4 vị lão tổ cũng khẩn khoản:
“Đúng vậy, tốt nhất là nên như vậy, tiên sinh bản lĩnh cao cường, tài năng xuất chúng, còn gia tộc Senjou có tài lực hùng hậu, nếu chúng ta thân càng thêm thân, thì lo gì việc lớn không thành.”
Murasaki nghe vậy thì thoáng đỏ mặt, thâm ý của mấy vị trưởng bối, nàng đã hiểu, bất quá cũng không nói gì.
Ở đây đều là những kẻ lọc lõi già đời, sống lâu năm thành tinh, chỉ cần nói sơ qua như vậy, là Thuyết hiểu điều mà họ đang ám chỉ. Hắn âm thầm suy tính, đúng là bản chất con người, dù ở Trái Đất hay Thánh Giới, dù là phàm nhân hay tu sĩ đều như vậy, đều giống nhau cả thôi, không vì danh thì cũng vì lợi, chỉ cần ngươi có thể cho họ lợi ích, họ sẵn sàng cung phụng, chào đón ngươi. Hiện tại tuy hắn “có vẻ” nghèo, nhưng thực lực kinh người, tài năng phi phàm, từ nhà Tanaka, cho tới gia tộc Senjou, hoặc gia đình Thu Thảo, họ đều tranh thủ tìm cách lấy lòng hắn, về bản chất không khác gì nhau. Đúng là:
“Thế gian trọng của trọng công,
Chứ ai đi trọng người không bao giờ”
Nhưng nghĩ tới mấy người phụ nữ kia, cảm thấy áp lực đã nặng nề, thực sự thì hắn cũng rất khổ tâm, mặc dù sắc dục thì cũng thích đấy, nên hắn tìm cách né tránh, đổi chủ đề:
“Tâm ý của mấy vị, ta hiểu, nhưng việc này chớ nên cưỡng cầu. Ta thấy các vị đều mạnh về tốc độ, có lẽ khi xưa từng may mắn được sử dụng Phong linh căn quả, nhưng hiện tại vì tu vi bị đình trệ lâu ngày, kinh mạch có phần tắc nghẽn, ta sẽ giúp mấy vị đả thông, sau này tu luyện công pháp của ta, sẽ gặp nhiều thuận lợi”.
“Chúng ta nên tiến hành luôn và ngay nhỉ, xong việc ta còn phải về nhà Tanaka nữa”.
Murasaki chợt lên tiếng:
“Tiên sinh vội vàng gì chứ, ngoài trời sắp đổ mưa lớn, ngài cứ ở đây ăn uống rồi nghỉ ngơi đàng hoàng, nhà bếp đã chuẩn bị cơm tối rồi, về phía nhà Tanaka, tiện thiếp sẽ cho người nhắn tin báo lại họ”.
Mấy người khác cũng vội vàng mời mọc:
“Đúng vậy, tiên sinh cứ ở lại đây chơi ít hôm, và chỉ giáo thêm cho mấy người chúng tôi, và cũng để gia đình được dịp tận tình địa chủ”.
Cơm nước nhanh chóng được dọn lên, đích thân Murasaki tới ngồi cạnh nướng và cắt thịt, cuốn đồ, rót rượu phục vụ Thuyết, mấy ông cụ thì thay phiên chúc rượu hắn.
“Tiện thiếp tay nghề còn kém, mong tiên sinh chớ chê cười” – Murasaki khiêm tốn nói, vừa nói vừa rót rượu cho Thuyết.
Biết khó có thể từ chối thành ý của giai nhân, hắn đành miễn cưỡng.
Tiệc tan, Murasaki khoác tay dìu hắn vào phòng.
Phòng nghỉ dường như đã được chuẩn bị từ trước, rất thơm tho và xa hoa.
Bước vào phòng, hắn bảo:
“Thế này thật ngại, trước nay ta cũng không có thói quen ngủ nhờ nhà người khác, phiền cho gia đình quá”.
Giai nhân vừa dìu hắn ngồi xuống, vừa nhỏ nhẹ nói:
“Tiên sinh đừng ngại, cứ coi đây như nhà mình, ngoài trời đang mưa gió, ngài còn định đi đâu, đêm nay cứ ở lại đây, tiện thiếp sẽ phục vụ ngài chu đáo”
Vừa nói vừa gỡ trâm ra cất xuống bàn.
“Tâm ý của nàng, ta hiểu, nhưng thú thật ta hiện tại ta đã có 3 người phụ nữ rồi, cứ phát sinh thêm thế này, trách nhiệm lại càng nặng, ta cũng khổ tâm lắm”.
Thuyết cố dằn lòng, đè nén dục vọng trong người.
Nào ngờ Murasaki lại thút thít khóc: “Tiên sinh bất phàm, tài năng như vậy, có nhiều giai nhân cũng là chuyện thường, lẽ nào ngài đây là đang xem thường tiện thiếp, coi thiếp không bằng 3 người kia sao?”
Thuyết thấy nước mắt thì không nỡ, vội phủ nhận: “Không có, nàng đẹp và quyến rũ như vậy, đâu có thua gì ai, cần gì phải tự hạ thấp mình”
“Vậy mà có người nam tử lại đang cố tình ngó lơ thiếp đây”
Vừa nói, Murasaki vừa thò tay vào, tìm tới cái của nợ đã bắt đầu cương cứng của Thuyết, vừa rúc vào người hắn. Thuyết cũng chẳng muốn tiếp tục từ chối nữa, mỡ tới miệng mèo, còn ngại chi, hắn cũng nhiệt tình đáp lại, 2 người quấn chặt lấy nhau.
Cũng như Lan, Murasaki là mẫu người phụ nữ thành thục, đã trải qua sinh nở và nuôi con nên ngực với mông đều bự hơn, Thuyết cũng rất thích cơ thể những người phụ nữ này.
“A, a, sướng quá”
“Bạch bạch bạch”
“Nàng tuyệt vời quá, ta ra đây”
“Chàng ra đi, lấp đầy thiếp, thiếp sẽ sinh cho chàng đứa con trắng trẻo mập mạp”
“Nhận lấy đi, ta cho nàng sưng bụng”
…
Vì chẳng có thiên tai nào nên suốt 1 tuần sau đó, Thuyết ở lại gia tộc Senjou, ban ngày thì chỉ điểm võ thuật cho mấy vị lão tổ, đêm về lại quấn lấy Murasaki, chơi trò vợ chồng.
Nằm trong vòng tay Thuyết, Murasaki dịu dàng hỏi: “Chàng buộc phải đi sao? Bao giờ chàng quay về?”
“Phải đi thôi, có thực lực thì mới yên tâm được, mới có thể bảo vệ người thân khi cần”
“Chàng còn vướng bận trong lòng, cứ nói ra, biết đâu thiếp giải quyết được”
“Sau khi cha chết, ta tứ cố vô thân, tạm thời cũng không có chuyện gì cả, nàng không cần bận tâm lo lắng, cứ chuyên tâm xử lý sự vụ của gia tộc là được”
“Cái gì mà tứ cố vô thân, chàng nói vậy thiếp buồn lắm, thiếp giờ đã là người của chàng, sắp tới còn sinh con cho chàng nữa, lâu nay chàng cho vào nhiều như vậy, dễ dính bầu lắm”
“Ta xin lỗi phu nhân, thật sự những gì xảy ra là quá nhanh, ta nhiều khi cũng chưa kịp thích nghi, thật không ngờ mới xuất sơn hơn 10 ngày, đã nhiều chuyện phát sinh như vậy, mà nàng có thai thì chú ý giữ gìn nhé, ta sẽ sớm trở về thăm 2 mẹ con”.
“Nhờ tu luyện bí pháp chàng đưa, cha thiếp đã khỏe lại nhiều, sắp tới có lẽ sẽ xử lý được phần nào sự vụ, giảm bớt gánh nặng cho thiếp”.
Âu yếm hôn giai nhân thêm một ngụm, Thuyết hóa thành làn gió bay đi.
Khi Murasaki mở mắt ra, thì đã không thấy người đâu nữa, ánh mắt nàng nhìn về phía xa xăm, thoáng có nét đượm buồn, nàng không ngờ một người vốn cao ngạo, lạnh lùng và tàn ác như mình lại có thể trở nên dịu dàng, ôn nhu trước Thuyết, cũng không ngờ là Thuyết lại chu đáo, tử tế và chân thành với nàng và gia đình mình như thế, nghĩ tới đây, nàng lại cảm động, đưa tay xuống vuốt ve bụng nhỏ, thầm mong một điều kỳ diệu nào đó.
Nam Thái Bình Dương, đảo Phục Sinh, thuộc chủ quyền của Chi-lê
Một người thanh niên lặng yên đứng ở trên không trung, phong thái ung dung lạc quan.
Không thể nghi ngờ, Thuyết đã vượt gần nửa vòng Trái Đất, từ Tokyo tới đây chỉ trong chưa đầy 5 phút.
“Sóng thần, nào, hãy tới đây đi”.
Thuyết đang muốn tạo linh căn hệ nước, hiện tại ngoài sóng thần ra, thật khó có thể nghĩ ra thiên tai nào có thể đáp ứng nguyện vọng này của hắn.
Hắn đã gieo quẻ từ trước, biết hôm nay ở vùng biển này sẽ có sóng thần lớn, gây họa cho dân cư ven biển, thôi thì vừa giải quyết việc cá nhân, vừa cứu giúp người dân vô tội, một công đôi việc, hà cớ lại không làm. Và đó cũng là lý do Thuyết nán lại Tokyo thêm 1 tuần.
“Ấm ầm ầm”
Những tiếng động phát ra, dường như dưới đáy biển có động đất.
Sóng thần được hình thành đa phần là nhờ những trận động đất dưới đáy biển.
Lúc này, nước biển ven bờ bắt đầu rút đi, lúc này, một con sóng khổng lồ, cao chừng 200 mét xuất hiện, nhắm hướng miền duyên hải Chi lê lao vào.
Miệng niệm khẩu quyết, cơn sóng khổng lồ đó bỗng hóa thành vô số giọt nước, mang theo năng lượng nước khổng lồ bắn thẳng vào người Thuyết.
Liên miên bất tuyệt, người Thuyết bị bắn cho tan tành, nhưng hắn ráng chịu đau cứ sau khi bị bắn, hắn lại vận chuyển nội lực để hồi phục.
Trong đan điền của Thuyết lúc này, một khối nước long lanh đang chậm rãi được hình thành, minh chứng cho Thủy hệ linh căn, cùng với đó, tu vi của hắn đang có dấu hiệu tăng lên, Luyện Hư Trung Kỳ, Hậu Kỳ, mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Ước chừng 3 tiếng sau, sau khi tiêu thụ hết năng lượng khổng lồ của cơn sóng thần, một thân ảnh thanh niên cường tráng, khỏe mạnh hiên ngang đứng giữa biển khởi.
“Vậy mà đột phá tới Luyện Hư Đỉnh phong, chỉ tăng có 3 tiểu cảnh giới, xem chừng lần tới phải tìm thử thách lớn hơn”- Thuyết lẩm bẩm
Nhận thấy đã chạm tới giới hạn của Trái Đất, và những thiên tai nguy hiểm nhất đều đã trải qua, hiện tại ở địa cầu có vẻ như đã không còn thứ gì có thể giúp hắn trong việc tu luyện và sáng tạo linh căn được nữa, phải đi nơi khác rồi.
Môn Cấm Kỵ này xem thiên tai như thức ăn, chẳng lẽ nó thú vị và tốt lành đến vậy sao?