Như đã nói ở trên, kiếp trước hắn cũng tinh thông Thiên cơ thuật, tuy chưa đạt tới trình độ viễn siêu gì nhưng muốn bói về Thánh Tông, cũng không phải là không thể.
Một mặt dừng xe trước quán, một mặt hắn bấm độn xem hôm nay đề về bao nhiêu.
Bà chủ quán thấy có khách thì tươi cười chào đón: “Cháu mua thịt chó về ăn à?”
Thuyết tiến lại gần, nháy mắt nói nhỏ: “Bác ghi cho cháu con đề”
Bà chủ thấy thế thì cười tủm tỉm, liền mở ngăn kéo ở dưới bàn, lấy 1 cuốn sổ ghi chép ra, nhiệt tình giải đáp: “Đề thì 1 ăn 80, nếu trúng thì trước 7 giờ tối là tiền ting ting về tài khoản, hoặc không thì sáng hôm sau cháu qua lấy tiền mặt cũng được”.
Thuyết trong lòng trầm ngâm, miệng lưỡi đám người này thật dẻo quẹo, dụ dỗ lôi kéo các con bạc ham mê trò đỏ đen, chỉ chăm chăm kể về lợi ích, còn thiệt hại ngu ngốc thì giấu nhẹm đi.
Bất quá thì bề ngoài hắn vẫn hỏi lại: “Nhà cô ghi tối đa là bao nhiêu?”
Mụ chủ quán hồ hởi đáp: “Cháu muốn thả bao nhiêu, 200 triệu nhà cô cũng ghi được, còn muốn chơi lớn hơn thì phải lên mấy nhà trên thành phố”.
Thuyết cười: “Cháu làm gì có nhiều tiền thế, cháu đánh 2 củ thôi, cô ghi con 73 cho cháu”
Thuyết nói rồi rút ví lấy 2 tr đưa cho mụ chủ quán.
Bà ta nhận tiền, trong lòng thầm đắc ý, mới sáng ra đã có con thỏ non tới nộp mạng, nhưng ngoài mặt thì vẫn vui vẻ đáp: “Ok cháu, nếu trúng thì sáng mai cháu quay lại cô nhé”.
Thuyết dắt xe ra về, tình cờ đi ngang qua phòng giao dịch của Ngân hàng Nông nghiệp Agribank, hắn nghĩ bản thân mình cũng nên mở tài khoản ngân hàng cho tiện giao dịch. Dù sao thì với thân phận mới này, hắn cũng cần phải mau chóng hòa nhập và thích nghi với cuộc sống nơi đây.
Dựng xe xong, Thuyết tình cờ thấy biển hiệu và logo của 1 ngân hàng lớn khác cách đó không xa, Ngân hàng Đầu tư và phát triển Việt Nam BIDV. Hắn lặng thinh trong thoáng chốc, trong đầu dâng lên 1 hoài niệm.
Cúi đầu và nhắm mắt vài giây nghĩ ngợi, Thuyết lại phi xe vào phòng giao dịch của BIDV.
Lúc này đã tầm 9 rưỡi sáng, lượng khách tới giao dịch cũng khá đông, nên Thuyết phải ngồi chờ tới 11h mới giải quyết xong việc của mình.
Xong việc hắn muốn về nhà, dù gì thì chở theo cái vỏ thùng tủ lạnh to đùng cũng khá vướng víu, nhưng bất chợt lại hắn muốn tới cửa hàng tạp hóa của Lan, nó cũng ở gần đây.
Tới nơi thì hắn thấy Lan đang bận bán hàng, 1 tay cầm tiền, 1 tay xách gạo giao cho khách, chiếc túi để tiền đeo ngang thắt lưng, nằm ngay trước vùng bụng phẳng lì.
Lúc này tóc nàng búi cao, nàng mặc một cái áo cộc trắng, và quần jean dài quá đầu gối 1 đoạn, toàn đồ bó sát, cũng son phấn trang điểm như người ta, trên đầu còn cài kính đen.
Nhìn nước da trắng ngần trong bộ trang phục đó, dù rằng ăn vận như thế cũng rất đỗi là bình thường, nhưng lúc này hắn thấy nàng thật duyên dáng và hấp dẫn.
“Em đẹp lắm!”
Đó là suy nghĩ trong đầu hắn lúc này.
Mà Lan cũng nhìn thấy Thuyết đứng ở bên kia đường, tên thanh niên đi cái xe mini đã cũ, mặc quần đen áo ngả màu cháo lòng theo kiểu đồng phục học sinh, đầu đội cái mũ cối, sau xe còn chằng theo cái vỏ hộp carton to tướng. Nàng cũng lặng lẽ quay mặt đi và không nói gì, thái độ hờ hững, còn Thuyết cũng muốn nói gì đó nhưng lúc này hắn lại giữ im lặng.
Đứng ngắm nàng thêm một lát rồi hắn cũng quay xe ra về.
Hai người cứ thế quay mặt và quay lưng về phía nhau.
Nhưng đối với hắn, được nhìn thấy nàng vào lúc này cũng được xem như là 1 thắc mắc nào đó được giải đáp.
Về tới nhà cũng tầm 12h trưa, hắn vội khóa cửa ngõ và dỡ cái vỏ thùng ra, hắn đang muốn thực hiện một việc vô cùng quan trọng.
Lục tìm một cây viết trong nhà, hắn trải cái vỏ thùng ra giữa nhà, ngồi lên chốc, và bắt đầu hì hụi tô vẽ, viết lách lên trên tấm carton to đùng đó.
Không sai, hắn muốn chép lại nội dung trên tấm da dê năm xưa, hòng tìm kiếm huyền cơ bên trong.
Vì đã từng dành 20 năm nghiên cứu ròng rã, tuy không giải nghĩa được, nhưng từng con chữ, từng biểu tượng trên cuộn da dê năm đó, hắn đều nhớ như in.
Phải mất 1 tiếng rưỡi, công việc mới hoàn tất, nhìn tấm vỏ thùng tủ lạnh lúc này đã chi chít những ký tự, hắn hài lòng dựng lên dựa vào tường, bắt đầu ngắm nghía, quan sát.
….