Chương 29: Công Nhận

.......

......

Trường huấn luyện của khu quân sự, Huy được Du Linh dẫn tới đây, nơi này là một sân vận động rộng lớn, trên sân bãi, Hoài Đông đã đứng đợi sẵn ở đó, xung quanh anh ta còn có sáu người trẻ tuổi khác, Nhu Vĩnh hôm qua đã trở về, nhiệm vụ trấn giữ cấm địa còn chưa kết thúc, không thể rời đi lâu, Hoài Đông nói chuyện với những học sinh kia, vừa lúc Huy đi tới, sáu ánh mắt hằm hằm nhìn vào cậu như muốn ăn tươi nuốt sống, Huy gãi đầu, cậu cũng đâu có muốn thế này, đang yên đang lành, tự nhiên đụng tới nhiều chuyện như vậy, cuối cùng bị cho vào cái kế hoạch đào tạo gì đó, muốn từ chối cũng không được.

- OK, tập hợp đủ rồi ha, giới thiệu bạn mới cho mấy đứa, Quốc Huy, Cuồng Chiến Sĩ, mô tả đơn giản là trâu bò, sát thương lớn, chiến đấu lâu dài.

Phạm Hoài Đông vỗ tay, giới thiệu Huy cho sáu người kia, sáu người này gồm 3 nam và 3 nữ, mỗi người đều có khí thế khác hẳn những học sinh ở trại huấn luyện, nghiêm chỉnh, mạnh mẽ và gương mặt thì như ngẩng cao lên trời, kiêu ngạo đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

- Chỉ huy, tôi đánh cậu ta được không?

Một nam sinh với mái tóc ngắn, làn da ngăm đen, vóc dáng cao lớn, khi cậu ta đứng lên, chiều cao lên đến 2m, chiếc áo thun ba lỗ không che hết cơ bắp trên người cậu ta, so với cơ thể thon gọn của Huy, cậu ta như một chiếc xe tank đích thực.

- Được, nhưng không dùng vũ khí.

Phạm Hoài Đông trả lời chắc chắn, nam sinh tên là Nguyễn Đức Chinh, 23 tuổi, là học sinh lớn tuổi nhất trong nhóm, cũng là tiểu đội trưởng của một tiểu đội dị nhân trong khu quân sự, chuyên làm nhiệm vụ thanh lý hải thú lạc khỏi hải dương, xâm nhập vào hải tuyến, sở trường là cận chiến, nắm đấm của cậu ta là thứ vũ khí còn tốt hơn bất cứ món vũ khí nào.

Nguyễn Đức Chinh lột áo ra, lộ ra cơ thể săn chắc, nhưng dưới lớp áo đó là hình xăm của loài vật gì đó giống rồng, nhưng lại giống rắn, nửa rồng nửa rắn, hình xăm cuộn tròn quanh ngực của Nguyễn Đức Chinh, kéo dài ra hai bên hông, Huy không chắc nhưng có thể sau lưng Nguyễn Đức Chinh cũng sẽ có hình xăm giống vậy.

- Nói cho cậu biết một chút, Nguyễn Đức Chinh là dòng dõi lâu đời của anh hùng Yết Kiêu đấy, gia tộc cậu ta có thể lặn sâu hàng giờ dưới nước, trên người lúc nào cũng xăm loài thuồng luồng theo quan niệm của người xưa, nhưng cũng là thiên tính đặc thù của gia tộc này.

Hoài Đông nói với Huy, cậu nghiêm túc đối mặt với Đức Chinh, Đức Chinh bẻ từng khớp ngón tay, lắc lắc cái cổ vang lên tiếng rôm rốp, nụ cười giãn ra trên mặt, cảm giác kích thích khi được chiến đấu là thứ duy nhất có thể khiến Đức Chinh hưng phấn, thiên tính Hộ Thần của gia tộc cậu ta, không những cho người của gia tộc này có thủy tính, lặn sâu dưới nước, mà còn khiến Sức Mạnh, Nhanh Nhẹn và Căn Cốt của người sở hữu được đạt cấp A trở lên, ngoài ra, càng chiến đấu, thiên tính này càng nở rộ, từ Hộ Thần biến thành Chiến Thần, thuồng luồng hóa thành giao long, đột phá mọi xiêng xích trên cơ thể và Đức Chinh, đã đột phá Sức Mạnh và Căn Cốt lên cấp S.

Thế là Huy và Đức Chinh đứng đối diện nhau, những người quan sát thì ngồi trên khán đài, quan sát hai người, nhóm của các cô gái thì không hứng thú là mấy, bọn họ đều biết Đức Chinh không cần vũ khí thì cũng là một cỗ xe tăng bất bại, chưa kể đến thiên sinh kỹ và kỹ năng mà anh ta tích lũy, so sánh với Huy, bọn họ chẳng thấy Huy có bao nhiêu cơ hội.

- Thái Hòa, cậu nghĩ cậu ta có thể chịu đựng bao lâu?

Cô gái có mái tóc dài xõa tung, mặc một chiếc áo hoodie đơn giản cộng thêm quần dài, quay sang hỏi một nam sinh tên là Thái Hòa, Thái Hòa là một chàng trai nho nhã, trên mặt còn đeo mắt kính, Thái Hòa cười mỉm, không trả lời câu hỏi của cô gái.

- Xì, làm bộ làm tịch.

Cô gái bĩu môi, Thái Hòa xoa ngón áp út, như đang suy nghĩ gì đó, nam sinh ngồi bên cạnh cũng hơi tò mò, quay sang hỏi Thái Hòa tại sao không trả lời câu hỏi của Du Vân, Thái Hòa chỉ cười nhạt, thẳng thắn trả lời, cậu ta cũng không rõ.

- Cậu cũng không rõ?

Lê Tùng giật mình, Thái Hòa là người có thể nắm hết các tỉ lệ vào mắt, từ những thông tin nhỏ nhặt mà sắp xếp ra một thuật toán có thể tính ra vô số kết quả, lại chọn lọc ra những biến số, từ đó cho ra một kết quả chính xác đến 99%, trước đây nhờ vào năng lực này, Thái Hòa đã làm biết bao sòng bạc phải phá sản, các hình thức cờ bạc trong mắt cậu ta chỉ là một bài toán đơn giản, khiến hiệp hội chú ý đến, trải qua huấn luyện, Thái Hòa được đặc cách xếp vào kế hoạch đào tạo này.

- Ừm, trên người cậu ta, quá nhiều biến số.

Thái Hòa xoa ngón áp út nhanh hơn, nói, cuối cùng thở dài, hai bàn tay buông ra, hai tay khoanh lại trước ngực, tựa lưng vào ghế để quan sát trận chiến, Lê Tùng thấy Thái Hòa buông xuôi, cũng không hỏi nữa, mà chăm chú quan chiến.

.....

- Cậu đánh trước?

- Mời anh trước.

Đức Chinh hơi cúi người xuống, nói với Huy, Huy ngẩng đầu lên, nói, cậu không lo Đức Chinh một đòn đánh chết cậu, cậu cần là khiến Làm Nóng cộng dồn tối đa, để Đức Chinh đánh trước không những có thể sơ bộ hiểu được thực lực của đối phương, mà còn có thể giúp mình tiêu hao LP xuống, Đức Chinh hơi ngạc nhiên với thái độ này của Huy, cười nhạt, nắm đấm bóp chặt kêu kèn kẹt, chân trái bước tới một bước, hông xoay 90 độ, nắm đấm tung ra, nhìn như rất bình thường, nhưng đối với Huy, cậu ngay lập tức đưa tay chặn ngang trước mặt, sử dụng Hóa Vảy Cứng bao bọc cánh tay, cùng lúc, nắm đấm của Đức Chinh đánh tới.

Ầm...

Một tiếng nổ vang như một phát pháo bị bắn ra, một bóng đen bay vụt ra ngoài mười mấy mét, cả cơ thể đập xuống mặt đất cứng, lại bị phản lực bắn ngược lên, lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại, Huy nằm trên đất nhìn bầu trời xanh, hai cánh tay tê rần, hoặc nên nói là xương cánh tay đều nứt ra hết, nếu lúc nãy cậu không sử dụng Hóa Vảy Cứng, thì chỉ sợ hai cánh tay đều bị đánh gãy hoàn toàn.

....

[Vật chủ nhận công kích, LP -1,5] x2

[Vật chủ bị Nứt Xương, LP -18]

[Vật chủ bị Tê Liệt, LP -15]

[Làm Nóng cộng dồn 3]

....

- Hây da...

Đức Chinh uốn gối, cơ thể bắn vọt lên không, rơi xuống ngay chỗ Huy đang nằm bất động trên đất, hai bàn tay đan vào nhau, giơ cao quá đầu, nện xuống ngực của Huy, uỳnh một tiếng, khói bụi và đá vụn bay lên không, làm giảm tầm nhìn của những người quan sát, nhưng đối với họ chuyện này không quan trọng, kết quả đã rõ mồn một, Huy đang bị chèn ép.

...

[Làm Nóng cộng dồn 5]

[Vật chủ kích hoạt Cuồng Nộ]

...

Ầm...

Nắm đấm của Đức Chinh bị chặn lại, Huy từ từ đứng lên, nhổ ngụm máu trong miệng ra, Đức Chinh nhìn thấy Huy còn có thể đứng lên thì kinh ngạc, từ nãy đến giờ anh ta đều tung hết sức, những kỹ năng có khả năng công kích đều đã dùng, đối thủ bình thường của Đức Chinh hầu hết chỉ có thể nằm một chỗ, nhưng Huy lại khác, cậu ta còn có thể đứng lên, điều này khiến Đức Chinh càng thêm hưng phấn.

Thịch...

Trong lúc lơ là, Đức Chinh cảm thấy phần bụng của mình nhận công kích, nắm đấm của Huy lõm sâu vào bụng anh ta, đòn đánh bỏ qua 10% phòng ngự, ảnh hưởng đến nội tạng bên trong, Đức Chinh bước lùi về sau hai bước, dùng tay che bụng, cơn đau khiến anh ta nhe răng, nhưng nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.

- Tốt, tôi công nhận cậu rồi đấy.

Đức Chinh nhe răng, tung nắm đấm về phía Huy, trên nắm đấm có một luồng khí trắng nhạt, kỹ năng Toản Xung, khiến đòn đánh có thể khiến đối thủ bị đánh bay và có tỉ lệ làm đối phương Tê Liệt, cũng là đòn đầu tiên mà Đức Chinh sử dụng, Huy không ngần ngại tung nắm đấm đối đầu và kết quả giống như trước, sức mạnh của Huy kém hơn Đức Chinh nhiều, cậu một lần nữa bị đánh bay, nhưng lần này cậu ngay lập tức đứng lên, không bị Tê Liệt như trước nữa.

- Cậu ta quả thật là trâu bò.

Lê Tùng kinh ngạc, dụi mắt hai cái, nhìn chằm chằm vào Huy, từ trước đến nay, đối thủ của Đức Chinh chỉ có bị đánh một cách bị động, sức phản kháng gần như bằng không, ăn vài đòn đã lăn đùng ra bất tỉnh, mà Huy còn có thể đứng vững, thậm chí phản kích lại Đức Chinh, điều này đánh đổ nhận thức của Lê Tùng đối với Đức Chinh từ trước đến giờ.

- Tôi đã nói rồi, biến số rất nhiều.

Thái Hòa cười mỉm, xoa ngón áp út, nói, Du Vân cũng ngạc nhiên đến nỗi há to miệng, cùng hai người bạn của mình nhìn nhau, trong số tất cả bọn họ, chưa có ai dám 1v1 với Đức Chinh cả, đừng nói đến là đánh có qua có lại như Huy. Hoài Đông chống cằm, dùng ngón tay gõ bàn, một lần nữa, anh ta xác nhận năng lực của Huy, hơn xa so với tưởng tượng.

...

Nắm đấm của Đức Chinh nện thẳng vào má phải của Huy, khiến mặt cậu lệch sang một bên, Huy tung nắm đấm đáp trả Đức Chinh, nhưng bị anh ta dùng bàn tay to lớn của mình chặn lại, bàn tay khác nắm lấy vai Huy, kéo cơ thể cậu lại gần anh ta, sau đó là một cú lên gối thẳng vào bụng của Huy, cơn đau đột ngột khiến Huy há hốc miệng, chợt Đức Chinh buông cậu ra, cẳng tay cong lại, Toản Xung một lần nữa đấm ra.

Ầm...

Huy một lần nữa bị đánh bay ra sau khi phản đòn lại Đức Chinh, LP của cậu chỉ còn lại 12 điểm, cậu lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển, Đức Chinh khá hơn cậu một chút, mặt đỏ hồng, hơi thở cũng nặng hơn, nhưng so với Huy, Đức Chinh còn có thể đánh tiếp mấy lượt nữa, Đức Chinh quệt mồ hôi trên mặt, cười, phất tay lên, nói to.

- Chỉ huy, tôi đã đánh xong, cậu ta hợp cách.

Hoài Đông đứng lên, vỗ tay tán dương trận chiến này của hai người, những người khác cũng thay đổi ánh mắt khi nhìn Huy, một phần nào đó đã công nhận cậu, Huy khi nghe thế thì như được giải thoát, ngã ngửa về sau, nằm trên mặt đất thở dốc, cậu thực sự là mệt, thêm một lần nữa, Huy nhận thức được sự yếu kém của bản thân.

- Đứng dậy được không?

Đức Chinh xòe tay ra trước mặt Huy, cậu đưa tay chụp lấy, Đức Chinh liền kéo cậu đứng lên, cười lớn vỗ vai cậu, nói cười vui vẻ như giữa cả hai là bạn bè lâu năm chứ không phải đối thủ vừa mới giao chiến, Huy bị sự thân thiện quá mức này cuốn theo, trò chuyện rôm rả với Đức Chinh, không đánh thì không quen, đánh xong còn có thể làm bạn, thì không gì tốt hơn.

......