Chương 8: Một Cân Thịt Một Điểm Thuộc Tính

Hắn cảm thấy mình hóa thành một cây đại thụ lớn mạnh, cắm rễ sâu vào đất, hướng về phía ánh sáng mặt trời.

Trong quá trình này, kinh mạch trong cơ thể trở nên càng thêm kiên cường, và nhiều nhánh kinh mạch nhỏ mọc ra, lan tỏa khắp toàn thân. Khiến cơ bắp hắn trở nên mạnh mẽ hơn, nội tạng dẻo dai hơn, sinh mệnh lực vượt trội phi thường.

Mỗi lần hô hấp, Tô Hoành đều cảm nhận được sự thăng tiến của bản chất sinh mệnh mình.

Sự tu luyện này khiến hắn cảm thấy say mê.

Niềm vui mang lại từ việc tu luyện, thậm chí còn vượt xa những khoái lạc khi vui vẻ cùng nữ nhân.

"Bụng đói cồn cào!"

Cảm giác đói từ bụng truyền đến cắt ngang trạng thái tu luyện của Tô Hoành, kéo hắn trở lại thực tại. Tô Hoành đưa tay xoa bụng, trước mắt hiện ra bảng thuộc tính màu xám trắng.

Kinh mạch dị biến từ ba phần trăm tăng lên bốn phần trăm.

Điểm thuộc tính còn lại từ không tăng lên một.

Thuần Dương công vẫn ở tầng thứ sáu, Tô Hoành không biết liệu bộ công pháp này có tầng thứ bảy, hoặc cảnh giới cao hơn hay không.

"Kinh mạch dị biến chắc hẳn là một cảnh giới." Tô Hoành bắt đầu suy nghĩ về các giá trị xuất hiện trên bảng thuộc tính và ý nghĩa đằng sau chúng, "Không biết khi kinh mạch dị biến đạt đến một trăm phần trăm, sẽ xảy ra chuyện gì. Là đột phá lên cảnh giới mới, hay là nhận được một loại thần thông nào đó?"

Còn về điểm thuộc tính.

Điểm thuộc tính không phải ăn vào là có thể ngay lập tức đạt được.

Phải được dạ dày tiêu hóa hấp thu, trở thành một phần của cơ thể, cân nặng tăng lên, mới có thể nhận được một điểm thuộc tính. Và điểm thuộc tính không thể đạt được bằng cách giảm mỡ tăng cơ một cách lặp đi lặp lại, ví dụ bây giờ cân nặng của Tô Hoành là 216 cân, hắn phải nâng cân nặng lên 217 cân mới có thể nhận được, và chỉ có thể nhận được một điểm thuộc tính.

Khi cảnh giới nâng cao, khả năng tiêu hóa của Tô Hoành cũng tăng lên, nhưng năng lượng từ thức ăn lại có hạn, do đó Tô Hoành thường xuyên cảm thấy đói. Một ngày chỉ có hai mươi bốn giờ, hắn cũng không thể cả ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.

"Vì vậy, tìm một loại thức ăn giàu năng lượng hơn là điều không thể thiếu."

Tô Hoành mở cửa phòng.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt vượt qua mái nhà đen, sao trời mờ nhạt, trên bầu trời xa xăm đã hiện lên một vệt sáng trắng. Mặt trời chưa mọc, mặt trăng đã lặn. Đây chính là thời điểm tối nhất trong ngày, gió lạnh thổi qua, bụng Tô Hoành kêu cồn cào.

Nghĩ đến trong bếp có lẽ còn ít thức ăn thừa, Tô Hoành định bụng sẽ ăn tạm chút gì đó, lót dạ trước khi ăn sáng sau.

Nghĩ vậy, hắn bắt đầu hành động.

Tuy nhiên,

Chưa đi được hai bước, Tô Hoành liền nghe thấy tiếng hét chói tai từ viện bên cạnh.

"Đó là... tiếng của Tô Thượng!"

Trường Thanh huyện chia làm nhiều phường, dưới phường lại chia ra các con đường khác nhau. Ví dụ như, phủ đệ của Tô gia nằm tại Trường Thanh huyện, Cảnh Dương phường, Tam Hợp đường. Đây là khu vực điển hình của người giàu, ngày đêm có bộ khoái tuần tra. Hơn nữa, trong phủ đệ của Tô gia còn có kẻ hầu và võ sư được thuê với giá cao, làm sao Tô Thượng có thể gặp nguy hiểm trong nhà được?

Nhưng Tô Hoành không kịp suy nghĩ nhiều.

Hai huynh đệ tuy thường ngày hay đấu khẩu, nhưng quan hệ rất tốt.

Hắn đã xuyên không đến thế giới này hơn năm năm, Tô Thượng mới mười hai tuổi, tính ra là hắn đã trông nom Tô Thượng trưởng thành.

Phịch!

Mũi chân Tô Hoành đạp mạnh xuống đất.

Cơ bắp trên chân căng như lò xo, toàn thân hóa thành một bóng đen. Một lần nhảy lên, tường viện cao hơn hai mét bị Tô Hoành nhẹ nhàng vượt qua. Phía bên kia tường là viện lạc nơi Tô Thượng thường ở, bố trí không khác gì phủ của Tô Hoành, chỉ là ở giữa có thêm một giếng nước.

Lúc này Tô Thượng đang ở bên giếng nước, sắc mặt tái nhợt.

Một cánh tay khô cằn, gầy guộc, đầy lông xanh đang túm lấy cổ áo của Tô Thượng, muốn kéo Tô Thượng vào trong giếng.

Tô Thượng giãy giụa dữ dội.

Hai tay hắn nắm chặt mép giếng.

Nhưng sức mạnh chênh lệch quá lớn, thân hình gầy gò của Tô Thượng vẫn từng chút từng chút bị kéo vào giếng.

Trong lúc nguy cấp.

Từ khóe mắt, Tô Thượng thấy Tô Hoành nhảy qua tường.

"Nhị ca, cứu đệ!" Tô Thượng hốt hoảng kêu lên, giọng đã pha chút tiếng khóc.

"Thứ quái quỷ gì thế này!" Tô Hoành nhìn cánh tay lông xanh thò ra từ giếng, cũng giật mình. Cấu trúc khớp này hoàn toàn không giống tay người, mà giống như tay của loài khỉ kỳ dị nào đó sống dưới giếng!?

Tô Hoành trong tâm trí loé lên nhiều suy nghĩ, nhưng hành động không chậm trễ chút nào.

Chỉ một hơi thở Tô Hoành đã đến bên cạnh Tô Thượng.

Tay trái hắn núm lấy cổ áo Tô Thượng, tay phải nắm chặt cánh tay dài và gầy nhom thò ra từ miệng giếng. Hai cánh tay to khỏe cùng lúc dùng lực, nghe thấy tiếng ”xoạt”, áo của Tô Thượng bị rách thân hình gầy gò của cậu bị ngã ngồi xuống đất, xúc động bật khóc.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, là kẻ hầu và những võ sư ở gần đó bị kinh động chạy tới.