Chương 11: Đặc sản ở Việt Nam

Lúc này nằm trầm tư trên phản, Thuyết nghĩ đi nghĩ lại về buổi tối định mệnh ngày hôm đó trong tiền kiếp của mình, đó là bí mật lớn nhất cuộc đời hắn, mà hắn chưa bao giờ kể với bất kỳ ai, ngay cả với người vợ đầu ấp tay gối của mình - Điện chủ Hắc Ám Thần Điện, Quách Nguyệt Nga.

Sau khi may mắn có được linh căn quả, hắn liền có được 2 loại linh căn, bắt đầu bước vào con đường tu luyện trở thành cường giả của mình. Một điều rất ngạc nhiên là tất cả các loại công pháp, võ kỹ, thủ đoạn chiến đấu, hắn đều tiếp thu và lĩnh ngộ nhanh hơn tu sĩ thông thường rất nhiều, có khi chỉ vô tình bê tập tài liệu đi qua khu giáo đường, nhìn các đệ tử Mani giáo đang luyện tập, chỉ liếc mắt là hắn có thể ghi nhớ và nắm bắt chiêu thức. Sau đó về phòng hắn bí mật luyện lại.

Người thường phải mất thời gian bế quan dài đẳng đẵng để học tập và lĩnh ngộ, đột phá tu vi, trong khi tu vi của hắn thì cứ lên vèo vèo như diều gặp gió, mọi vấn đề, mọi thắc mắc, mọi bình cảnh mà người khác gặp phải hắn đều dễ dàng vượt qua.

Càng lên cao, muốn đột phá càng khó, càng cần nhiều năng lượng, mà còn phải mua sắm thuốc men, dược phẩm và vũ khí, 1 triệu Thánh thạch cũng chả mấy mà xài hết.

Nhưng ngạc nhiên là không chỉ những võ công, thủ đoạn chiến đấu, mà cả những kiến thức ở mọi lĩnh vực, ngành nghề, hắn đều thông tuệ và am hiểu, chỉ cần đọc qua 1 lần, hoặc nhìn người khác thi triển 1 lần, là hắn có thể ghi nhớ, nắm bắt và hiểu hết mọi huyền cơ ở trong đó. Hầu như tất cả các lĩnh vực đương thời như phù chú, trận pháp, khôi lỗi, luyện đan, luyện khí, thiên cơ, côn trùng, … thậm chí cả đàn ca sáo nhị, văn chương thi phú, không món nào không xuất sắc.

Khi đó hắn ảo tưởng vào trí tuệ của mình, dù sao thì năm xưa anh đây cũng thi đỗ và tốt nghiệp đại học danh tiếng, tố chất ắt phải hơn người thường. Và thực tế mà nói thì chỉ có mỗi trí tuệ, là thứ duy nhất mà phàm nhân có thể ngang hàng bình đẳng với cường giả. Tất nhiên muốn có quyền lực và tiếng nói, thì thực lực vẫn là yếu tố quyết định.

Giờ đây khi bình tâm suy nghĩ lại, Thuyết biết những thành tựu vượt trội so với người đương thời đó không thể đến từ trí tuệ vốn có của mình. Nhớ lại quãng thời gian trước cái đêm định mệnh ấy, việc học hành, thi cử của hắn cũng rất chi là gian nan, cũng phải học ngày học đêm mới có thể hiểu bài, mới có thể vượt qua các kỳ kiểm tra trên lớp, mà cũng chỉ họa hoằn may mắn mới có bài thi đạt điểm cao mà thôi.

Vậy thì năng lực học tập kinh khủng, trí tuệ siêu việt đó tới từ đâu?

….

Chẳng lẽ lại là nó, là mấy đoạn thơ tình trên tấm da cổ xưa kia?

Hắn vội vàng lắc đầu phủ định, chắc là không phải đâu, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi.

Nghĩ ngợi mãi vẫn không ra, ngó nhìn đồng hồ lúc này đã hơn 8h sáng, vậy là Lan đã rời đi được một lúc lâu rồi. Thấy bụng bắt đầu đói, dù sao thì đêm qua cũng hơi lao lực, hắn lúc này mới chính thức thoát ly khỏi chiếc giường, đạp xe đi mua đồ ăn sáng, nhân tiện hắn cũng có mấy chuyện cần làm.

Ăn xong tô phở bò to, điểm đến tiếp theo là thị trấn.

Dựa theo trí nhớ, thì nhà ông chủ cơ sở khai thác đá ở trên thị trấn, Thuyết muốn tới để lấy tiền công, dù sao thì công sức của mình suốt gần cả tháng qua không thể để phí được.

Lên thị trấn, nhìn đường sá, xe cộ tấp nập hơn hẳn, hàng quán đã bắt đầu nhiều, hắn cứ lọc cọc đạp xe tới nhà ông chủ, tới nơi thì thấy công an đang làm việc, mặt ông chủ thì rầu rĩ, tái mét, kể ra thì cũng phải thôi, chết mấy mạng người, công an không tới tra xét mới là chuyện lạ.

Dù sao thì cũng xác định không tiếp tục công việc ở đó nữa, hắn đi thẳng vào, không việc gì phải ngại ngùng.

“Bác thanh toán cho cháu tiền công của 25 ngày làm việc vừa qua, mỗi ngày là 100k, tổng là 2 triệu rưỡi. Với cả cháu cũng xin phép thôi không đi làm chỗ bác nữa”.

Ông ta thở ra một hơi, dường như cảm thấy may mắn vì Thuyết không đòi hỏi gì nhiều sau vụ sạt lở, vội lấy ví ra đưa tiền.

“Đây, tao tính tròn 1 tháng cho mày, cầm 3 triệu luôn đi.”

Nhận tiền ông ta đưa, thấy ở ngoài hiên nhà có cái vỏ hộp thùng carton chứa tủ lạnh còn mới cóng, chắc gia đình mới sắm tủ lạnh. Như nghĩ tới điều gì, Thuyết xin luôn:

“Bác còn dùng cái vỏ thùng này không, cho cháu với ạ.”

“Uk, cho luôn đấy”

Thuyết cảm ơn rồi ra về, ông ta có vẻ cũng muốn tiễn hắn đi thật nhanh, sợ dính líu phát sinh thêm sự vụ gì. Đi ra khỏi nhà ông chủ vài nhà là 1 quán thịt chó, Thuyết từng ngồi ăn ở đây cùng với đám thợ mỏ đá nên biết nhà này ngoài bán thịt chó, còn ghi lô đề nữa.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, hắn mỉm cười khoái trá, cơ hội kiếm tiền vậy mà lại ở ngay trước mặt.