...…
…...
Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Cụ, bảy loại cảm xúc cơ bản nhất của con người, cũng là thứ mà mỗi sinh vật sống có ý thức đều sở hữu, ở thế giới này, cảm xúc là một thứ còn nguy hiểm hơn là vũ khí, nó có thể là sợi dây chi phối, là nguồn động lực vô hạn nhưng cũng là con dao hai lưỡi, Huy một lần nữa thấy được bức tượng Tọa Hóa có gương mặt của mình, cậu không hiểu đây là giấc mơ hay thực sự là thế giới bên trong mình nữa.
Bức tượng với gương mặt giận dữ nhưng hai mắt lại nhắm nghiền, bốn sợi xích sắt to lớn treo cả bức tượng lên trên tế đàn, Huy lần này đổi sự chú ý sang tế đàn, tế đàn có chất liệu làm bằng đá, được điêu khắc thành ba vòng khác nhau, vòng ngoài cùng là hoa sen, vòng ở giữa là họa tiết chim hạc, vòng tròn cuối cùng khắc bảy chữ khác nhau, trong đó một chữ đang phát sáng nhè nhẹ, Huy không biết bảy chữ cái này là ngôn ngữ gì, khi cậu định sờ thử thì hình ảnh trước mặt biến mất, chỉ có trần nhà màu trắng và bàn tay đang vươn ra của cậu mà thôi.
- Haiz, keo kiệt.
Huy thở dài, lẩm bẩm, nhìn đồng hồ, đã 9 giờ tối, cậu đã ngủ liên tục 7 tiếng từ sau khi về, nhưng cảm giác chỉ mới có vài phút, Huy xoa cái bụng đói, đứng lên, nhà ăn bây giờ chắc chẳng còn phục vụ đâu, chỉ có thể ăn tạm cái gì đó ăn tạm vậy, Phùng Gia Đức cũng không có trong phòng, chẳng biết cậu ta đi đâu rồi, ăn xong, Huy không thấy buồn ngủ, cho nên cầm kiếm lên đi ra ngoài tập luyện một chút.
Thời điểm này hầu như tất cả học sinh đều đã về phòng nghỉ, trên quảng trường cũng không có mấy ánh đèn sáng, Huy đeo kiếm chéo ra sau lưng, vận động cơ thể, bắt đầu chạy một vòng quanh quảng trường, Sức Mạnh cấp S, là bước đầu cho việc thể chất vượt qua giới hạn của con người, cần dần dần thích nghi và phát triển, mà việc dễ nhất là luyện tập thể chất.
Vù vù...
Chạy xong 3 vòng quanh quảng trường, Huy hai tay cầm kiếm, tập luyện vung kiếm, tiếng xé gió vang lên vù vù, trong buổi tối yên ả, âm thanh duy nhất mà Huy có thể nghe được là tiếng thở và tiếng vung kiếm của mình, vung mãi đến khi tay mỏi nhừ, Huy mới cắm kiếm xuống đất, xoa mồ hôi trên mặt, ngóng nhìn bầu trời khuya chẳng còn thấy được mấy vì sao trên trời.
- Không biết ở thế giới này có Phật giáo không nhỉ?
Huy lẩm bẩm, Tọa Hóa là một khái niệm trong Phật giáo, hơn nữa, Nộ hay tức giận cũng là một trong thất tình của thất tình lục dục mà các tăng nhân phải trút bỏ để tu tập, nếu thế giới này cũng có Phật giáo, biết đâu cậu có thể tìm hiểu Tọa Hóa thật sự là gì.
- Ủa? Ai nhìn quen thế nhỉ?
Suy nghĩ bâng quơ xong, Huy bỗng liếc nhìn thấy một người đang đứng trong bóng tối, quay lưng về phía cậu, bóng lưng quen quen khiến Huy phải tiến đến gần nhìn xem, khi nhìn rõ thì đó lại là Phùng Gia Đức đang xoay lưng về phía cậu, mà đối diện với cậu ta thì là một cô gái lạ mặt, cả hai đang nói chuyện gì đó mà Huy không nghe được.
- Cậu ta mà cũng có bạn gái à?
Huy nép mình vào một bụi cây, lẩm bẩm, chẳng trách hay thấy cậu ta đi đâu đó rồi mới về phòng, thì ra là có bạn gái, đã như vậy thì Huy cũng không quan tâm nữa, cậu đứng lên, phủi quần áo, quay về phòng ngủ, hôm nay không còn hứng thú tập luyện nữa.
...
- Yến Nhi? Sao cô lại ở đây?
Phùng Gia Đức nhìn cô gái trước mặt, hỏi, Yến Nhi nghịch lọn tóc trên ngón tay, liếm môi, hừ nhẹ âm điệu như đang suy nghĩ nên trả lời câu hỏi này của Phùng Gia Đức như thế nào, Phùng Gia Đức cảm thấy hơi khó chịu, Yến Nhi, là nhân viên của Thiên Cơ Hội, cũng như là một người kề cận bà dì trẻ của cậu, cô ta luôn như vậy, luôn làm người khác thấy khó chịu.
- Hì hì, đi thăm cậu chủ nhỏ của tôi nè.
Yến Nhi từ lúc nào đứng sau lưng Phùng Gia Đức, bàn tay bắt lấy hai bên mặt của cậu ta, vừa nắn vừa bóp, thì thầm bên tai Phùng Gia Đức, cơ thể của Phùng Gia Đức căng cứng, từng giọt mồ hôi lạnh lăn xuống từ trán, như là sau lưng cậu không phải là một cô gái, mà là một con rắn độc đang nhe hai chiếc nanh nhọn chứa đầy chất độc, sẵn sàng ngoạm vào cổ của cậu bất cứ lúc nào.
- Căng thẳng quá đi à, tôi có làm gì cậu đâu?
Giọng nói ngọt ngào và hơi thở ấm áp thổi qua bên tai, nhưng đối với Phùng Gia Đức thì nó như là lời thì thầm của thần chết, lồng ngực của cậu phát sáng, sẵn sàng tế ra móng vuốt của Thần Kim Quy, hành động này của Phùng Gia Đức khiến Yến Nhi phải buông đôi bàn tay đang đặt dưới cằm của cậu ta ra, cười mỉm lùi về sau, cô biết nếu mình tiếp tục đùa giỡn nữa, thì hơi thở tiếp theo của cô sẽ là hơi thở cuối cùng.
- Nói thật đi, mấy lời xảo biện đó tôi không tin đâu.
Phùng Gia Đức nắm móng vuốt Thần Kim Quy trong tay, gằn giọng nói, Yến Nhi bĩu môi, biết là không nên đùa nữa, cô nói mình lấy thân phận là một tân sinh đến trại huấn luyện để thu thập thông tin về Nhu Vĩnh, vì sao anh ta lại được gọi về hậu phương để làm quan chỉ huy huấn luyện một đám nhóc con, cho dù bọn chúng là thiên tài cỡ nào thì cũng quá kì lạ, nên biết Nhu Vĩnh luôn ở hải tuyến để chỉ huy hải quân chống lại hải quái, không có Nhu Vĩnh ở đó, thực lực hải quân chỉ sợ mười không còn năm.
- Dì bảo cô đến?
Phùng Gia Đức đặt móng vuốt Thần Kim Quy trở về, dò hỏi, Yến Nhi gật nhẹ đầu, Phùng Gia Đức cũng đã đoán được, thiên sinh kỹ của Yến Nhi là Biến Đổi, cộng thêm thiên tính Hề Nghìn Mặt, cô ta là gián điệp siêu hạng có thể trà trộn vào bất kỳ tổ chức nào, cho dù các thiết bị điều tra đến từng DNA cũng không thể kiểm tra ra được khi Yến Nhi giả dạng thành ai đó, cộng thêm thông tin từ Thiên Cơ hội thu thập được, biến Yến Nhi trở thành một kẻ giả dạng có thể thay thế bất kỳ ai trên thế giới này mà chẳng ai hay biết.
- Theo tôi biết, ba ngày nữa, Nhu Vĩnh sẽ lại mở ra huấn luyện cho các tân sinh, địa điểm là ở trong cấm địa, đến lúc đó, tôi cần cậu làm ra chút việc phiền toái để tôi có thể thay thế một quan chỉ huy, từ đó tiếp xúc với Nhu Vĩnh.
Yến Nhi nói, Phùng Gia Đức hơi tỏ ra khó chịu, nhưng cũng đành bất đắc dĩ, ai bảo đây là do bà dì của cậu sắp xếp, cậu không muốn làm cũng được, nhưng sau đó, hậu quả cậu không dám tưởng tượng, Yến Nhi từ từ lui vào bóng đêm, biến mất khỏi tầm mắt của Phùng Gia Đức, chuyện ngày hôm nay, chỉ có cậu và cô ấy biết.
....
Ba ngày sau...
Lớp ưu tú lại một lần nữa tập hợp lại, cùng nhau huấn luyện, nhưng chẳng một ai biết địa điểm huấn luyện đã bị thay đổi, từ dãy núi sau trại huấn luyện biến thành cấm địa TS1527, đoàn xe đi vào một đường hầm, có học sinh nhận ra có gì đó không đúng, nhưng không dám nói ra, chỉ có thể chờ đợi trong im lặng.
Khi đoàn xe dừng lại, những học sinh bước xuống xe, họ bất giác rùng mình, không khí xung quanh rét lạnh, như từng mũi kim đâm vào lỗ chân lông, nhưng cái rét lạnh này lại cực kì kì lạ, chỉ khó chịu bên ngoài chứ chẳng xâm nhập vào bên trong, tất cả học sinh tập hợp thành từng khu khác nhau, hiếu kì nhìn xung quanh, một khu rừng chết nằm giữa chốn núi rừng hoang vu, sương khói lượn lờ với cái lạnh kì quái, mây đen ùng ùng trên đỉnh đầu, nhìn một cái liền biết đây không phải nơi tốt lành gì.
- Tất cả học sinh, hẳn các bạn đang thắc mắc nơi đây là đâu, xin giới thiệu với các bạn, một trong hàng ngàn cấm địa của quốc gia chúng ta, TS1527.
Nhu Vĩnh đi đến trước mặt những tân sinh đang nhìn chăm chú vào anh ta, dõng dạc nói, gương mặt của những người trẻ tuổi tức thì thay đổi, từ nhỏ đến lớn, họ được dạy cấm địa không khác gì nơi địa ngục trần gian, bước vào thì khó mà bước ra, Nhu Vĩnh nhìn thấy những nét mặt lo sợ kia thì cười mỉm, nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp như một thiên sứ, nhưng lời nói thì như là ác ma đang thì thầm bên tai từng người.
- Buổi huấn luyện tiếp theo là tổ đội đi vào cấm địa, nhiệm vụ là tìm kiếm di vật được đánh dấu, hi vọng các bạn có thể sống sót trở ra.
“Hả????” Tất cả học sinh đồng loạt thốt lên, đi vào trong cấm địa không khác gì tự sát đối với họ cả, nhưng sau khi bị thuyết phục sẽ có quan chỉ huy bảo vệ bọn họ, những học sinh mới yên tâm một chút, theo nhiệm vụ phân phó, lập tức đi vào trong cấm địa theo hướng dẫn của binh lính, đi sâu vào trong khu rừng chết, mà không biết thứ gì đang chờ đợi họ.
...........
Còn tiếp