Chương 9: Chương 9

Huy thành.

Đại tuyết tung bay ào ạt, người đi trên đường rất thưa thớt, tiểu thương rao hàng không được mấy người, khắp nơi đều đọng tuyết thật dày, dưới mái hiên treo một tầng băng thật dài, tịch liêu lạnh lẽo.

Hoa Tiểu Mạc mặc áo bông thật dày mà Bạch Thần mua cho hắn, từ xa nhìn lại giống như một quả cầu tuyết to lăn lộn trên tuyết, hai tay vào mùa đông hàng năm trước kia đều sẽ sinh nứt nẻ sưng đỏ lở loét thế nhưng nay lại vừa trắng vừa mềm, thực không khoa học.

Cước bộ không khống chế dừng lại trước một sạp hàng nhỏ, than củi đỏ rực trong bếp lò chế tạo từ sắt đang bùng cháy, cách một khối sắt, vài củ hồng thự* nướng chín tản ra hương khí mê người, Hoa Tiểu Mạc nuốt ngụm nước miếng. [hồng thự và một nùi sơn dụ, dụ đầu, địa qua phía sau đều chỉ củ khoai nha~ tên gọi khác nhau thôi]

Lão nhân lung tay áo nhìn thiếu niên thanh tú sạch sẽ trước mặt, ánh mắt trong suốt sáng ngời, lộ ra khí chất linh động, màu da so với Nữ Oa còn muốn trắng nõn non mịn hơn, sống cả một đời, vẫn là lần đầu gặp, ánh mắt vẩn đục lướt qua làn tóc đen nhánh lộ ra từ dưới mũ lông của thiếu niên.

“Lão bá, hồng thự này bán sao vậy?” Hoa Tiểu Mạc hướng về củ hồng thự lớn nhất giảo giảo mồm: “Chắc là cũng gọi sơn dụ nhỉ? Dụ đầu?”

Thấy lão nhân vẻ mặt ngạc nhiên, Hoa Tiểu Mạc thầm nghĩ, chẳng lẽ còn có xưng hô khác?

Nửa ngày, Hoa Tiểu Mạc không xác định phun ra hai chữ: “Địa qua?”

Lão nhân nghe vậy lúc này mới hiểu được, trong mắt tràn đầy nếp nhăn hàm chứa ý cười: “Một đồng tiền, tiểu ca nhi, địa qua này của lão ngọt lắm.”

Thật nên cảm tạ lúc trước có xem qua kịch xuyên việt, Hoa Tiểu Mạc từ trong xoang mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Lão nhân thấy thiếu niên đem hai tay sờ soạng lung tung từ trong tay áo ra đến trên người, lầu bầu câu gì liền ninh mày chạy đến vị nam tử bạch y cao lớn, đôi mắt lạnh lùng đối diện đang đứng nơi đó.

“Cho ta mượn một đồng tiền.” Duỗi tay ra trước mặt Bạch Thần, Hoa Tiểu Mạc ngửa đầu không mặt không mũi cười nói: “Ta sẽ trả lại ngươi.” Những lời này hắn đã nói không dưới chục lần, một lần so một lần càng trôi chảy.

Bạch Thần từ bên hông xuất ra một thỏi bạc vụn cùng vài đồng tiền phóng vào trong bàn tay tế bạch* trước mắt. [tế: nhỏ nhắn | bạch: trắng trẻo]

Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm*, Hoa Tiểu Mạc rất là thành tâm hỏi: “Ngươi có muốn ăn hồng… địa qua hay không?” [bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm: ý nói ăn của người ta thì phải biết làm gì đó để báo đáp]

Khẽ lắc đầu, Bạch Thần nhìn Hoa Tiểu Mạc một hồi lâu mới dời tầm mắt.

Hoa Tiểu Mạc nguýt hắn một cái: “Đại hiệp, biểu tình vừa rồi của ngươi là có ý gì?”

Vừa rồi ta có biểu tình sao? Ngươi không phải thường nói ta diện vô biểu tình sao? Bạch Thần thầm nghĩ tới “mặt than”.

Hoa Tiểu Mạc thấy Bạch Thần không để ý tới hắn, nhếch nhếch miệng cầm bạc chạy đến sạp hàng nơi đó: “Lão bá, ta muốn một củ địa qua.”

“Tiểu ca nhi, vị kia là huynh trưởng của ngươi?” Lão nhân sắc mặt hiền lành, lấy mấy tầng giấy dầu gói kỹ địa qua đưa cho Hoa Tiểu Mạc.

“Bọn ta lớn lên giống nhau?” Hoa Tiểu Mạc ngốc ngốc.

Lão nhân cười mà không nói, kỳ thật một chút cũng không giống, nhưng ánh mắt nam tử này đặt trên người thiếu niên mặc dù thanh lãnh lại mang theo nhàn nhạt nhu hòa cùng dung túng, nếu như không phải chí thân thì chính là người thân cận.

Nhiệt độ nóng hổi trong bàn tay làm Hoa Tiểu Mạc nháy mắt run một cái, thiếu chút nữa làm rớt, vừa thổi vừa tùy ý hỏi: “Lão bá, ngài đã lên Thương Mang sơn chưa?”

“Lúc còn trẻ từng cùng vài vị huynh trưởng lên núi đốn củi.” Làm như có chút không ngờ thiếu niên lại hỏi chuyện này, lão nhân sau khi giật mình phục hồi lại tinh thần, thở dài: “Từ khi bắt đầu năm Thiên Khải, mùa đông ở Huy thành sẽ đặc biệt dài, tuyết trên Thương Mang sơn cho tới bây giờ cũng chưa từng tan.”

“Cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, phàm là người lên núi đều sẽ vô cớ mất tích, nghe nói là trong núi có yêu thú ẩn hiện, từ đó về sau không còn ai lên nữa.”

Hoa Tiểu Mạc nghe tới sửng sốt một hồi, cầm hồng thự nướng không yên lòng trở lại bên người Bạch Thần.

Tâm chứa sự, hồng thự ăn vào cũng không còn thơm như vậy, Hoa Tiểu Mạc ăn được một nửa liền đưa cho Bạch Thần, rũ tay áo cúi đầu đi phía trước, mắt thấy sắp đâm đầu vào người đi đường đang đi tới.

“Mạc nhi.” Bạch Thần đột nhiên gọi hắn lại.

Hoa Tiểu Mạc dưới chân nghiêng ngã, thân mình muốn té ra ngoài được ôm lấy rơi vào ôm ấp rắn chắc, hơi thở tất cả đều là khí tức thanh lãnh.

“Ngộ phắc! Ngươi sao mà gọi thuận miệng như vậy?” Hoa Tiểu Mạc xem nhẹ hai má nóng lên, lui về phía sau vài bước lý thẳng khí hùng ngửa đầu: “Ngươi cũng đã gọi nhũ danh của ta rồi, không lý do gì ta còn gọi ngươi đại hiệp.”

Bạch Thần khẽ nhíu mi phong trầm mặc, câu vừa rồi kia kêu lên hoàn toàn là phát ra từ trong tiềm thức, như là đã quen thuộc từ thật lâu thật lâu, một bộ phận khảm sâu vào thân thể, thực tự nhiên, không một chút xa lạ, đến tột cùng là vì sao…

“Về sau ta gọi ngươi Thần nhi thế nào?” Bờ môi Hoa Tiểu Mạc phát họa nên nụ cười giảo hoạt.

Khóe miệng Bạch Thần không thể khống chế giật giật.

Hoa Tiểu Mạc nghiêm túc suy tư một hồi: “Tiểu Thần?”

Sắc mặt Bạch Thần đen vài phần.

Liếc mắt bạch y trên người đối phương một cái, Hoa Tiểu Mạc nhún vai, nghẹn cười đến mức mặt đỏ bừng: “Tiểu Bạch?”

Cả khuôn mặt Bạch Thần đã triệt để đen.

“Phốc ha ha ha ha.” Hoa Tiểu Mạc một đôi mắt đen sáng ngời cong thành nguyệt nha nhi*, không chút nào cố kỵ cất tiếng cười to, Đại Hắc núp trong mũ lông của hắn vù vù ngủ say cũng bị tiếng cười làm kinh hoảng mà bay ra. [nguyệt nha nhi: trăng non, trăng lưỡi liềm]

Người đi đường nhộn nhịp đi ngang qua có chút tò mò thiếu niên vì chuyện gì lại cười sáng lạn như vậy.

Con ngươi đen nhánh của Bạch Thần ngưng tại thiếu niên trước mặt, thật lâu sau mới rũ mi mắt xuống, ngăn chặn tình tự khó hiểu nơi đáy mắt.

Quệt đi lệ trong mắt do cười ra, chút ưu buồn trong lòng Hoa Tiểu Mạc tan thành mây khói, lại mặt dày mày dạn lấy đi hồng thự trong tay Bạch Thần tiếp tục ăn.

“Tối nay chúng ta ở đâu?” Nhìn đến một màn dưới mái hiên xa xa, nụ cười trên mặt Hoa Tiểu Mạc từ từ khuếch đại.

9.

---

Đao: Hơi ngắn nhỉ? Cơ mà thích mấy cái tên của Bạch Thần :”>

~ Thật ra thì hồng thự với địa qua mới giống nhau là chỉ khoai lang, còn sơn dụ là khoai núi (cơ mà dùng gg dịch vẫn ra khoai lang @@’), dụ đầu thì rõ ràng hơn là khoai môn, khoai sọ!! ôm đầu có khoai thui mà cũng phức tạp gớm!! ( ̄□ ̄;)!!