Chương 6: Tuyệt sắc nữ tu ở hiện đại (năm)

Editor : Bạch Lộc Thời

Beta: Phương Huyền

Phò mã: có muốn thử xem tốc độ của ta nhanh như nào không?

---------------

“Bản cung hôm nay thay cha mẹ của cô dạy cô biết thế nào gọi là lễ nghĩa liêm sỉ!”

Mắt của Giới Tuyết lúc này cũng đã tức giận đến đỏ ửng, bị ép quỳ xuống vốn cũng là chuyện nhục nhã vô cùng, bây giờ Cơ Tuệ còn nói thay cha mẹ của cô ta để dạy dỗ cô ta, đây quả thật chính là đang xát muối vào vết thương lòng của cô ta.

Nhưng cô ta cũng không hề nghĩ tới nếu như hôm nay không phải Cơ Tuệ sử dụng vũ lực mạnh hơn thì cô ta sẽ đối xử với bọn họ như thế nào.

“Vị tiểu thư này, có phải cô hơi quá đáng không!”

Đúng vào lúc này một giọng nói vang lên. Cơ Tuệ nghe vậy ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người đàn ông có đôi lông mày tinh xảo như kiếm, phong thần tuấn lãng được mấy người vây xung quanh đi tới chỗ của cô. Trong mắt Cơ Tuệ không khỏi lướt qua một tia quỷ dị, thêm chút nghiền ngẫm như có như không.

-- Đây là nam chính Hình Phong.

“Bản cung không cảm thấy mình quá đáng, hôm nay nếu như không phải bản cung đã từng luyện võ thì người bị thương chính là bản cung và bạn bè của ta!” Cơ Tuệ thu liễm dưới ánh mắt, giấu cảm xúc trong đôi mắt, cong môi cười nói.

“Nhưng mà tiểu thư cũng có cái sai đúng không?” Mặc dù người của mình bị khống chế nhưng Hình Phong vẫn cười hiền lành lịch sự, nói: “Nếu không phải tiểu thư nói Giới Tuyết không có cha sinh mẹ đẻ, không có người nuôi dưỡng thì làm sao Giới Tuyết có thể hành động như thế được!”

“HA!” Cơ Tuệ cười lạnh một tiếng, nói: “Thế vị tiểu thư Giới Tuyết này mắng ta là đồ không biết liêm sỉ, mắng A Cầm là đồ lẳng lơ thì sao? Hay là các ngươi mắng chửi người thì được, còn chúng ta mắng chửi các ngươi thì là sai rồi? Đúng là bá đạo quá cơ!” Câu nói sau cùng tràn đầy trào phúng.

“Vậy tiểu thư muốn như thế nào?” Trong mắt Hình Phong lóe lên vẻ không vui, nói.

“Không muốn như thế nào! Cơ Tuệ nhún vai, sao cũng cười cười nói: “bản cung chỉ cần cô ta xin lỗi, chỉ thế thôi!”

“Muốn tôi xin lỗi, cô làm......” Chữ phía sau còn chưa ra khỏi miệng, Giới Tuyết liền phải đối mặt với ánh mắt của Hình Phong. Nhìn thấy đôi mắt kia không còn kiên nhẫn, cô ta biết rõ tính cách của boss nhà mình, Giới Tuyết lập tức im miệng.

“Giới Tuyết, xin lỗi!” Hình Phong nhẹ nhàng nói, mang theo uy nghiêm không cho phép từ chối.

Giới Tuyết không khỏi cắn môi dưới, cô ta căm hận cúi đầu xuống, cắn răng nghiến lợi nói, “Việc này, xin, lỗi!” Nghe không giống như đang nói xin lỗi, càng giống như muốn giết người.

“Không sao cả, bản cung khoan dung độ lượng tha thứ cho cô!” Cơ Tuệ nói xong cũng buông Giới Tuyết ra, đồng thời đẩy cô ta về phía trước. Chỉ thấy Giới Tuyết lảo đảo một cái lao về trước mấy bước, sau khi ổn định lại cơ thể lập tức sờ bên hông, ngay sau đó cô ta lấy ra một khẩu súng chĩa về phía Cơ Tuệ.

Nhưng mà chưa đợi cô ta có thêm động tác nào khác, cơ thể đột nhiên cứng đờ -- một vật lạnh lẽo đang chĩa vào huyệt thái dương của cô ta.

Mộc Thiên Thần lười biếng đứng ở đó, súng lục trong tay đang chĩa vào huyệt thái dương của Giới Tuyết, hắn cười híp mắt nói: “Có muốn thử một chút không, xem tay cô nhanh hay là tay của tôi nhanh hơn?”

Giới Tuyết không nói gì, chỉ cứng ngắc đứng ở đó.

Trong nháy mắt hiện trường lâm vào im lặng.

“Hà tất tiên sinh phải như thế, gây sự với chúng tôi cũng không khiến tiên sinh thoải mái, mà cũng không có gì tốt cả.” Hình Phong nói, đồng thời nháy mắt ra dấu với người bên cạnh.

“Vậy anh muốn tôi làm gì bây giờ?” Mộc Thiên Thần nghe vậy cười thành tiếng, nói: “Trơ mắt nhìn thủ hạ của anh bắn vị hôn thê của tôi à? Mặt khác......” Hắn hời hợt nói: “Mặc dù Hình gia của các người đúng là rất hùng mạnh, nhưng mà nếu một lúc giết ba người chúng tôi, lửa giận của ba gia tộc Mộc, Ngô, Cơ cũng không phải chỉ để nói chơi, đến lúc đó chính Hình gia các người cũng chịu không nổi!”

Hắn bỗng nhiên cười nghiền ngẫm, “Hay nói rằng anh tính giết sạch người đang có mặt ở đây để diệt khẩu? Sau đó ngụy trang thành thành một vụ tai nạn ngoài ý muốn?”

Lời vừa nói ra, các tiểu thư, thiếu gia nhà giàu đang ở hiện trường xem trò vui lập tức thay đổi sắc mặt, mặc dù biết khả năng này không quá lớn, nhưng mà vạn nhất có người nổi điên thật thì sao......

Bọn họ cũng không muốn bản thân mình bị giết ở chỗ này một cách không rõ ràng như vậy.

“Khẩu súng này cũng không tệ!” Cơ Tuệ bỗng nhiên tiến lên một bước cầm lấy súng trong tay của Giới Tuyết, cô mỉm cười với Giới Tuyết rồi chọc một điểm vào cổ tay của cô ta. Cổ tay của Giới Tuyết trong nháy mắt tê liệt, vô lực, cô cầm cây súng kia trong tay quan sát. Cô nhìn khẩu súng ngắn hoa tường vi màu vàng đen được chế tạo đặc biệt dành cho nữ, hướng về phía Hình Phong cười nói: “Không bằng đưa nó cho bản cung xem như lời xin lỗi, như thế nào, được không?”

Loại cách làm lùi một bước này khiến cả hai bên sững sờ, Hình Phong lập tức cười nói: “nếu như Cơ đại tiểu thư không chê thì cứ cầm đi!”

“Vậy thì bản cung không khách khí!” Cơ Tuệ cất khẩu súng đi, Mộc Thiên Thần ở bên cạnh cũng cất súng, cô nói: “Sự việc hôm nay bản cung cảm thấy chỉ là một hiểu lầm, tiên sinh cảm thấy thế nào?”

“Tất nhiên chỉ là hiểu lầm!” Hình Phong cười ôn nhuận như ngọc*, hắn ra hiệu hai người đi tới đỡ Giới Tuyết lên, nói: “Để xem như nhận lỗi, bữa ăn này của các vị cứ tính lên đầu ta!”

(*ôn nhuận như ngọc: ấm áp ôn nhu như ngọc… mình cũng kb nói như này có chính xác nhất không nữa - BLT)

“Vậy thì cảm ơn!” Cơ Tuệ cười cười, kéo Ngô Mộng Cầm vẫn còn đang tức giận bất bình ở bên cạnh, nói: “Nhưng mà hôm nay bản cung còn có chút việc, chúng ta cáo từ.” Nói xong, ba người liền rời đi. Những người đứng xem thấy kết thúc đầu voi đuôi chuột như thế này vừa thổn thức vừa cảm thán cái vị Cơ gia đại tiểu thư này đúng là một người thức thời, thật sự có thể làm nên chuyện lớn. Chỉ là Hình Phong nhìn bóng lưng rời đi của ba người, nụ cười ôn nhuận như ngọc mang theo ý lạnh.

Ba gia tộc Cơ, Ngô, Mộc đúng không! Dám động tới người của hắn......

Sớm muộn gì hắn cũng nuốt chửng ba gia tộc này!

......

“Tuệ Nhi, tại sao vừa rồi lại phải nhượng bộ?” Trên đường trở về, Ngô Mộng Cầm có chút tức giận hỏi, “rõ ràng là do bọn họ vô lễ trước!”

“Aizzz, anh nói A Cầm nè, cô không có đầu óc thì cũng phải có giới hạn đi chứ!” Cơ đại tiểu thư vẫn không lên tiếng trả lời, Mộc Thiên Thần bất đắc dĩ phải mở miệng nói: “Tình huống vừa rồi là gì, chúng ta giương oai ở địa bàn của người khác đó! Nếu như không phải Tuệ Nhi kịp thời lùi một bước, cô nghĩ chúng ta có thể rời đi thuận lợi như vậy à?”

“Nếu cứ cứng rắn không chịu đi thì làm sao!” Ngô Mộng Cầm không phục nói: “Mình cũng không tin hắn thật sự dám giết chúng ta.”

“Giết chúng ta thì không đến mức đấy, nhưng mà quan sát chúng ta từ trong bóng tối một hai ngày vẫn có thể xảy ra.” Mộc Thiên Thần đưa mắt nhìn Cơ Tuệ, nói: “Đúng không, Tuệ Nhi.”

“Ừ.” Cơ Tuệ gật đầu, cô cũng không phải người không phân rõ tình hình, tình huống vừa rồi cô chủ động lùi một bước chắc chắn là biện pháp tốt nhất, không nói tới việc hoàn toàn không chịu chút thiệt thòi nào mà lại còn có thể chiếm được lợi ích.

Nhưng mà đúng là có chút khó chịu!

Nếu như ở tu chân giới mà gặp phải mấy loại người dám mắng cô, đánh bạn bè của cô, lại còn có người muốn giết cô, thì cô đã sớm mang đàn em tới san bằng địa bàn của đối phương rồi. Bây giờ lại phải bận tâm cái này, cố kỵ cái kia.

Chậc chậc, quả nhiên phải sớm chiếm lấy quyền lực của Cơ gia vào tay mình mới được!

“Tê Đồng!” Cơ Tuệ bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, mở miệng hỏi: “Quy tắc quy định là trước khi nam nữ chính gặp nhau thì không được phép ra tay với nữ chính, đúng không?”

“Đúng vậy!”

"Vậy thì, nếu như ta khiến nam nữ chính gặp nhau sớm hơn thì sao?”

“Vậy thì cô có thể ra tay sớm hơn.”