Ngoài cửa tửu lâu có vài tên hoàng sam nam tử hình như bởi vì cái gì đó đang phát sinh một cuộc đấu võ mồm, tên nào tên nấy quắc mắt lạnh, tùy thời đều có thể xung đột vũ lực.
Hoa Tiểu Mạc liếc mắt một cái liền nhìn thấy vị tráng kiện nhất kia, đúng vậy, chính là người đầu tiên gặp gỡ sau khi đến đại lục này.
Hắn cất cao cổ họng la lớn: “Trương đại ca.”
Trương Vô Kỵ nghe tiếng nhìn lại, biểu tình trên mặt từ kinh ngạc đến vui sướng, bỏ lại mấy người đồng môn chạy như bay qua, tay vừa muốn đáp trên bả vai Hoa Tiểu Mạc lại bị một cánh tay ngăn lại.
Thấy rõ là người quen biết với Kiều Dịch trong phá miếu lần đó, tuy không rõ ràng thân phận chân thật lắm, nhưng để tâm để mắt vài lần, Trương Vô Kỵ lúng túng hai tay ôm quyền.
Bạch Thần chỉ lạnh nhạt miết mắt, liền nhìn phía Hoa Tiểu Mạc, ngữ khí bình thản: “Đông Lai khách *.”
“Nga nga, được.” Hoa Tiểu Mạc gật đầu, tròng mắt chuyển chuyển, đến gần vài bước hỏi Trương Vô Kỵ: “Trương đại ca, các ngươi đi Thương Mang sơn sao?”
Trương Vô Kỵ sách một tiếng: “Đi rồi lại trở về nè.”
“Hoa tiểu đệ, Địch Hoa phái các ngươi có thể đề cập địa hình Thương Mang sơn?”
Hoa Tiểu Mạc cười gượng: “Có… có chứ.”
Đột nhiên nhận thấy được một kích tầm mắt tìm tòi nghiên cứu, Hoa Tiểu Mạc rụt rụt cổ, không cần nhìn cũng biết là Bạch Thần. Chẳng lẽ y thật là người Địch Hoa phái? Xem ra phải tìm cơ hội hỏi một chút mới được.
“Vậy ngày mai lúc đi lần nữa cùng đi chung đi.” Trương Vô Kỵ sắc mặt ngưng trọng: “Trong núi địa hình phức tạp, lại phủ một tầng tuyết thật dày, cơ quan trùng điệp, càng nghiêm trọng chính là có thiết lập ảo trận, lần này chúng ta có thể ra ngoài vẫn là nhờ có Phổ Trí đại sư của Thiên Âm Tự.”
Hoa Tiểu Mạc hỗn độn ừa một tiếng, hồng thự trong tay lần nữa đưa cho Bạch Thần, một bộ thần tình bị giải tới pháp trường.
“Chớ sợ.” Bạch Thần đưa tay lên, dừng lại giữa không trung một chút mới đáp xuống trên mũ lông của Hoa Tiểu Mạc.
Hoa Tiểu Mạc bĩu môi, đại nạn lâm đầu* đều tự thoát, người anh em, ta tin ngươi không nổi. Hắn hoàn toàn không cần thiết phải lên núi a! Vì cái gì cũng bị cuốn vào? [đại nạn lâm đầu: tai vạ đến nơi]
Vô luận là ngay từ đầu đi theo Trương Vô Kỵ, hay là hiện tại đi theo Bạch Thần, tựa hồ cũng không thể thay đổi kết quả hắn phải đi Thương Mang sơn, chẳng lẽ nói trong núi có bảo bối gì đang chờ hắn? Dựa theo một chút đường đi trên tiểu thuyết, nếu vai chính thăng cấp khẳng định sẽ có một bàn tay vàng*. [nhân vật được tác giả ưu ái, vận mệnh may mắn, gặp nguy hoá may, được siêu năng lực này nọ :”>]
Nhận thấy bầu không khí đang quay chung quanh giữa hai người bọn họ, trong mắt Trương Vô Kỵ khó nén kinh ngạc, lần đó sau khi gã rời khỏi liền dẫn theo vài tên đồng môn sư huynh đệ chạy về phá miếu, thế nhưng nơi đó đã không còn tung tích Hoa Tiểu Mạc, vì chuyện đó gã còn canh cánh trong lòng mấy ngày, hiện tại xem ra, sự tình hoàn toàn hướng một phía khác mà phát triển.
Xa xa có người quát to: “Tam sư đệ, còn không mau lại đây.”
“Tới ngay.” Trương Vô Kỵ không kiên nhẫn rống to, rồi hướng Hoa Tiểu Mạc dặn dò: “Hoa tiểu đệ, ta ở tại khách * Nhân Gian, nếu như có chuyện gì cứ tới tìm ta.” Nói xong mới xoay người rời đi.
Bạch Thần bỗng nhiên: “Địch Hoa phái?”
Hoa Tiểu Mạc thất bại phóng một tiếng: “Đây chỉ là một hiểu lầm.”
Môn phái đến tham dự bao vây tiễu trừ Ma giáo rất nhiều, chuyện đánh nhau càng là nhiều vô kể, sơ sẩy một cái liền sẽ vung tay đánh nhau, huyết nhục loạn tiên*, tay gãy chân đứt bay loạn. [huyết: máu | nhục: thịt | loạn: bậy, lung tung | tiên: bắn tung toé]
Người đi đường đi ngang qua cùng người xem náo nhiệt xui xẻo liền sẽ bị cuốn vào, Hoa Tiểu Mạc chính là xui xẻo bi đát, lúc đi ngang qua nhìn nhiều hơn hai mắt kết quả bị vỏ đao bay tứ tung đập trúng chân, đau tới nỗi hắn liền gào khóc ngay tại chỗ.
Chỉa vào chân sưng đỏ, Hoa Tiểu Mạc vừa đi vừa hút nước mũi: “Vì cái quái gì bị thương luôn là ta?”
Bạch Thần xoay người đạm thanh hỏi: “Đau?”
“Rất đau!” Hoa Tiểu Mạc nức nở.
“A!” Trong đám người phía sau chẳng biết sao truyền ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết bén nhọn ngắn ngủi.
Hoa Tiểu Mạc quay đầu nhìn lại, cả người đều không ổn, trong dạ dày một trận quay cuồng.
Co giật trên mặt đất không phải chính là chủ nhân của vỏ đao vừa rồi kia sao.
Người xung quanh rối rít lui về phía sau, ai nấy sắc mặt trắng bệch, cũng có kẻ chịu không nổi trực tiếp nôn oẹ.
Trong cổ họng người nọ đã phát không ra một tiếng nào, cả gương mặt huyết nhục mơ hồ, hai tay còn đang liều mạng gãi, làm như đang chịu đựng đau đớn mãnh liệt nào đó.
Người đang sống sờ sờ đột nhiên biến thành như vậy, trừ bỏ trúng độc thì không có khả năng khác, một số người môn phái đều đề phòng nắm chặt binh khí trong tay, phần lớn cho rằng là người của Ma giáo gây nên.
“Ngươi… ngươi… ngươi… Ta… ta…” Đi theo bên người Bạch Thần, Hoa Tiểu Mạc lắp ba lắp bắp, tên này thật là đáng sợ.
Bạch Thần cũng không đáp lại, mà là sãi bước đi vào khách * hỏi: “Còn phòng trống không?”
“Xin hỏi vị đại hiệp này sĩ có phải họ Bạch?” Ánh mắt khách * lão bản đánh giá một phen trên người Bạch Thần, chần chờ hỏi.
Bạch Thần hơi ngẩng đầu.
Khách * lão bản lập tức tươi cười chào đón: “Đã có người đặt trước một gian phòng chữ thiên* cho nhị vị, mời lên lầu.” [phòng chữ thiên: tương tự phòng số 1]
Dọc đường đi Hoa Tiểu Mạc đều cùng Bạch Thần ngủ chung một giường, cho nên hắn thực bình tĩnh, nhưng mà những người khác trong khách * nghe đến những lời này không khỏi lấy ánh mắt cổ quái qua lại giữa Hoa Tiểu Mạc cùng Bạch Thần, thậm chí có người bắt đầu thì thào tự nói.
Hoa Tiểu Mạc trừng mắt, hung tợn la ầm lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, có gì hay ho mà nhìn, ai quy định hai tên nam nhân không thể ngủ chung?”
Có một nam tử lỗ mãng cao giọng nói: “Tiểu huynh đệ, chớ không phải là ngươi bị lừa sao.”
Kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, thời điểm đi vào khách * Hoa Tiểu Mạc cùng một người quẹt vai một chút, Bạch Thần đưa tay đặt ở vai trái của hắn, ngăn chặn tiếp cận từ người nọ, cường thế độc chiếm cùng bảo hộ, loại khí tràng này quá mức ái muội, ở trong mắt bọn họ tiểu thân thể kia của Hoa Tiểu Mạc tối đa mười một mười hai tuổi, hơn phân nửa là bị Bạch Thần sở cường, bị bất đắc dĩ.
Bạch Thần nâng mi, thản nhiên nhìn quét một vòng, cả người tản ra hàn ý thấu xương, uy áp cường đại khủng bố thả ra một chút, mọi người chỉ cảm thấy kình phong đập vào mặt, khí lực to lớn đánh tới, không khỏi cảnh giác đứng lên làm ra tư thế đối địch.
“Các ngươi muốn một đám người đánh một mình y sao?” Hoa Tiểu Mạc đem mũ lông gỡ xuống, vuốt vuốt tóc bị đè ép, mắt lạnh đảo qua: “Lấy nhiều khi ít là việc làm của quân tử?”
Mọi người thấy thiếu niên để đầu tóc kỳ quái, không khỏi hai mặt nhìn nhau, bọn họ mới là bên yếu thế chứ!
Khách * lão bản len lén lau đi mồ hôi trên mặt, khụ một tiếng, vài tên tiểu nhị liền lập tức đi lên chen vào nói, hơn phân nửa là tán gẫu chuyện Thương Mang sơn, những người đó rất nhanh đã nghe đến nhập thần. Không khí giương cung bạt kiếm bị đập tan, lại khôi phục thành cảnh náo nhiệt trước đó.
“Bọn họ có phải cho rằng chúng ta là cái loại quan hệ đó hay không hả?” Hoa Tiểu Mạc vừa đi vừa hạ giọng nói.
Bạch Thần liếc hắn một cái, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Phòng chữ thiên hoa lệ khiến Hoa Tiểu Mạc nhìn hoa cả mắt, giống như một hương ba lão* sờ sờ cái này sờ sờ cái kia. [hương ba lão: tên nhà quê, hai lúa]
Tinh thần hưng phấn vừa qua đi, Hoa Tiểu Mạc liền lập tức bảo tiểu nhị chuẩn bị mộc dũng cùng nước ấm, sau khi tới nơi này cũng chưa tắm qua thật tử tế, trên người ngứa quá.
Cách bình phong, Hoa Tiểu Mạc ngồi trong mộc dũng lớn vừa cầm khăn tắm kỳ cọ vừa ngâm nga một khúc nhạc trong miệng, cả cái mặt dày đã bị hắn ném vào góc xó nào rồi, về phần tiết tháo, tiết tháo có thể làm cơm ăn sao?
Cảm giác ngâm mình trong nước nóng thực thoải mái, Hoa Tiểu Mạc hít một hơi thở dài, động tác tưới nước cũng càng phát ra khoan khoái.
Bên ngoài Bạch Thần rót một chén trà xanh nhàn nhã tự tại thưởng thức, một tấm bình phong mỏng manh căn bản không chút tác dụng nào, tiếng ngâm thư thái của thiếu niên rơi vào trong tai y, tựa hồ ngay cả không khí rét lạnh cũng khô nóng vài phần.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Bạch Thần phất tay áo, từ ngoài cửa rộng mở đi vào một người.
---
Tác giả (sờ cằm): nhi tử, gần đây JJ đi con đường cấm dục, cúc hoa của ngươi chắc là phải bảo dưỡng một đoạn thời gian .
Tiểu Mạc (ngoài cười nhưng trong không cười): mỗi ngày không đến mấy phát cúc hoa liền ngứa
Tác giả (mặt trừu trừu): ôi chao, ta nhức đầu, rút trước đây.