.........
….…
Rống...
Con vượn lông trắng gầm lên, nó vỗ ngực, hai cánh tay giang ra, bất chợt, một luồng sáng bắn ra, như một tia sét xoẹt qua không trung, Huy bất ngờ trước đòn tấn công này, đưa kiếm lên ngăn lại trước mặt, ầm một tiếng, tia sáng nổ tung, bao phủ Huy vào trong vụ nổ, Huy xé màn lửa xông ra, công kích tuy mạnh nhưng đối với cậu, nó không đáng là bao, chỉ là có hơi đau mà thôi.
Con vượn thấy đòn tấn công của mình không có hiệu quả thì tức giận, nó đứng thẳng người, lòng bàn tay chạm vào nhau, một quả cầu năng lượng ngưng tụ trong tay, dần dần biến lớn, nó giơ hai tay cách xa quả cầu, khi Huy đến trong phạm vi cách nó chỉ còn vài mét, bỗng nhiên, hai bàn tay của nó vỗ xuống, làm quả cầu năng lượng bị chèn ép, nổ tung, luồng năng lượng kinh khủng theo hình quạt bắn ra.
Huy xông tới không có chỗ để né, lập tức ăn đủ, làn da cho dù được Hóa Vảy Cứng bao bọc cũng bị xé toạc ra, hóa thành bụi trần, cũng nhờ thế mà Vòng Xoáy Sinh Tử nhận đủ 9 lần sát thương, phòng ngự và tốc độ tăng thêm, Huy đi ngược nguồn năng lượng như là cá hồi vượt thác, xông tới trước mặt con vượn, vung kiếm chém.
Thịch...
Hai bàn tay rắn chắc của con vượn nắm lấy lưỡi kiếm, tuy bị cắt sâu vào lòng bàn tay, nhưng khác với trước, nó không bị cắt đứt lìa, khiến cho thanh kiếm bị con vượn giữ lại, Huy dùng hết sức kéo nó về nhưng không nhúc nhích, vết rạn bỗng giăng đầy trên lưỡi kiếm, con vượn dùng sức bóp, lòng bàn tay phát ra ánh sáng, Huy lập tức buông kiếm, nguồn năng lượng hủy diệt bắn ra, ngay lập tức phá hủy thanh Cyberse trong tức khắc, để lại một cái lỗ hổng trên mặt đất.
- Chậc...
Huy chậc lưỡi, nhưng cậu không quan tâm đến tổn thất đó nữa, con vượn bước vào giai đoạn hai đáng sợ hơn gấp mấy lần, từ một con quái vật chỉ tấn công bằng cơ thể lại có thể sử dụng đòn tấn công bằng ma thuật, khiến Huy nghi ngờ về thực lực thật sự của nó, không còn cách nào, chỉ đành sử dụng đến Xung Kích Bỏng Cháy.
Ầm...
Ngọn lửa trên người Huy chập chờn, ngay sau đó nổ tung, sóng lửa nóng rực hình tròn cuộn trào ra xung quanh, thiêu đốt những thứ trên đường đi của nó thành tro bụi, con vượn đứng ngay trong phạm vi của Xung Kích Bỏng Cháy, ngay lập tức trở thành ngọn đuốc sống, lớp lông trắng muốt cháy hừng hực, nó kêu thét đau đớn, [-160], nhìn con số đỏ rực bay lên, bạo kích, cột khói đen bốc lên ngay chỗ con vượn đứng, khiến Huy chỉ thấy bóng dáng của nó quằn quại trong ngọn lửa, Huy nheo mắt, nhìn kỹ hình dáng đứng trong cột khói khi ngọn lửa đã tắt, cảm giác sợ hãi khó nói nên lời bỗng lan tràn trong đầu.
- Quỳ xuống.
Một giọng nói khàn đặc, như trong cổ họng không có nổi kẽ trống nào để tạo ra âm thanh rõ ràng, Huy khi nghe thấy giọng nói này, cơ thể bất chợt khuỵu xuống, hai đầu gối gần như sắp chạm xuống đất, nhưng hai tay của cậu đã chống xuống đất, lưng của Huy run lên bần bật, chống chịu cơ thể không quỳ xuống, từ trong làn khói đen, khung xương trắng hếu của con vượn bước ra, hốc mắt trống rỗng nhìn Huy, khớp xương hàm mở ra, giọng nói khàn đặc kia lại vang lên.
- Ngủ.
Huy ngay lập tức hôn mê, cơ thể ngã xuống nằm xổng xoài trên đất, cậu không hiểu thứ kia là cái quái gì, lại có thể điều khiển tâm trí của cậu một cách dễ dàng như thế, sự hiện diện của nó ngay lập tức gây sự chú ý của một người, từ tít xa, Phạm Hoài Đông từ trong văn phòng nhảy ra cửa sổ, lập tức bay lên không trung, ngay lập tức hướng tới đảo Tây Tử bay đi, thứ tạo ra trường năng lượng đó, chỉ có thể là lũ quái vật đó.
.....
- Ah, thật không ngờ, ở nơi này còn có kẻ có thể khiến ta phải lộ diện.
Bộ xương trắng nói, nó tiếc nuối nhìn cơ thể mình, bộ da nó cất công làm ra lại bị thiêu rụi, dù sao thì cũng chỉ từ một con quái vật cấp thấp, cứ nghĩ giả dạng một con quái vật bình thường, tiện tay giết chết một nhân loại làm niềm vui, không ngờ, kẻ đó lại không phải hạng yếu kém, ép buộc nó lộ diện, gây ra sự chú ý của tên kia.
Vù vù vù....
Còn chưa nói hết, Phạm Hoài Đông đã tới, từ trên cao nhìn xuống bộ xương, anh ta càng chắc chắn suy nghĩ của mình, quả nhiên, Rãnh Nứt đó không đơn giản đến thế, không chỉ có quái vật cấp A, còn có Học Giả Rãnh Nứt trốn ra, nó xảo quyệt lẫn trốn đến bây giờ, lần trước có sự xuất hiện của Phạm Hoài Đông, nó đã ẩn núp rất kỹ lưỡng, nhưng lần này lại có sơ sót, mà người gây ra, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Học Giả Rãnh Nứt là cái tên mà nhân loại đặt cho loài sinh vật này, bọn chúng không có thực thể cố định, mà là một luồng ý thức, chúng sinh ra ở trong Rãnh Nứt, có người nói chúng là tàn dư của nhân loại tồn tại trong Rãnh Nứt, nơi đã hoàn toàn bị quái vật tàn phá, nhân loại tuyệt chủng, có người nói chúng là thể linh hồn thượng đẳng sinh ra từ sự mâu thuẫn của Rãnh Nứt, vì Rãnh Nứt là sự xáo trộn của nhiều không gian khác nhau, tuy nhiên, không ai có thể chứng minh giả thuyết của mình, chỉ có một điều nhân loại có thể chứng minh.
Học Giả Rãnh Nứt thông minh, xảo quyệt, mạnh mẽ và khó giết chết.
Cơ thể hiện tại của nó bây giờ chỉ là vỏ ngoài, thực chất nó chỉ là một luồng ý thức bám lên, phá hủy cơ thể nó thì luồng ý thức sẽ thoát ra, bám vào một cơ thể khác mà thôi, muốn hoàn toàn tiêu diệt Học Giả Rãnh Nứt, thì phải có một chuẩn tướng có năng lực tấn công tinh thần, hoặc là một người mạnh đến mức có thể vượt qua rào cản giữa vật lý và sự huyền bí.
Quốc Độ - Thâm Hải Bá Chủ.
Một màn nước ụp xuống Học Giả Rãnh Nứt, ngay lập tức, không gian xung quanh biến đổi, trở thành nơi tối tăm không có một chút ánh sáng, Học Giả Rãnh Nứt khua tay tạo ra bọt nước, nó đã bị đưa vào chiều không gian do Phạm Hoài Đông tạo ra, nơi sâu thẳm dưới đại dương, nơi ánh sáng khó mà chạm tới, tuy vậy, vẫn có một luồng ánh sáng trôi nổi giữa không trung, hoặc nói đúng hơn là từ sinh vật đó, một cái cần dài treo trên đầu nó, phần đỉnh chính là ánh sáng phát ra mà Học Giả Rãnh Nứt, so với Học Giả, nguồn sáng đó như mặt trời, mà sinh vật kia thì như một ngọn núi lớn, gương mặt dữ tợn của nó dần dần lộ ra, một con cá lồng đèn, nó há cái miệng lớn, vòm miệng sâu thẳm và tối đen, như một cái hố đen dần dần nuốt chửng Học Giả vào trong, ánh sáng trên đầu của con cá lồng đèn cũng dập tắt.
Rào rào rào...
Màn nước đổ sụp xuống, thấm vào lòng đất, cơ thể lẫn ý thức của Học Giả Rãnh Nứt đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Phạm Hoài Đông phủi tay, đi đến trước người Huy, đưa chân đá một cái vào người cậu, Huy giật mình, nhảy bật lên như một con mèo, bộ dạng hung dữ cảnh giác nhìn quanh, xung quanh chỉ còn lại một vùng đất trống cháy đen, không còn sự tồn tại của thứ kia, lúc này Huy mới để ý đến sự tồn tại của Phạm Hoài Đông, lập tức đưa tay nghiêm chỉnh chào.
- Đại tướng quân.
- Hành động sau này nhớ cẩn thận hơn, không biết lúc nào sẽ lại nhảy ra một thứ đáng sợ đâu.
Phạm Hoài Đông nói, bay lên không trung, trở về căn cứ, Huy gãi đầu, cậu cũng đâu biết mình xui xẻo đến vậy, cảm giác như mỗi lần muốn ra ngoài làm gì là lại có chuyện xảy ra, đều suýt phải bỏ cái mạng nhỏ, Huy đành quay về căn cứ trên đảo, nghỉ ngơi lấy sức, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cậu chẳng còn tâm trạng đi săn quái vật nữa.
......
Còn tiếp.