Chương 51: Một Cân Thịt Một Điểm Thuộc Tính

Hơn nữa...

Tô Ly còn từ trong miệng hạ nhân trong nhà tìm hiểu được một tin tức khác.

Vào đêm Thủy Quái chết, đã từng có một nhóm thợ thủ công đến trong tiểu viện tạo ra một tầng hầm ngầm.

Về phần tầng hầm ngầm kia có tác dụng gì, những người còn lại lại không nói ra được.

Bởi vì không muốn gây ra quá nhiều chú ý, Tô Ly không tiện gióng trống khua chiêng điều tra.

Nhưng căn cứ tin tức đã lấy được, Tô Ly suy đoán, bí mật chân chính tất nhiên giấu ở trong tầng hầm thần bí kia.

Càng suy nghĩ sâu xa, nội tâm Tô Ly càng nôn nóng.

Tò mò về bí mật trên người Tô Hoành, cảm giác kích thích nguy hiểm mang đến, còn có bức thiết muốn cứu vớt đệ đệ của mình.

Đủ loại cảm xúc tràn đầy trong lòng nàng.

Cho nên đoạn thời gian gần đây nhìn qua nàng đều rõ ràng tiều tụy đi không ít.

Cũng may lần này Tô Hoành bởi vì ra ngoài rời đi, Tô Ly rốt cục đạt được cơ hội, có thể tự mình tiến về tiểu viện điều tra một phen.

“Hô...”

Tô Ly hít sâu một hơi, chậm rãi bình phục nỗi lòng của mình.

“Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta lên đường đi.” Tô Ly khoát khoát tay với Tiểu Thanh, hai người quay người biến mất trong bóng tối góc tường.

Thân hình hai người Tô Ly và Tiểu Thanh lóe lên, rất nhanh đi vào trong tiểu viện Tô Hoành thường ngày sinh hoạt.

“Nhìn qua không có gì lớn.”

Tiểu Thanh ngẩng đầu, quan sát bốn phía, sau đó hít hà cái mũi cao vút trắng nõn, mở miệng bình luận.

“Vừa nhìn thì đúng là không có gì, nhưng phản ứng của Tầm Yêu Bàn không thể làm giả được.” Tô Ly lấy Tầm Yêu Bàn treo ở bên hông ra, thủy tinh ở giữa đang tản ra hồng quang nhàn nhạt.

Lúc này trời chiều đã xuống núi, ánh mặt trời ảm đạm.

Trên Tầm Yêu Bàn phát ra quang mang ở trong hoàn cảnh như vậy có vẻ đặc biệt chói mắt.

“Tô Hoành đều đã rời đi, nhưng tới gần tòa trạch viện này, trong Tầm Yêu Bàn vẫn báo động trước nguy hiểm. ” Lông mày Tiểu Thanh hơi nhíu lên. “Quả thật không đơn giản, cẩn thận là hơn.”

“Ừm.”

Tô Ly gật đầu, “Chúng ta vào trong phòng xem.”

Tô Ly mang theo Tiểu Thanh tiến lên, hai người vừa bước ra một bước, dưới chân liền truyền đến một tiếng răng rắc giòn vang.

“A!”

Tô Ly một bộ khẩn trương hề hề, theo bản năng cầm chặt chuôi kiếm.

“Đừng có kinh ngạc, là một khúc gỗ, không có gì lớn.” Tiểu Thanh đẩy Tô Ly ra. Tô Ly cúi đầu.

Quả thực nhìn thấy dưới chân là một đoạn gỗ gãy.

Chỉ là...

Lông mày Tô Ly vừa mới thả lỏng, lại nhăn lại.

Trong ánh mắt khó hiểu của Tiểu Thanh, Tô Ly cúi người nhặt mảnh gỗ vừa giẫm lên lên.

“Những khúc gỗ này, bị than hóa rồi.” Tiểu Thanh có chút kinh ngạc, phát hiện chỗ không giống bình thường.

“Hắn nướng ở đây à, sống cũng không tệ.” Tiểu Thanh cảm khái nói, từ sau khi nàng lấy phương thức này giành lấy cuộc sống mới, mỹ thực phàm trần đối với nàng mà nói liền không còn hương vị.

“Hẳn không phải là...”

Tô Ly nói, “Xung quanh không thấy lò lửa, hơn nữa nướng những than củi này khẳng định là không đủ.”

Răng rắc!

Nàng đưa tay dùng sức bóp một cái.

Khối than củi hóa thành bụi màu đen, thuận theo ngón tay mảnh khảnh của Tô Ly nhao nhao rơi xuống.

“Trong số than củi này còn có dư ôn, cho ta cảm giác giống như là...” “Giống như là cái gì?” Tiểu Thanh hiếu kỳ hỏi.

“Giống như là dùng kình lực hóa than từ trong ra ngoài, cho nên thời gian lâu như vậy, còn có kình lực nhất định bị phong tỏa ở trong than củi.”

“Hít...”

Tiểu Thanh trừng to mắt, “Tu vi như vậy rất ghê gớm a, Từ trưởng lão của Trấn Ma Ti có thể làm được chuyện như vậy sao?”

“Hẳn là có thể làm được điểm ấy.” Tô Ly khẽ gật đầu.

“Nhưng mà, Từ trưởng lão tu hành chính là tuyệt học nhất đẳng của Trấn Ma Ti, hơn nữa còn tu luyện ở môn công pháp này mấy chục năm..." Tô Ly khô khan nuốt xuống một ngụm nước bọt, “Tô Hoành tu hành là cái gì, tùy tiện tìm một môn công pháp tam lưu từ trong võ quán đầu đường, hơn nữa còn là loại tàn khuyết không đầy đủ kia.”

“Mặc dù ngươi nói không sai, nhưng ta luôn cảm thấy ngươi đang khen đệ đệ ngươi.” Tiểu Thanh giòn giã giã nói.

“Không có, tuyệt đối không có.” Tô Ly liên tục phủ nhận.

“Không nói những thứ này.” Nàng vỗ vỗ tay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một tia nắng cuối cùng cũng biến mất không thấy gì nữa. Nhưng mà thời tiết hôm nay cũng không tệ, sao lốm đốm đầy sao, ngân hà lộng lẫy, treo cao trên bầu trời tối đen như mực.

“Mặc dù thời gian đầy đủ, chúng ta vẫn nên nhanh chóng hành động.” Tô Ly nhỏ giọng nói, đi tới trước cửa phòng ngủ.

Cọt kẹt..t..ttttt!

Cửa không khóa, Tô Ly nhẹ nhõm đẩy ra.

Mượn nhờ ánh sao ngoài cửa sổ, Tô Ly có thể thấy rõ bài trí trong phòng.

Một cái giường chiếu rộng rãi, một cái bàn gỗ, còn có giá áo cùng tủ quần áo đặt ở góc tường. Bàn gỗ gần cửa sổ, phía trên trưng bày một chồng sách thật dày, còn có các loại bút ký vân vân. Sau khi tới gần, còn có thể ngửi được một mùi hương mực nhàn nhạt.

Tô Ly đi tới trước bàn sách, tiện tay lấy ra một quyển sách mở ra. Huyện chí huyện Trường Thanh sao chép.

Tô Ly nhìn vài trang, phát hiện phía trên ghi lại đều là chút chuyện vụn vặt, rất nhanh liền không có hứng thú, dựa theo trí nhớ một lần nữa cất kỹ.

“Sao hắn lại cảm thấy hứng thú với những chuyện này.” Tô Ly lẩm bẩm.

“Có lẽ, có liên quan đến những chuyện xảy ra ở huyện Trường Thanh.” Tiểu Thanh đột nhiên mở miệng nói, “Đột nhiên nhìn thấy vật quỷ dị không thể dùng lẽ thường giải thích, muốn thông qua phương pháp như vậy để tìm kiếm đáp án.”

“Ý của ngươi là, ta trách lầm hắn..." Tô Ly cau mày nói. “Ta cũng không nói như vậy.” Tiểu Thanh nói.

“Bất kể như thế nào, nếu đã tới nơi này, phải điều tra rõ ràng rồi nói sau.” Tô Ly cắn răng, cảm thấy ý nghĩ của mình trước tiên là có chút xin lỗi đệ đệ mình. Nhưng bất luận như thế nào, sự tình đã phát triển đến một bước này, vậy không có đạo lý bỏ dở nửa chừng.