảm.”

Tay trùm ngân hàng người Anh thấy vậy liền nhìn Thuyết, hào sảng nói:

“Thuyết tiên sinh, hân hạnh được giao dịch với ngài, cụ tổ nhà tôi rất mừng trước món đồ ngài đưa ra, sẵn tiện mời ngài tới tư dinh làm khách, chúng tôi luôn rộng cửa chào đón.”

Thuyết nghe vậy, thầm mắng tên cáo già gian xảo, rõ ràng là đồ ăn cướp của đất nước ta, giờ lại giở giọng điệu như vậy, ta đã nén nhịn đau, chịu thiệt khi giao hẳn hàng Thất cấp ra rồi. Nhưng Thuyết chưa kịp mở lời thì Murasaki đã lên tiếng:

“Ngài James, muốn đổi được Thất cấp Thượng phẩm công pháp từ phu quân tôi, thì ngoài Vạn Kiếp Tông Bí Truyền Thư, ngài phải đưa thêm 200 triệu bảng Anh nữa. Có thể sở hữu một thứ viễn siêu thế giới này mức giá đó, như vậy đã là quá rẻ rồi đấy.”

Tay trùm ngân hàng tên James nghe vậy thì 2 mắt sáng lên, gật đầu lia lịa:

“Ok, cứ chốt như vậy!”

Sở dĩ hắn vội đồng ý vì sợ bên Thuyết đổi ý, không đổi nữa hoặc ra yêu cầu khắt khe hơn.

1 tay giao công pháp, 1 tay lấy sách, còn tiền thì ông James chuyển khoản luôn lúc đó.

Tay James còn phải mất thêm 1.5 triệu $ phí giao dịch cho tổng Hội nữa, vì bản chất cuộc giao dịch này là hắn mang sách cổ ra đấu giá.

Trở về chỗ ngồi, Thuyết âu yếm nhìn Murasaki, đúng là có vợ vẫn hơn, tự nhiên hời thêm 200 triệu GBP, quy ra tiền Việt đâu đó cũng gần 6 ngàn tỷ đồng.

1 quyển công pháp cấp thấp, vốn là hàng vứt đi, nay thu lời như thế, thật không ngờ.

Đám người xung quanh thì 2 mặt nhìn nhau, nhìn Thuyết đầy e ngại, vội nhắn tin báo về gia tộc, người nhà và nhân viên dưới trướng nếu gặp hắn thì đừng có dại dội đắc tội, tên này sở hữu cả đống kim cương đỉnh cấp, ngay cả công pháp viễn siêu cũng có thể tùy tiện lấy ra, người như vậy bối cảnh ắt phải rất khủng, tốt nhất là nên nịnh bợ, hoặc không cũng chớ nên kết thù.

Chưa kể gần đây hắn còn giải được bài toán thiên niên kỷ nữa, nghe đồn mấy lão già bên viện Toán học cũng sùng bái hắn lắm.

Sau màn đấu giá Thuyết tham dự, thì cũng chỉ có 2 vật phẩm nữa được mang ra mà thôi, bất quá 2 món đồ này cũng chẳng lọt vào mắt hắn.

Buổi đấu giá ngày hôm nay chính thức khép lại, lúc này đã gần 12h đêm, mọi người lục tục ra về, nhiều người trông đợi vào buổi đấu giá ngày mai, đó là buổi đấu giá dành cho những vật phẩm kỳ bí, đến nay vẫn không có thông tin.

Sáng sớm hôm sau Berdina tới gõ cửa, mời vợ chồng Thuyết đi ăn sáng, tiện thế ngắm nhìn khung cảnh đường sá và bình minh ở Rome.

Trong lúc Thuyết còn phân vân, thì Murasaki đã vui vẻ đồng ý.

Thôi thì nhân tiện thăm thú phố phường, cũng có thể coi là một loại trải nghiệm bổ ích.

3 người vừa ăn sáng, nói chuyện phiếm, vừa thưởng thức hương vị của món bánh tiramisu truyền thống, vừa nhâm nhi tách café, vừa ngắm nhìn khung cảnh bình mình.

Hắn chợt nhận ra Berdina không chỉ là một cô gái xinh đẹp, duyên dáng, mà rất thông minh, hài hước, lại đầy vẻ nữ tính.

Một khung cảnh bình yên và đầy thơ mộng.

“Xoảng”

Một tiếng động chợt vang lên, thì ra 1 phục vụ ở gần đó chẳng may bị vấp và ngã, cốc café trên khay rớt xuống, rơi đầy lên áo của thực khách.

Vị khách đó có vẻ rất hung dữ, mắng xổi xả vào mặt cậu bé bằng những từ ngữ khó nghe.

Quản lý vội chạy đến, ông ta chỉ biết liên tục xin lỗi vị khách kia

Bà ta liên tục gầm rú và gào rống:

“Chiếc váy này của tôi rất đắt tiền, trên thế giới chỉ có 10 cái được sản xuất thôi đấy, bây giờ bị café dây vào, làm sao giặt sạch nổi đây.”

“20.000 Euro, không nói nhiều, bằng không quán của các người không xong đâu.”

Viên quản lý chỉ biết lý nhí, ông ta vừa nhìn cậu bé bằng ánh mắt hung dữ, vừa ái ngại nhìn vị khách khó tính: “Số tiền này quá lớn, mong bà có thể giảm bớt cho chúng tôi.”

Cậu bé thì đứng khóc thút thít, nước mắt lưng chòng.

Chứng kiến những gì đang diễn ra, Thuyết nhớ lại mình cách đây mấy năm, hồi ông Sơn đang chịu án tù, hắn cũng từng lên thị trấn, vào quán café bưng bê, phụ việc, kiếm thêm chút thu nhập.

Ngày đó hắn cũng thi thoảng đánh vỡ cốc chén, bị trừ gần hết lương, lại còn ăn thêm cái bạt tai nữa, kèm những câu chửi rủa.

Một cảm giác thương xót và đồng cảm chợt trỗi dậy, 20 ngàn Euro, với hắn của hiện tại thì chả đáng gì, những với cậu bé kia, và hắn của cách đây mấy năm, thì là một số tiền rất lớn.

“Thiệt hại 20 ngàn Euro hả, bà đọc số tài khoản đi, tôi sẽ trả giùm cậu bé đó.”

Thuyết bất chợt lên tiếng trong sự ngỡ ngàng của nhiều người xung quanh, nói thật họ thấy hắn là người gốc Á, ban đầu một số người còn dành cho Thuyết ánh mắt khinh bỉ.

Bà kia nghe vậy thì lập tức dịu giọng, đúng là có tiền thì mọi việc đều trở nên đơn giản và dễ giải quyết hơn rất nhiều.

Viên quản lý và cậu bé phục vụ thì rối rít cảm ơn.

Thuyết nhẹ nhàng vuốt tóc cậu bé, ra dáng một quý ông thực thụ:

“Cháu nín đi, không cần khóc nhé nữa, lần sau nhớ chú ý và cẩn thận hơn. Mà cháu không đi học à, giờ này học sinh sắp sửa tới trường rồi mà?”

Cậu bé lắc đầu, 2 mắt trống rỗng, chỉ biết nấc lên từng tiếng nghẹn ngào:

“Nhà cháu rất nghèo, mẹ cháu lại bệnh nặng, đang nằm hấp hối ở nhà, chị em cháu lâu nay đều phải nghỉ học để mưu sinh, cháu rất muốn về với mẹ nhưng quán đang thiếu người, nên quản lý họ không cho nghỉ.”