Chương 53: Làm Thuốc Của Tôi

Lục Dĩ Hoài rất ít khi nói trắng ra như vậy.

Ngu Trà nghe thấy, lỗ tai nóng lên.

Cô rất rõ ràng, bầu không khí của mình và Lục Dĩ Hoài lúc này rất kỳ quái, nhưng nếu chọc thủng tầng giấy này thì sẽ không ổn, nên cô do dự, nhớ đến chuyện kiếp trước, không dám tiếp tục tiến về phía trước.

Ngu Trà há miệng thở dốc, cứng đờ nói sang chuyện khác: "Vậy về nhanh lên, nếu không tối nay sẽ phải ngủ trễ đó."

Lục Dĩ Hoài ừ một tiếng.

Kỳ thật ngày mai là cuối tuần, căn bản không cần phải dậy sớm nên tối nay có ngủ trễ cũng không sao.

Ngu Trà về phòng tắm rửa, sau đó mới mặc đồ ngủ đến rạp phim tư nhân, đồ ngủ của cô là do mẹ Vương mua, chắc là kiểu yêu thích của người già, phấn nộn, lông xù xù, nhưng rất ấm áp.

Cô nắm cái lỗ tai trên áo, đứng ngoài cửa suy nghĩ nửa ngày, hít sâu vài hơi, chuẩn bị mở cửa bước vào.

Kết quả cô chưa kịp đụng vào, cửa đã được mở ra.

Lục Dĩ Hoài dựa vào cạnh cửa, hơi cúi đầu, cong khóe môi: "Nghĩ cái gì nữa, vào trong nào."

Ngu Trà a một cái, đi ngang qua hắn vào trong.

Lục Dĩ Hoài nhìn động tác chậm chạp của cô, tay ngứa ngáy, kéo lỗ tai trên mũ áo của cô, quả nhiên nhận được cái xoay đầu của Ngu Trà.

Hắn không nói gì, đóng cửa lại.

Những người xem tập trước của《 Trao đổi nhân sinh 》 phần lớn đều do chú ý đến show này, tối nay bởi vì chuyện lần trước nên số lượng người xem càng tăng lên.

Trong nhóm khuê mật đã có không ít tin nhắn.

Lâm Thu Thu tag Ngu Trà: "Trà Trà, cậu xem chưa ha ha ha ha ha, cậu nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt a!"

Ngu Trà vội vàng nhắn lại: "Chuẩn bị tâm lý làm gì?"

Thượng Thần: "Đừng nói ra, cậu xem đi rồi biết, mình thấy tối nay cậu sẽ không ngủ được rồi ha ha ha ha."

Lâm Thu Thu: "Ha ha ha ha ha."

Hai người cùng nhau cười, Ngu Trà bị các cô ấy làm khó hiểu, nhưng lòng hiếu kỳ cũng đã bị gợi lên, bĩu môi, ngồi xuống sô pha.

Một lần nữa ngồi ở đây, cảm giác rất khác.

Chương trình mới bắt đầu, cũng giống tập một, Ngu Minh Nhã xuất hiện đầu tiên.

Mặc dù ban ngày nói như vậy, nhưng buổi tối cô ta vẫn phải tức giận nằm lên giường Trần Thanh Mai, nếu không sẽ không có chỗ ngủ.

Đương nhiên, cô ta đã đấu tranh với tổ tiết mục, muốn gọi một chiếc xe RV* đến đây, kết quả bị cản lại, không chỉ có tổ tiết mục, Trần Mẫn Quyên cũng từ chối.

*RV - Recreational Vehicle: nhà xe, xe dã ngoại. Hình ở trên.

Ngu Trà hơi giật mình khi thấy cô ta nằm trên chiếc giường đó.

Cô hiểu rõ tính cách Ngu Minh Nhã hơn ai hết, được nuông chiều từ bé, có thể dùng từ ương ngạnh để hình dung cô ta, giường ngủ phải thật xa hoa, không cho phép trong phòng có thứ gì không phải hàng hiệu.

Mà giường của Trần Thanh Mai không chỉ nhỏ, tất cả đồ dùng đều đã giặt đi giặt lại rất nhiều lần, còn có dấu vá lại.

Ngu Minh Nhã cứ như vậy tiếp nhận, xem ra chương trình này rất lợi hại.

Cũng giống Ngu Trà, người xem cũng rất kinh ngạc với việc này, bắt đầu khích lệ Ngu Minh Nhã.

Chủ đề của《 trao đổi nhân sinh 》chính là thay đổi, cư dân mạng cũng vì vậy mới xem, đúng lúc phù hợp với hành vi của Ngu Minh Nhã.

Ngu Trà đang muốn xem tiếp, cảnh quay bất ngờ bị tua nhanh.

Nàng sửng sốt một chút: "Sao lại tua a?"

Lục Dĩ Hoài nói: "Không muốn xem cô ta."

"..." Ngu Trà không phản bác, mặc dù được tua nhanh, nhưng có thề nhìn thấy một ít cảnh, buổi sáng sau khi thức dậy, Ngu Minh Nhã lại bắt đầu làm cao.

Ghét bỏ nước không sạch, ghét bỏ đồ ăn sáng quá rác rưởi.

Bình luận lại tiếp tục mắng --

"Tôi biết ngay cô ta chỉ giả dối, làm tôi cứ tưởng tối hôm qua đã đỡ được một chút."

"Sao cô ta có thể ngủ như vậy, sao lại không đối xử tốt một chút với anh trai của Trần Thanh Mai, rõ ràng anh trai đó đối xử với cô ta rất tốt."

"Đúng là quá đáng."

"Ở nhà được chiều chuộng từ nhỏ, không coi người khác ra gì, trước kia tôi đã xem Weibo của cô ta, ngày tháng tốt đẹp, còn tưởng cô ta là chị gái ôn nhu."

"Bây giờ học sinh cao trung cũng đã biết giả tạo?"

Mãi đến khi chiếu đến Trần Thanh Mai, bình luận mới bình ổn xuống.

Giờ phút này cư dân mạng đều mở to mắt, vặn tay vặn chân, chuẩn bị xem tiểu mỹ nhân và soái ca ở tập một.

Chỉ tiếc, cảnh đầu tiên là cuộc sống của Trần Thanh Mai.

Ngu Trà đã biết Trần Thanh Mai là con gái Trần Mẫn Quyên, thấy cô ấy sống ở Ngu gia, Trần Mẫn Quyên dối trá, cảm thấy rất hứng thú.

Sợ là Trần Mẫn Quyên cũng đang xem cái này, thật đáng châm chọc.

Cảnh này cũng không kéo dài quá lâu.

Ngày đầu tiên của Trần Thanh Mai rất bình yên, đến ngày hôm sau, cô ấy vừa đến trường, máy quay chuyển đến hành lang.

Thân hình yểu điệu của thiếu nữ hiện ra giữa màn hình.

Nhìn thấy mình xuất hiện ở đó, Ngu Trà sốc nặng, nháy mắt nhớ lại lúc đó mình đang làm gì.

Không lẽ là lúc mình đi đổi sách?

Ngu Trà mím môi, quay đầu nhìn Lục Dĩ Hoài, Lục Dĩ Hoài hình như cũng cảm nhận được, quay đầu lại nhìn cô.

Tổ tiết mục lại giữ cảnh này, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì, cô cũng không phải là Trần Thanh Mai, quay cô thì có gì tốt.

Bình luận bắt đầu tăng lên.

"Tiểu mỹ nhân muốn làm gì vậy."

"Tôi cảm thấy sắp có chuyện lớn! Nhìn thấy không, cảnh quay vừa mới chiếu đến cửa lớp một!"

"Không lẽ vì sách đã bị đổi đi, cô ấy biết được nên không vui sao?"

"Kích động quá!"

Ngu Trà càng xem càng kinh hoảng.

Cô trực tiếp đứng lên, nhanh chóng mở miệng: "Tôi mệt rồi, tôi về phòng ngủ trước đây. Ngủ ngon!"

Ngu Trà ném xuống một câu, chạy chậm ra ngoài.

Nhìn bộ dáng kinh hoảng thất thố của cô, hắn ngược lại cười rộ lên, trong phòng chỉ còn một mình Lục Dĩ Hoài, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

Ngắn ngủn vài giây, trên màn hình đã đến cảnh của Ngu Trà và Trần Thanh Mai -- cô đến để đổi sách.

Ngực của Lục Dĩ Hoài động nhẹ.

Hắn biết việc này nhưng không hỏi đến, cũng biết nếu hỏi thì sẽ nhận được câu trả lời khác, giờ phút này tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.

Lục Dĩ Hoài tham lam nhìn kĩ cảnh này.

Ngu Trà đã về phòng mặt mũi đỏ bừng.

"A a a." Cô lăn mấy vòng trên giường, chăn gối hỗn loạn, xém chút nữa đã té xuống đất.

Ngu Trà sửa lại tóc, nhìn chằm chằm trần nhà.

Sau một lúc lâu, cô vẫn không kiểm soát được, dùng điện thoại chọn phần mềm có kênh đó, mở chương trình 《 Trao đổi nhân sinh 》, trực tiếp tua nhanh đến đoạn kia.

Giống như đúc suy đoán của cô, là cảnh đổi sách.

Lúc này bình luận đã rất kích động, tuôn ra rất nhiều, gần như đã che hết cô và Trần Thanh Mai trên màn hình.

"Awsl

(阿伟死了: Chết tôi rồi)

chỉ xem chương trình thực tế, lại hâm mộ một cp!"

"Đột nhiên cảm thấy hai người rất ngọt ngào, ngọt đến mức này, đây là lần đầu tiên tôi thấy đó."

"Một người đổi sách một người đổi kẹo, a a a sao lại có tình yêu đơn thuần ngọt ngào như vậy, tôi

muốn trở về học cấp ba quá!"

"Nhìn thấy màn này, tôi cảm thấy bộ phim vườn trường gần đây thật là không hợp mắt chút nào!"

Nhìn đủ loại bình luận, Ngu Trà chỉ cảm thấy mặt cô ngày càng đỏ lên.

Chỉ là cô không thấy được mắt mình sáng bao nhiêu.

May mà đã hết cảnh này, còn lại chính là hình ảnh của Trần Thanh Mai, trước sau như một, cuối cùng cũng đã chiếu xong hết.

Ngu Trà tắt điện thoại, nằm trên giường.

Tập phát sóng ngày hôm nay, Ngu Minh Nhã đã bị mắng không còn gì hết.

Cô nhớ đến cái video đã lâu trước kia, vốn dĩ dựa theo ký ức đời trước, cô cho rằng Ngu Minh Nhã sẽ dần dần đi lên, nhưng cô ta không đến trường mà đi tham gia chương trình này, là tự mình chui đầu vào lưới.

Nếu đăng cái video kia lên bây giờ thì cũng có tác dụng, giữ lại trong tay cũng được, tung ra cũng tốt.

Ngu Trà cân nhắc, để qua một thời gian sau sẽ xem xét tiếp.

Hôm sau Ngu Trà dậy rất trễ.

Mẹ Vương cũng biết tối qua cô xem chương trình cùng Lục Dĩ Hoài nên buổi sáng không gọi cô dậy, chỉ để lại bữa sáng chờ cô dậy rồi ăn.

Sau khi Ngu Trà mới tỉnh táo lại, mang dép lê xuống lầu.

"Mẹ đã nói Trà Trà mặc áo ngủ này sẽ rất đẹp." Mẹ Vương thấy cô xuống nhịn không được khen, "Mỗi lần nhìn thấy đều muốn ôm con mà xoa nắn."

"Mẹ Vương lại có thể nghĩ như vậy." Ngu Trà cười nói.

"Mau đến ăn sáng, nếu không sẽ thành ăn trưa luôn đó." Mẹ Vương cười cười, "Không ăn sáng không tốt cho dạ dày, con còn nhỏ cũng không được, đến khi già rồi là một thân mang đầy bệnh."

"Dạ biết."

Ngu Trà chỉ từng trải qua sự quan tâm thân mật này khi còn ở cô nhi viện, sau khi đến Ngu gia chưa từng được cảm nhận, cô nhi viện cũng đã đóng cửa từ lâu.

Cô ăn hết cháo, uống thêm một ly sữa bò.

Ngu Trà hỏi: "Lục Dĩ Hoài không ở đây ạ?"

Mẹ Vương nói: "Thiếu gia và phu nhân đã về nhà cũ."

Ngu Trà gật đầu, liếm môi, lau miệng rồi lên lầu.

Hôm nay có bài tập, nhưng mà sáng nay cô cũng không định làm, mở Weibo lên, nhìn thấy một mảnh đỏ quen thuộc.

"A a a Trà Trà cậu nói cho mình, đại ma vương có phải là Lục Dĩ Hoài hay không?"

"Trà Trà, cô đã chưa đăng truyện ba ngày rồi, cô còn nhớ cái hố sâu hoắm của mình không a?"

"Tối qua tôi có xem chương trình! Ha ha ha ha ha có phải cậu có ý đổi sách, người khác không thành công, chỉ có cậu thành công."

"Nhìn hai người ngọt ngào như vậy thật thích, sau này còn có thể thấy hai người không?"

Ngu Trà thầm nghĩ không đâu.

Từ đó về sau, cô và Trần Thanh Mai cơ bản không có liên hệ gì với nhau, trừ khi người quay phim cố ý quay cô, chuyện này chắc sẽ không có khả năng đâu.

Ngu Trà đọc thêm vài bình luận, sau đó mới xem tin nhắn.

Tin nhắn phần lớn là hỏi sự kiện tối qua, khi ngủ dậy cô vẫn chưa nhớ ra, bây giờ được nhắc nhở thì đã nhớ.

Quá rõ ràng.

Ngu Trà lăn vòng trên giường, kéo xuống xem tiếp, mới nhìn thấy có một tin nhắn về xuất bản truyện tranh, muốn hợp tác để xuất bản truyện của cô.

Truyện tranh của cô có thể xuất bản?

Đối phương để lại phương thức liên hệ.

Ngu Trà nhìn chằm chằm tin nhắn đó suốt một phút, cuối cùng vẫn rời khỏi, cô vẽ Lục Dĩ Hoài là để chính cô xem, không cần phải xuất bản.

Nếu xuất bản sẽ có thêm rất nhiều vấn đề.

Thứ hai, trường học rất náo nhiệt.

Khi Ngu Trà bước xuống từ trên xe, có thể nghe được tiếng nói chuyện của các nữ sinh ngang qua--

"Haiz các cậu có xem chương trình đó chưa, Ngu Minh Nhã đúng là ngoài dự kiến, cậu nói xem vì sao cô ta lại tiếp nhận chương trình đó a?"

"Không biết a, không thể hiểu nổi cô ta, không đi học mà quay cái này, cậu thấy mấy bình luận đó chưa, tất cả đều mắng cô ta."

"Nhân duyên tốt đẹp bây giờ lại trở nên như vậy."

"Mình đã nhìn nửa ngày, trước kia Ngu Minh Nhã còn rất ôn nhu, thường xuyên cười với bạn học, mình không hề thấy cô ta cười trên chương trình đó."

"Làm mình khó chịu chính là, vì sao Ngu Trà lại đổi sách thành công?"

"Trần Thanh Mai cậu ấy...... Sớm biết vậy mình cũng sẽ thử, a a a thật khổ sở."

Ngu Trà nghe vậy, theo bản năng nhìn về Lục Dĩ Hoài bên cạnh, hắn vẫn ngồi trên xe lăn, phảng phất không nghe thấy tiếng các cô ấy nói chuyện.

Mấy nữ sinh đang nghị luận xôm tụ, thấy người đằng sau đang đi, vội vàng ngậm miệng lại, túm nhau rời đi thật nhanh, lúc rời đi còn không nhịn được quay đầu nhìn.

Tối đó Ngu Trà có xem phân cảnh của mình, bình luận có nói về cô, cũng có người đoán vì sao phải đổi sách, còn có người đoán được chân tướng, chắc chắn Lục Dĩ Hoài cũng nhìn thấy những thứ đó.

Tưởng tượng như vậy, cô cảm thấy không tự nhiên.

Lúc ấy Ngu Trà nhất thời xúc động, bây giờ nhớ lại, cô cũng biết được một ít suy nghĩ của mình. Giống như lễ hội pháo hoa đó.

Khi cô đến lớp, Lâm Thu Thu đã đến rồi, cô ấy đang cầm điện thoại xem《 Trao đổi nhân sinh 》.

"Trà Trà, cậu đến rồi a." Cô ấy bấm tạm dừng: "Tối qua cậu có nhìn thấy bài viết không, bề ngoài Ngu Minh Nhã đúng là đã bị phá vỡ."

Nếu nói tập một đã có vài vết nứt thì tập hai đã nứt đến tận đáy ly, không thể nào tệ hơn nữa.

Ngu Trà ngồi xuống, "Mình xem rồi."

"Chuyện cậu đổi sách." Lâm Thu Thu đột nhiên nhớ tới, "Trà Trà, mình đã cho là tổ tiết mục sẽ cắt đi."

Nói đến việc này, Ngu Trà cũng rất bực mình, "Mình cũng không biết."

Nên tối đó cô bỗng nhiên bừng tỉnh, không tiếp tục xem nữa, chạy về phòng mình, nếu không đã phải xem cùng với Lục Dĩ Hoài.

Đúng là công khai xử tội.

Lớp một, còn hơn mười phút nữa mới đến giờ truy bài, tiếng nói chuyện, tiếng mượn bài tập vang lên khắp nơi.

Tần Du đến sớm, vừa đặt mông ngồi xuống đã chuẩn bị tìm Sơ Ninh nói chuyện phiếm, tầm mắt vừa động thì nhìn thấy trên cái bàn bên cạnh có một quyển sách.

Bìa sách chủ yếu màu đen nên rất dễ nhìn thấy giữa những quyển sách giáo khoa, bên trên còn có phong thư và mấy viên kẹo.

Hắn đã thấy rất nhiều thư, kẹo cũng vậy.

Mấy ngày trước là sinh nhật Lục ca, người tặng quà cứ nối tiếp nhau, đương nhiên phần lớn thậm chí không thể bước vào lớp một, phần còn lại trực tiếp biến mất.

Hắn biết Lục ca thích đọc sách, nhưng cũng phải xem đó là sách gì, hơn nữa đây rõ ràng là mới đặt vào tối thứ sáu.

Tô Ngọc hỏi: "Cậu nhìn gì vậy?"

Tần Du chỉ cái bàn, "Cuốn sách trên bàn Lục ca, viết bằng tiếng Anh, cậu biết đây là sách gì không?"

"Không biết." Tô Ngọc nói: "Nhưng có thể tra a."

Hắn không động vào cuốn sách, chỉ tìm theo mấy từ đơn, rất nhanh đã có thể thấy được quyển sách trên mạng, có dịch tên.

Tần Du vừa thấy, biểu tình dừng lại.

"Là một quyển sách tâm lý chuyên sâu." Tô Ngọc nhịn không được nói: "Là ai a, đưa sách như vậy, có ý tứ gì a."

Tần Du ngồi lại chỗ mình: "Đừng động vào."

Hai người vừa ổn định chỗ ngồi thì thấy Lục Dĩ Hoài đi vào.

Tần Du cũng không dám mở miệng nói trên bàn Lục ca có sách tâm lý, nhưng không nén lại hiếu kỳ, lén lút nhìn bằng khóe mắt.

Lục Dĩ Hoài liếc mắt một cái đã nhìn thấy cuốn sách kia, thần sắc dừng một chút.

Ngón tay thon dài rút ra quyển sách, chữ viết trên bìa thể hiện rõ ràng ý nghĩa, là tâm lý chuyên sâu.

Tần Du nuốt nước miếng.

Lục Dĩ Hoài để lại, lấy ra viên kẹo trong đó, lột vỏ bỏ kẹo vào miệng, hắn làm như không nhìn thấy bức thư.

Tần Du cân nhắc, thấy có chỗ không đúng.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Chuông tan tiết tự học buổi tối vang lên, giáo viên vừa ra khỏi lớp, Lâm Thu Thu đã cao hứng hoan hô: "Tan học!"

"Cậu đi trước đi." Ngu Trà soạn lại bài tập hôm nay một chút, đều là bài cho ngày mai, cô phân loại chúng ra, sau đó mới chuẩn bị lấy cặp ra ngoài.

Trong lớp chỉ còn một nửa bạn học.

Lục Dĩ Hoài: "Đến đây."

Điện thoại Ngu Trà rung lên, vừa mở lên đã thấy tin nhắn của Lục Dĩ Hoài, cô nghi hoặc một chút, nhưng vẫn quyết định qua đó.

Trước nay Lục Dĩ Hoài chưa từng kêu cô qua lớp một, hoặc chờ cô ở góc hành lang, hoặc tự mình chờ ở cổng trường.

Không lẽ vết thương tái phát?

Nghĩ vậy, Ngu Trà tăng tốc đi, bước nhanh đến lớp một, phần lớn khu dạy học đều đã tắt đèn, hơi tối.

Trước cửa lớp một đã tắt đèn gần hết, chỉ mở một ít đèn nhỏ, nhưng bên trong còn không ít học sinh chưa ra về.

Cửa sau đóng lại, Ngu Trà đẩy cửa ra: "Lục Dĩ Hoài?"

Vừa kêu lên, cô đã bị kéo lên phía trước, sau lưng là hộc bàn, mặc dù không mặc quá nhiều quần áo nhưng vẫn hơi cộm.

Ngu Trà bị hoảng sợ: "Làm, làm gì vậy?"

Hôm nay cô mặc một cái áo lông vũ lớn, bao bọc hơn nửa cơ thể, dư ra một phần cẳng chân trắng nõn thon dài.

Chỉ một cây đèn được bật, Ngu Trà bị ấn bả vai, ngũ quan xinh đẹp hồng hào, mang theo vài phần mờ mịt cùng vô thố.

Lục Dĩ Hoài nhìn chằm chằm đôi mắt cô.

Mặc dù chỉ mới một ngày không gặp nhau, hắn cũng đã thấy có chút nhớ nhung, mọi ý định khi nhìn thấy biểu tình của cô đều đã biến mất.

Dường như cô luôn có loại bản lĩnh này.

Lục Dĩ Hoài thấp giọng hỏi: "Lén đưa sách sao?"

Chỉ bốn chữ đơn giản, gần như từ trong cổ họng gầm ra, có hơi mất tiếng, cất dấu cảm xúc không tên.

Ngu Trà phản ứng lại, cuối cùng vẫn gật đầu thật nhẹ.

Nhìn Lục Dĩ Hoài lúc này thật sự rất nghiêm trọng, hơn nữa đã làm thì phải nói, bây giờ nói dối cũng không có tác dụng gì.

Vóc dáng thiếu niên rất cao, chặn lại ánh đèn, cả người cô gần như bị hắn che lại, nhìn từ phía sau không thể biết được còn có người, nhìn từ bên cạnh giống như Lục Dĩ Hoài ôm cô vào lồng ngực như con nít.

Cằm Lục Dĩ Hoài căng thẳng.

Hắn cúi đầu, sát lại mặt cô, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, hô hấp đan chéo vào nhau, không phân biệt rõ.

Ngữ khí Lục Dĩ Hoài nặng nề: "Cho rằng tôi có bệnh?"

Những người còn lại trong lớp đều cố gắng làm ra vẻ không nghe được gì, căn bản không dám nhìn qua, cũng không dám phát ra tiếng động gì.

Mỗi ngày bọn họ đều ở lại tự học hơn mười phút, lúc nãy Lục Dĩ Hoài không kêu bọn họ rời đi, bọn họ cũng cho rằng không có gì, ai biết có thể xảy ra chuyện này.

Có nữ sinh không khống chế được, che miệng lại, liếc trộm qua một cái, kinh ngạc động cứng lại.

Nghe được Lục Dĩ Hoài nói bệnh, Ngu Trà giật mình.

Nếu đây là đời trước, có khả năng cô vì sợ hãi, bị kích thích phụ họa theo những lời này, lúc đó Lục Dĩ Hoài trong mắt cô rõ ràng có bệnh, bệnh cố chấp bệnh thần kinh, làm cô sợ muốn chết.

Nhưng đời này lại không như thế.

Ngu Trà phục hồi tinh thần lại: "Không có."

Cô vươn tay, đặt lên cổ tay Lục Dĩ Hoài.

"Cho dù có --" Ngu Trà ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói mềm mại dịu dàng: "Tôi bồi anh cùng nhau hết bệnh."

Trong phòng học yên tĩnh, nghe thấy rất rõ.

Ánh mắt Lục Dĩ Hoài tối sầm lại, không rõ cảm xúc là gì, Ngu Trà cho rằng hắn muốn làm gì đó, tim nhảy thẳng lên cổ họng.

"Vậy em phải làm thuốc của tôi."

Lục Dĩ Hoài dùng sức hôn lấy môi cô.

Hết chương 53

#xanh