Sân trường chỉ còn vài bóng đèn, khu dạy học hoàn toàn tối đen.
Vài phút sau khi Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài rời đi, những bạn học đang giả mù của lớp một mới từng nhóm ra ngoài, cũng không dám nói chuyện.
Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng của lão đại đâu hết, có hai nữ sinh đi chung, liếc nhau, không nhịn được mở miệng: “Lúc nãy cậu có thấy không?”
Một nữ sinh khác thấp giọng nói: “Đừng nói chuyện này nữa, cậu nói xem tối nay có khi nào sẽ có người đến bắt chúng ta không được nói bậy, nếu không sẽ móc hai mắt chúng ta xuống.”
“Có phải cậu đã xem quá nhiều tiểu thuyết thuyết cắt thận moi tim trên Weibo rồi không.” Nữ sinh lúc nãy bắt đầu lảm nhảm: “Lục Dĩ Hoài không đáng sợ như vậy.”
Tuy rằng các cô sợ, nhưng Lục Dĩ Hoài chưa từng làm ra việc gì khác người.
Nữ sinh bị nói như vậy sờ lỗ mũi: “Cậu… Có chú ý, lúc nãy hắn đã… Đứng lên?”
Lời này vừa nói ra, hai nữ sinh liếc nhau.
“Thật ra mình cũng không dám chắc…” Nữ sinh nói thầm: “Đèn trong phòng không nhiều, mình cũng chỉ tùy tiện liếc qua một cái, ngoài ra còn có cái bàn che lại, có lẽ là nhìn lầm rồi.”
Đề tài nói đến đây thì không tiếp tục nữa.
Chuyện này không liên quan đến các cô, hơn nữa nói về chuyện này cũng không tất yếu, dù sao cũng không thấy rõ.
Lúc trước tất cả mọi người đều cho rằng Lục Dĩ Hoài không thể đứng lên, học sinh lớp một cảm thấy rất đáng tiếc, bọn họ hiểu rõ Lục Dĩ Hoài hơn người lớp khác, tự nhiên không hy vọng thấy hắn như vậy.
Nếu thật sự có thể đứng được, khỏe mạnh trở lại, đó đương nhiên là chuyện tốt, một nam sinh ưu tú như vậy không nên sống cả đời bình đạm, làm người khác rất tiếc hận.
Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài đi đến cổng trường.
Làm cô ngoài ý muốn chính là, Tần Du và Tô Ngọc vẫn còn đứng trước trường nói chuyện phiếm, nhìn thấy Ngu Trà bị Lục Dĩ Hoài nắm tay dắt ra, lập tức gọi một tiếng: “Lục ca, Chị dâu nhỏ, aizz.”
Lục Dĩ Hoài liếc nhìn hai người, “Chưa về?”
Tô Ngọc nói: “Về liền đây.”
Vốn dĩ bọn họ đứng đây để chờ hai người, tránh xảy ra chuyện gì, bây giờ xem ra là do bọn họ nghĩ nhiều.
Tần Du cân nhắc, quyển sách kia là Ngu Trà đưa đúng chứ?
Gan lớn đấy, nếu là hắn thì sẽ không dám, đương nhiên hắn cũng không dám suy nghĩ đến việc đưa loại sách đó, Chị dâu nhỏ có thể lui về an toàn, không hổ là Chị dâu nhỏ.
Ngu Trà hỏi: “Cậu có còn nói chuyện với Sơ Ninh không?”
Tần Du cười hi hi gật đầu, mặc dù hiện tại mỗi ngày hắn đều theo đuổi vợ mình đến điên rồi, nhưng không biết vì sao hắn lại thích đến vậy, cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề tí nào.
Ngu Trà không hỏi tiếp, cô và Sơ Ninh cũng không liên lạc nhiều, từ khi trở về từ khu du lịch đã thành bạn bè ấn thích với bình luận cho nhau.
Cô vẫn khá mong chờ chuyện của cô ấy và Tần Du sau này.
《 Trao đổi nhân sinh 》 đã chiếu đến tập sáu, ở giữa sẽ thay vào vài vị khách mời khác, đến những tập cuối sẽ tiếp tục chiếu về Trần Thanh Mai và Ngu Minh Nhã.
Ngu Minh Nhã cố ý mặc váy, trang điểm tiều tụy, sau đó khóc lóc kể lể trước mặt Trần Mẫn Quyên: “Mẹ, con không nói đến những chuyện khác nữa, nhưng đừng để chương trình kia cắt nối biên tập như vậy được không?”
Lần này cô ta tính toán để Trần Mẫn Quyên đưa tiền cho tổ tiết mục, không đủ thì đưa tiếp, nếu không sẽ khiến chương trình thực tế này bị hủy.
Trần Mẫn Quyên đương nhiên yêu quý đứa con gái mình đã nuôi mười mấy năm, thấy cô ta có vẻ đã trở lại như trước kia liền nói: “Con có thể suy nghĩ lại thì tốt rồi, đừng gây chuyện nữa.”
Bà ta mới tìm lại được Trần Thanh Mai, đương nhiên phải để ý đến cô ấy.
Nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của Ngu Minh Nhã, bà ta cũng có chút áy náy, “Minh Nhã, con cứ yên tâm, mẹ sẽ nói với bên kia một chút.”
Ngu Minh Nhã lập tức cười rộ lên, “Cảm ơn mẹ.”
Trần Mẫn Quyên cũng cười cười, sau đó nói: “Cuối tuần này là sinh nhật của Thanh Mai, mẹ sẽ chuẩn bị tiệc thật lớn cho con bé, trước kia sống ở căn nhà đó quả thật rất khổ cho nó rồi.”
Nụ cười của Ngu Minh Nhã lập tức cứng lại.
Nhưng cô ta điều chỉnh lại rất nhanh, cho dù trong lòng có rất nhiều bất mãn, đã sắp tức giận bùng nổ, trên mặt vẫn là nụ cười như trước.
Ngu Minh Nhã biết bản thân không thể ép buộc được nữa.
Nếu cô ta ép buộc bọn họ, cuối cùng cô ta sẽ mất đi sự sủng ái, Trần Thanh Mai chỉ cần ngoan ngoãn đã được Trần Mẫn Quyên thích như vậy, nếu cô ta trái ngược thì sẽ càng làm nổi bật Trần Thanh Mai.
Trải qua trận cãi nhau lần trước, cô ta đã rất rõ ràng.
Trần Mẫn Quyên sờ đầu Ngu Minh Nhã, bà ta vẫn chưa nói ra chân tướng, bữa tiệc lần này bà ta sẽ công bố năm đó bọn họ là chị em sinh đôi nhưng lạc mất một người, mặc dù có vấn đề, nhưng người có mặt ở đó cũng sẽ không cố tình đi hỏi.
Cô ta đồng ý: “Mẹ yên tâm.”
Ngu Minh Nhã cúi đầu, trong mắt tràn đầy sự âm u.
Bữa tiệc lần này làm Trần Mẫn Quyên để bụng như vậy, sinh nhật của cô ta cũng sẽ như vậy sao? Trước kia cô ta sẽ không nghĩ đến việc này, nhưng bây giờ thì ngược lại, cô ta bắt đầu hoài nghi.
Tập mới của chương trình được phát sóng, lúc này đang là cảnh của Ngu Minh Nhã.
Lâm Thu Thu nhắn tin vào nhóm, “Có phải tổ tiết mục đã nhận tiền của Ngu Minh Nhã rồi không, phong cách cắt nối đã hoàn toàn thay đổi.”
Thượng Thần: “Ngu Minh Nhã đã hồi phục tinh thần.”
Ngu Trà vốn dĩ không định xem, thấy các cô ấy thảo luận nửa ngày, cuối cùng vẫn lên trang web nhìn thoáng qua.
Tập này cũng không có gì quá đặc biệt, Ngu Minh Nhã không còn nổi giận, một vài cảnh quay còn thể hiện cô ta rất ngạo kiều.
Bình luận bắt đầu chuyển hướng ——
“Tóm lại dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, có thể hư hỏng đến mức nào, tôi thấy đến tập này cuối cùng cô ấy cũng ý thức được.”
“Tuy cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm nhưng cuối cùng vẫn không lên cơn, tốt hơn trước kia rất nhiều, không tệ đâu.”
“Hy vọng cô ta có thể bảo trì thái độ đó, không nên ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh như trước, có đứa con nào không phải là bảo bối của nhà mình.”
“Thoạt nhìn như vậy, tôi thấy Ngu Minh Nhã rất đáng yêu, lúc trước hưng tợn đến thế, bây giờ lại dịu ngoan, quá đẹp.”
“…”
Ngu Minh Nhã tiêu tiền mua thuỷ quân, đã từng rơi xuống đáy, lần này cô ta đã biết mình cần làm gì, không để lại dấu vết trà trộn vào bình luận và các mạng xã hội, khen ngợi cũng không giống trước kia nhìn qua là biết do thủy quân làm ra.
Thành quả của cô ta đang dần lộ ra, thế trận bắt đầu xoay chuyển.
Ngu Minh Nhã cứ như vậy về trường.
Cùng ngày, trên Tieba xuất hiện bài viết mới, đứng đầu là——【 Nữ thần về trường, có ai cảm thấy cậu ấy đã thay đổi không】
Thời gian này chương trình kia rất nổi tiếng, Ngu Minh Nhã đã từ trên té xuống, bây giờ lại càng bay cao hơn trước kia.
“Ngu Minh Nhã về trường, có vẻ như cô ta đã thay đổi rất nhiều, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.” Lâm Thu Thu cắn hạt dưa.
Ánh mắ Ngu Trà khẽ nhúc nhích: “Rất bình thường.”
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, không thay đổi mới là lạ, Ngu Minh Nhã cũng không ngu đến mức không ý thức được tình trạng lúc này của mình.
Đời trước của cô còn khó khăn hơn cô ta rất nhiều.
Lâm Thu Thu nói: “Aizz, cậu thấy cô ta có thể an phận lại hay không, Trần Thanh Mai học lớp tám, hai người bọn họ ở cùng một tầng.”
“Càng đúng lúc.” Ngu Trà nói: “Cô ta sẽ biết làm như thế nào trước mặt mọi người.”
Chương trình kia đã cho cô ta không ít trái đắng, làm sao Ngu Minh Nhã có thể phạm phải một sai lầm hai lần.
Giống với suy đoán của Ngu Trà.
Buổi chiều, Lâm Thu Thu chạy về từ bên ngoài, hạ giọng nói: “Trà Trà, cậu nói rất đúng, Ngu Minh Nhã qua lớp tám tặng quà cho Trần Thanh Mai, còn xin lỗi cậu ấy.”
Ngu Minh Nhã mang theo một món đồ rất quý qua lớp bên cạnh, trước mặt rất nhiều bạn học, thành khẩn tạ lỗi với cô ấy.
Tieba lại bắt đầu náo nhiệt.
Việc này rất nhanh đã có người đăng lên mạng, có người quay lén cảnh này, chương trình vẫn chưa chiếu hết, lên hot search rất mau.
“Có vẻ bọn họ ở chung không tệ lắm.”
“Từ người qua đường chuyển thành có hảo cảm, hy vọng cô ấy càng ngày càng tốt.”
“Có chắc đây không phải là làm trò chứ?”
“Tôi lại tò mò với chuyện này hơn, Trần Thanh Mai cứ như vậy vứt bỏ gia đình cũ, bắt đầu sống trong nhà Ngu Minh Nhã à?”
Trên mạng bắt đầu đổi hướng gió, bắt đầu nghị luận về hành vi của Trần Thanh Mai, các diễn đoàn giải trí cũng nói về việc này.
Ngu Minh Nhã nhìn thấy những bài đó, thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt cô ta sáng lấp lánh, vài ngày nữa là sinh nhật Trần Thanh Mai, cô ta muốn tạo cho mình một trạng thái tốt nhất, sau đó tặng cho Trần Thanh Mai một đại lễ.
Sinh nhật của Trần Thanh Mai diễn ra trước của Ngu Trà.
Vài ngày trôi qua, chỉ còn hai ngày nữa là đến yến hội, tan học hôm nay, Ngu Trà bị Trần Thanh Mai cản lại.
“Ngu Trà…” Trần Thanh Mai nhìn cô, lấy thư mời từ trong cặp ra, “Cái này cho cậu.”
Ngu Trà hỏi: “Thư mời?”
“Ừm, là sinh nhật của tôi.” Trần Thanh Mai hơi mỉm cười, “Nên… Tôi hy vọng cậu có thể tham gia yến tiệc lần này.”
Ngu Trà nhìn mặt ngoài.
Thư mời này chế tác rất đẹp, có thể thấy được Trần Mẫn Quyên vô cùng xem trọng yến hội lần này, chắc là quyết định giới thiệu Trần Thanh Mai cho mọi người, tuyên bố cô ấy là con gái Ngu gia.
Còn Ngu Minh Nhã, không biết xử lý cô ta như thế nào.
Ngu Minh Nhã tính cách kiêu căng, sao có thể trơ mắt nhìn bữa tiệc tổ chức thành công, cô ta yên lặng đã lâu, khẳng định là đang chờ yến hội này.
“Tôi sẽ đi nếu không bận.” Ngu Trà cong môi, nhận lấy thư mời trong tay cô ấy, chỉ sợ bữa tiệc lần này sẽ có trò hay phát sinh, cô không định xen vào chuyện của Ngu gia, nhưng có thể đến xem.
Trần Thanh Mai thấy cô đã nhận, nở nụ cười tươi.
Cô ấy chỉ lấy một cái thư mời, vì cô ấy đã nghe Trần Mẫn Quyên nói, Ngu gia sẽ đưa thư mời cho Lục gia, cô ấy không cần phải đi đưa.
Ngu Trà cất thư mời, xoay người rời đi.
Trần Thanh Mai nhìn bóng dáng của cô, rất nhanh đã thấy được một bóng dáng khác song song đi đến, cho dù khác nhau về chiều cao, cũng không hề cho cảm giác không khỏe.
Cô ấy thở ra, ép buộc mình không thèm nghĩ đến chuyện này.
Trần Thanh Mai cảm thấy mình đã thay đổi, trước kia, trong lòng cô ấy chỉ toàn lo về điểm số học hành, nhưng khi nghe được những lời đó, cô ấy không khống chế được liên tưởng về hướng khác.
Rõ ràng Ngu Minh Nhã mới là người nhà quê, dựa vào cái gì ỷ lại việc mình không biết mà đem tôn nghiêm của cô ấy đạp dưới chân?
Trần Thanh Mai biết mình nên làm chuyện gì, cũng biết không nên làm chuyện gì, cô ấy về Ngu gia, biến mình thành một người xuất sắc hoàn mỹ.
Bài kiểm tra lần trước, cô ấy đạt hạng mười trong khối, còn Ngu Minh Nhã không đi kiểm tra, Ngu Lập Hoa và Trần Mẫn Quyên vô cùng cao hứng, nên cô ấy biết mình cần phải làm gì để tồn tại được.
Trần Thanh Mai nhớ tối hôm qua Ngu Minh Nhã đã chặn lại cô ấy ở cầu thang, trong mắt như mang theo dao kiếm, “Mày cho rằng mày vào được Ngu gia thì có thể làm được đại tiểu thư hay sao?”
Trước kia cô ấy cảm thấy không thể.
Nhưng hiện tại phải cưỡng ép bản thân có thể.
Kết thúc giờ tự học buổi tối, Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài cùng nhau trở về.
Cô lấy thư mời ra, đột nhiên nhớ đến một chuyện, hỏi: “Đúng rồi, lần trước đã để một bức thư lên bàn anh, là của Trần Thanh Mai, tôi quên mất, anh đã đọc chưa?”
Lục Dĩ Hoài nói: “Không đọc.”
Ngu Trà ngẩn ra, cô tưởng hắn đã đọc, trong lòng lại có chút vui vẻ, trong một lúc không nói chuyện nữa.
Lục Dĩ Hoài quay đầu qua, thấp giọng hỏi: “Không tin?”
Ngu Trà chớp mắt: “Không có.”
Sao cô có thể không tin hắn.
Nghe thấy lời này, Lục Dĩ Hoài cười khẽ, hắn có thể nghe được sự tín nhiệm trong lời của cô, không thể phủ nhận, trong lòng vô cùng thoải mái.
Hắn mở miệng: “Tôi không chạm vào đồ của người lạ.”
“Người lạ?” Ngu Trà nói: “Lúc trước tôi đặt kẹo lên bàn anh, không phải cũng là người xa lạ sao.”
Lục Dĩ Hoài nhìn chằm chằm cô: “Từ đầu đã biết.”
Hô hấp của Ngu Trà dừng lại trong chớp mắt.
Cô cho là mình đã lén đưa, không nghĩ rằng ngay từ đầu Lục Dĩ Hoài đã biết, thật là… làm người khác xấu hổ buồn bực.
Ngu Trà nói nhanh sang chuyện khác, đưa thư mời cho hắn xem, nói: “Trần Thanh Mai gởi thư mời cho tôi, hai ngày nữa sẽ là sinh nhật cậu ấy, anh có đi không?”
Lục Dĩ Hoài cười nhẹ: “Em đi thì tôi đi.”
Hắn không có hứng thú gì với yến hội này, nhưng mà Lục gia có một cái, hắn muốn rất dễ dàng.
Lục Dĩ Hoài hỏi: “Sinh nhật em thì sao?”
Ngu Trà a một tiếng: “Sinh nhật tôi làm sao?”
Sinh nhật của cô sau Trần Thanh Mai hai ngày, mặc dù sinh nhật mười tám tuổi rất quan trọng, nhưng cô cũng không có cảm giác gì, đời trước cũng đã qua mười tám tuổi, tuy rằng khi đó trôi qua không mấy vui vẻ.
Lục Dĩ Hoài hạ giọng, hỏi: “Muốn quà gì?”
Ngu Trà nghĩ nghĩ, nói: “Không biết.”
Trong đầu cô hiện lên hồi ức, khi đó Lục Dĩ Hoài cũng tặng cho cô, mặc dù rất đẹp, nhưng khi ấy cô vẫn rất sợ hắn, món quà kia cũng đã vứt bỏ như giày rách.
Có lẽ lần này sẽ là món quà giống vậy, Ngu Trà xoắn xoắn ngón tay, mặc dù không có kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), nhưng cô sẽ không hành xử như đời trước.
“Thật không biết?” Lục Dĩ Hoài hỏi.
Ngu Trà lắc đầu như trống bỏi, động tác này rất đáng yêu, mềm mại nói: “Quà sinh nhật quan trọng ở tấm lòng.”
Lục Dĩ Hoài gật đầu: “Đã rõ.”
Ngu Trà không hiểu biểu tình của hắn, nhưng cảm thấy có vấn đề gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Anh rõ cái gì?”
Cô nhấp môi, con ngươi trong trẻo nhìn hắn.
Lục Dĩ Hoài vuốt nhẹ mũi cô, thanh âm trầm thấp, nhẹ nhàng chậm rãi mở miệng: “Không phải muốn tôi đưa tấm lòng sao?”
Hết chương 54
#xanh