A hèm, lỗi của tại hạ, lúc trước viết nhầm, Đàm Nhu Vĩnh là đại tướng quân ở quần đảo Hoàng Sa chứ không phải Trường Sa nha.
......
…..
Huy sau khi tỉnh lại, đã thấy mình nằm trên giường của một căn phòng biệt lập, không có gì ngoài một khung sắt trước mặt, cậu vẫn chưa hiểu tình hình, đứng lên, nhìn ra ngoài khung sắt, một hành lang dài trống trải, phía đối diện cũng có một căn phòng giống như đúc của cậu nhưng không có ai bên trong, ôm cái bụng đói meo, Huy kêu lớn nhưng chẳng có ai đáp lại, năm phút sau, Nhu Vĩnh cùng nữ thư ký của mình đi qua hành lang dài, đến trước phòng giam của Huy, thư ký sắp xếp tài liệu, đọc lên.
- Tân binh Nguyễn Quốc Huy, phạm vào điều luật số 13, quy tắc số 2, tấn công quan chỉ huy của trại huấn luyện vô phép, xử phạt như sau khấu trừ tư cách, loại khỏi trại huấn luyện.
Nhu Vĩnh : - Có phản đối gì không?
Đại tướng quân Nhu Vĩnh nhìn Huy, hỏi, Huy im lặng, muốn nói nhưng lại thôi, chí ít bản thân không bị bắt giam hay tử hình gì đó, án phạt này xem như là nhẹ nhất rồi, đối với Huy, trại huấn luyện tốt thì tốt, nhưng có sự tồn tại của Trần Lĩnh, cậu không muốn ở lại đây nữa, Nhu Vĩnh nhìn Huy đang suy nghĩ, anh ta cọ ngón tay dưới môi, nghiền ngẫm, trước khi đến đây, một bản viết đầy thông tin của Huy đã được đặt trên bàn của Nhu Vĩnh, thiên tính cấp S phế vật nhất mọi thời đại, Tọa Hóa, bị gia tộc ruồng bỏ từ khi còn nhỏ, chịu đủ loại cực khổ mới có thể sống đến bây giờ, bỗng tỏa sáng ở trong thành phố địa phận, vượt qua bài kiểm tra đầu vào, cùng các con cháu gia tộc khác qua lại vô cùng hòa hợp, năng lực chiến đấu cao, theo quan sát của Nhu Vĩnh, Trần Lĩnh đã bị thương ít nhiều, thậm chí, nếu như Hùng Phong không ứng cứu, sợ là hôm nay nhà xác lại phải làm việc thêm giờ.
- Cậu hối hận về những việc mình đã làm chứ?
Nhu Vĩnh cúi người, hỏi Huy, Huy ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Nhu Vĩnh, đôi mắt thâm sâu khó dò đó nhìn chằm chằm vào cậu, như vực sâu không đáy muốn hút đi linh hồn của Huy, khiến cậu dời ánh mắt đi, lắc đầu nói.
- Không hối hận.
- Ồ, là vậy sao? Nếu cậu không phiền, có thể kể cho tôi nghe tường tận sự việc được không?
Nhu Vĩnh lấy cái ghế từ tay thư ký, ngồi xuống, hai chân vắt chéo, tay chống cằm, nói, Huy im lặng, cậu cũng không biết mình có nên nói ra hay không, nó liên quan khá nhiều đến bí mật của bản thân, nhưng không kể ra thì chẳng khác nào cậu có tật giật mình, xác nhận bản thân đã vượt qua quy tắc, tự tiện tấn công quan chỉ huy, thấy sự khó xử của Huy, Nhu Vĩnh cười nhẹ, nói.
- Nếu không nói được thì cũng đừng lo, riêng tôi, tôi thà tin lời một học sinh còn hơn một kẻ như Trần Lĩnh.
Nhu Vĩnh vừa nói với thái độ khó chịu, dường như anh ta cũng không ưa thích gì Trần Lĩnh, Huy hơi bất ngờ với lời nói này của Nhu Vĩnh, rõ ràng là một đại tướng quân mà lại không tin thuộc hạ của mình, Nhu Vĩnh để thư ký mở cửa ra, thả Huy ra ngoài, tuy Nhu Vĩnh không tin lời Trần Lĩnh, nhưng về lý thì chỉ có thể nghe theo lời của hắn ta, nhân chứng đầy đủ, nếu điều tra sâu hơn thì có thể làm mất lòng nhiều bên, chỉ có thể để Huy là người chịu thiệt thòi, kết thúc chuyện lộn xộn lần này.
- Thế nhóc, tiếp theo muốn làm gì đây?
Nhu Vĩnh nói với Huy, Huy cử động các khớp trên người, cậu cũng chẳng biết nên trả lời thế nào, lúc trước cậu dự định đi đến đâu thì tính đến đó, nhưng sau cuộc đụng độ với Trần Lĩnh, cậu biết mình không thể tiếp tục nước chảy thì bèo trôi, mà phải cố gắng hơn nữa, không để bất cứ ai có thể làm hại được mình, chết một lần, suýt chết nhiều lần, Huy không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.
- Không có dự định.
Huy trả lời thẳng thắn, sự thật là vậy, cậu định quay về thành phố, cố gắng thăng cấp lên cấp C, sau đó chuyển đến thành phố khác, tiếp tục làm công việc dị nhân, tự tìm đường phát triển bản thân, chí ít có thể tạm tránh chạm mặt với Trần Lĩnh, cậu cũng không biết những người sở hữu Tọa Hóa cấp SS có thể phát hiện ra mình nữa không, nhưng biết làm sao được, Huy một người lẻ bóng, không có gốc cũng chưa có ngọn, chỉ có bộ rễ nhỏ yếu dựa vào hiệp hội mà sống.
- Thế này đi, ta có một người bạn, hắn ta đang muốn đào tạo một số người trẻ tuổi, ta giới thiệu mi cho hắn, xem như đền bù?
Nhu Vĩnh nắm vai Huy, nói, nụ cười hiền từ trên mặt, ấm áp như ánh rạng đông giữa trời sương giá rét, nhưng đối với Huy, đó là áp lực vô bờ bến khiến cậu không thể từ chối, bàn tay nắm chặt vai của cậu, muốn nhúc nhích cũng không thể, trong đầu Huy có suy nghĩ nếu mình từ chối, thì bàn tay đó sẽ lập tức vặn gãy cổ của cậu luôn, này mà gọi là đền bù à? Là ép buộc đấy.
Và thế là Huy bị “đưa” (áp giải) lên trực thăng, không biết số phận của mình sẽ trôi về phương trời nào, mờ mịt nhìn quang cảnh bên ngoài trong vô vọng, tin tức một học sinh bị loại trừ ra khỏi trại huấn luyện lan khắp nơi, lọt vào tai từng học sinh một, lời đồn đãi bắt đầu lan truyền ra, có người nói học sinh kia là một tên điên, tấn công cả đồng đội nên mới khiến quan chỉ huy ngăn cản, dẫn đến chiến đấu, có người nói học sinh kia chỉ vì hiếu thắng, muốn trở nên nổi tiếng, có người nói học sinh kia có sở thích kì lạ, thích đánh nhau với những người mạnh hơn bất chấp mọi sự ngăn cản, cho nên mới nói, người có thể nghèo, chứ xạo lờ là không thể thiếu.
- Trần Lĩnh....
Hữu Nhân siết chặt nắm đấm, thấp giọng nói, nhưng cậu cũng bất lực, gia tộc của cậu tuy lớn mạnh là đúng, nhưng muốn trở mặt với cả một bộ máy nhà nước thì không thể, cho đến khi Trần Lĩnh rời khỏi bộ máy này, thì gia tộc của cậu có thể tùy ý xử lý ông ta, nhưng hiện tại, Trần Lĩnh vẫn là một tướng quân, dưới tay nắm 3 đại đội quân đặc chủng, 1 đại đội dị nhân cấp C, 1 trung đội dị nhân cấp B và 1 tiểu đội dị nhân cấp A, là một khối đá vững chắc ở tiền tuyến, gia tộc họ Hà muốn nhích nó đi cũng phải tổn thất không nhỏ.
Phùng Gia Đức càng khó hơn, gia tộc của cậu ta cũng không nổi tiếng gì, chỉ là dòng dõi xa tít của An Dương Vương, chỉ có người dì nhỏ là chủ của Thiên Cơ Hội, nắm đủ loại tình báo trên đời, nhưng sức chiến đấu mạnh thì có mạnh, nhưng bà dì nhỏ này lại không muốn giúp Phùng Gia Đức, một không có ích lợi, hai, đó là chuyện của người lạ mặt, tại sao dì ấy phải giúp?
Gia Mẫn sau khi được phẫu thuật thì vẫn còn sống, bởi vì đòn đánh đó không phải chí mạng, khi được đưa lên bàn mổ vẫn còn thoi thóp, sử dụng nhiều thuốc chữa trị thì đã cứu sống cậu ta, bây giờ thì Gia Mẫn vẫn phải nằm trong khoang dưỡng chất để điều trị, hôn mê sâu và chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Khi mọi người nghe tin Huy bị trục xuất thật sự thì trở nên chán nản, bất lực, nhưng bọn họ không giữ lại cảm xúc đó lâu, mà ngay ngày hôm sau, tiếp tục theo nhiệm vụ huấn luyện mà luyện tập, làm nhiệm vụ, như chưa từng có việc gì xảy ra, họ đều biết, thời gian để u uất đó chẳng bằng xả hết vào lúc tập luyện, khiến bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức những học viên khác cũng cảm thấy áp lực.
.....
.....
Đảo Song Tử, quần đảo Trường Sa.
Khu quân sự VN2001/S1183.
Chiếc trực thăng chở Huy đáp xuống, Nhu Vĩnh bước xuống, các hải quân đứng thẳng người, làm động tác chào với Nhu Vĩnh, anh ta giơ tay chào lại, ngoắc tay bảo Huy xuống trực thăng, cả hai đi qua hai hàng hải quân xếp thẳng hàng, rời khỏi sân đáp máy bay, đi vào khu quân sự, ở đây, người bạn của Nhu Vĩnh, Phạm Hoài Đông, đại tướng quân trấn giữ hải tuyến thứ hai của đất nước, được mệnh danh là Chiến Thần Hải Dương, chỉ cần một người có thể ngăn cản một đợt hải thú tấn công phòng tuyến, khiến tất cả những dị nhân của những anh bạn hàng xóm đều sợ hãi.
- Du Linh, Hoài Đông có ở văn phòng chứ?
Đi trên đường, Nhu Vĩnh bỗng gọi lại một cô gái, cô ấy mặc đồ của hải quân, cấp bậc hẳn cũng là một tướng quân, Du Linh nhìn thấy Nhu Vĩnh thì hơi giật mình, vội làm động tác chào, chợt nhớ ra trước đó không lâu, đại tướng quân có dặn dò là Nhu Vĩnh sẽ tới thăm, Du Linh vội vàng nói Hoài Đông đang ở văn phòng đợi ngài, Nhu Vĩnh cười mỉm, dẫn Huy đi tới văn phòng của Phạm Hoài Đông, quen thuộc như đang ở nhà mình vậy, không cần gõ cửa mà đẩy cửa đi vào một cách tự nhiên.
- Ô, ô, bạn tôi, tôi đến thăm bợn nà.
Nhu Vĩnh như biến thành một người khác, trở nên, buông thả hơn? Không còn bóng dáng nghiêm túc của một đại tướng quân, một người trẻ tuổi ngồi ở sau bàn làm việc, ngẩng đầu lên nhìn Nhu Vĩnh, anh ta vuốt tóc mái dài của mình lên, đặt cây bút trong tay xuống, gương mặt phong trần, có phần già dặn, với làn da ngăm đen, trên má có một vết sẹo dài xuống đến cằm, từ toàn bộ ngũ quan trên mặt ghép lại, tư có thể nói về người này chỉ có bốn chữ, dữ tợn và nghiêm chỉnh.
Phạm Hoài Đông, 29 tuổi, là một chiến binh thực thụ, thực lực mạnh mẽ, không những là tấm khiên ngăn chặn hải thú, mà còn là chốt chặn ngăn cản ý đồ không chín chắn của các nước láng giềng, cũng là bạn thân của Đàm Nhu Vĩnh, nhưng khác với thái độ buông thả của Nhu Vĩnh, Hoài Đông nghiêm túc hơn, anh ta nhìn Nhu Vĩnh, lại nhìn Huy, lại quay qua hỏi Nhu Vĩnh.
HĐ : - Người cậu nói là đứa nhóc này à? Suýt đánh chết cả một tướng quân?
NV : - Ờm, ờm, đúng gòi, bợn chắc biết Trần Lĩnh há? Là tướng quân suýt thì chết dưới tay cậu ta đó.
HĐ : - Trần Lĩnh? Bi Tướng đó à?
NV : - Ừm, không biết tại sao, nhưng mà năng lực của thằng nhóc này lại khắc chế hắn ta, khiến hắn suýt thì bỏ mạng, cũng may mạng của Trần Lĩnh còn lớn, chưa chết.
Cuộc hội thoại của hai người, Huy đều nghe hết, cậu cũng chỉ biết im lặng lắng nghe, ai bảo đây là hai đại tướng quân, một kẻ vô danh tiểu tốt như cậu có thể nói gì? Chỉ có thể im lặng mà nghe, Hoài Đông lại đánh giá một lượt Huy, dùng ngón tay gõ bàn, suy ngẫm gì đó.
- Không phải kế hoạch của cậu còn thiếu một người sao? Vừa hay, tôi bổ sung giúp cậu nè.
Nhu Vĩnh nói, Hoài Đông dừng lại động tác gõ bàn, trái tim của Huy như hẫng lại một nhịp, không hiểu vì sao, cậu lùi lại hai bước, bàn tay run rẩy, trước mặt cậu không còn là một người nữa mà là một con quái vật giống như cá lồng đèn đang trương miệng lớn của nó táp về phía cậu, nhưng tất cả chỉ là ảo giác, chỉ thấy Huy đã áp lưng vào bức tường, xa tít chỗ vừa đứng lúc nãy, hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, mồ hôi lạnh lăn xuống ướt cả cổ áo, áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào lưng cậu.
HĐ : - Cũng không phải không được, nhưng chỉ sợ mấy đứa nhóc sẽ không phục, bỗng nhiên có một đứa lạ mặt nhảy vào, chia cắt lợi ích của chúng, không ít thì nhiều, bọn chúng sẽ khó chịu.
NV : - Nếu vậy thì cho bọn nó đánh nhau một trận, không đánh thì không quen mà đúng không?
HĐ : - Ý kiến không tồi nha.
Huy tựa lưng vào tường, ngồi bệt xuống, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, cậu nhìn thấy gì? Hai đại tướng quân đang nhìn nhau cười vui vẻ? Không, cậu thấy hai con ác ma đang nở nụ cười ma quỷ với nhau, khiến tâm lý của cậu sụp đổ, đến lúc này, cậu cực kì hoài nghi bản thân đã lựa chọn sai rồi hay không? Mà lại rơi vào tình cảnh thế này, Huy được sắp xếp vào một túc xá riêng biệt, nghỉ ngơi hai ngày, sau đó sẽ là lễ ra mắt với những học viên khác trong kế hoạch đào tạo gì đó của Phạm Hoài Đông.
.....
Còn tiếp.