Quái vật trong giếng cũng có vẻ bị kinh sợ.
Nó hét một tiếng, muốn trốn chạy.
“ Muốn chạy à!”
Tô Hoành nhíu mày, tay phải càng thêm dùng lực:” Ra đây cho ta!”
Hắn nghiến răng, cổ và hàm nổi lên những đường gân đen, khuôn mặt càng thêm dữ tợn, cố gắng kéo con quái vật ra ngoài.
Rắc!
Tiếng xương khớp bị trật nghe rất rõ từ cánh tay của quái vật.
Cánh tay đã vốn rất dài của nó lại bị Tô Hoành kéo dài thêm một đoạn.
Lúc này mặt trời mọc, những tia nắng đỏ rọi chiếu qua tường cao của phủ đệ, xua tan phần nào bóng tối trong sân.
Nhờ sáng mặt trời, Tô Hoành mới nhìn thấy rõ mặt mũi của con quái vật.
Khuôn mặt dữ tợn, toàn thân phủ lông xanh đen, răng nanh sắc nhọn, mắt lấp lánh ánh đỏ. Thân hình gầy guộc dài ngoằn, nhìn sơ qua giống con khỉ gầy kéo dài tới gần hai mét. Nhưng khuôn mặt lại quá dữ tợn, ánh mắt nhìn Tô Hoành chứa đầy thù hận và oán độc.
Phì!
Quái vật há miệng, phát ra tiếng kêu sắc nhọn.
Đồng thời nó phun ra một luồng dịch độc xanh đen lao thẳng vào mặt Tô Hoành.
Tô Hoành nghiêng người tránh, quái vật nhân cơ hội giãy giụa mạnh mẽ. “ Xoẹt xoẹt ” một tiếng, một mảng thịt từ cánh tay của nó bị Tô Hoành giật ra. Nhưng quái vật cũng thành công thoát khỏi tay Tô Hoành, rơi thẳng xuống nước, giếng nước dậy lên làn sóng, bọt khí nổi lên từng chập, chỉ trong chớp mắt biến mất vào dòng nước đen kịt.
"Đáng chết!"
Tô Hoành sắc mặt trở nên khó coi.
Nhớ lại ánh mắt oán hận của quái vật khi nãy, hắn cảm thấy sự việc này không dễ dàng kết thúc.
Hơn nữa...
Còn nhớ lại hôm qua, trên đường từ võ quán Thuần Dương trở về nhà.
Trên đường nhìn thấy cái xác biến dạng khổng lồ, chẳng lẽ cũng là do quái vật này gây ra?
Nhưng hắn đã ở thế giới này hơn năm năm, tại sao trước đây chưa từng phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào tương tự, mà gần đây lại liên tiếp xuất hiện những sự việc kỳ quái không thể giải thích được trong huyện Trường Thanh.
Trong phút chốc, tâm trí Tô Hoành trở nên rối loạn như tơ vò.
"Ọc ọc!"
Tiếng bụng đói vang lên không đúng lúc, cảm giác đói cồn cào tràn ngập tâm trí Tô Hoành.
Một mùi hương lạ kỳ đang kích thích dạ dày của hắn, nước miếng không tự chủ mà chảy ra trong miệng.
"Đây là mùi gì vậy?"
Tô Hoành cúi đầu, phát hiện mùi hương phát ra từ bàn tay của hắn.
Hắn đang cầm một mảnh thịt của quái vật, khoảng nửa cân, một mặt đầy lông màu xanh đen, mặt khác đang chảy máu. Máu của quái vật có màu xanh đen, và mùi hương này phát ra từ mảnh thịt tươi mới đó.
"Sao trong sân này lại có mùi kỳ quái như vậy?"
Một người đàn ông trung niên mặt vuông chữ điền, thân hình cường tráng, để râu quai nón từ cổng bước vào. Tay trái ông ta cầm một ngọn đuốc, tay phải đặt trên chuôi đao đeo ở thắt lưng, sau lưng là bảy tám vệ sĩ thân hình lực lưỡng.
Người này tên là Triệu Hổ.
Chính là võ sư mà lão gia nhà họ Tô bỏ nhiều tiền mời về, trên giang hồ được xem là cao thủ hạng nhất.
"Nhị công tử." Triệu Hổ là người sảng khoái, nhưng cũng hiểu rõ lễ nghĩa.
Khi thấy Tô Hoành, ông ta liền giao ngọn đuốc trong tay cho vệ sĩ bên cạnh, chủ động chắp tay hành lễ, giải thích, "Vừa rồi tôi đang tuần tra bên ngoài, nghe thấy tiếng khóc của tam công tử, nên vội vã chạy đến."
Lát sau,
Lão gia tử nhà họ Tô xuất hiện trong sân, áo quần xộc xệch, tóc tai bù xù.
Ông trước tiên liếc nhìn Tô Hoành đang đứng im lặng bên cạnh, rồi nhìn sang Tô Thượng đang đứng sau lưng Tô Hoành với vẻ mặt sợ hãi, trên gương mặt trắng trẻo còn vương nước mắt.
"Có chuyện gì mà sáng sớm đã ồn ào thế này?" Lão gia tử nhíu mày, giả vờ nghiêm nghị nói, "Có phải con lại bắt nạt em con không?"
Tô Hoành liếc nhìn lão gia, rồi ánh mắt dừng lại trên người Triệu Hổ một chút.
Những người này đều là tâm phúc trong nhà, tự nhiên đáng tin cậy. Tô Hoành suy nghĩ một lát, rồi trầm giọng nói, "Tam đệ vừa rồi bị một con quái vật tấn công ở cạnh giếng."
"Ah!?"
Lão gia trợn mắt ngạc nhiên.
Triệu Hổ và các vệ sĩ đứng cạnh cũng tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng không ai dám tùy tiện lên tiếng.
"Con có bị ngủ mơ không? Trên đời này làm gì có yêu ma quỷ quái, toàn là mấy câu chuyện của người kể chuyện lừa gạt. Bảo con đọc thêm sách thì không nghe, suốt ngày chỉ biết ra ngoài mà"
Tô Hoành không mở miệng phản bác, chỉ lặng lẽ đưa tay ra.
Trên tay hắn rõ ràng là một mảng thịt tươi đẫm máu, máu xanh nhớt từ kẻ ngón tay nhỏ giọt xuống.