Editor: Bạch Lộc Thời
Beta : Phương Huyền
Công chúa: Bản cung sẽ tuyển chọn một gian phu.
------------------
Túy Nhã Hiên là một nhà hàng thần kỳ, nó là khu tiêu phí cao cấp ở thành phố K, và chiếm vị trí nơi có phong cảnh đẹp nhất ở khu cấp cao của thành phố.
Bởi vì nó được xây dựng hoàn toàn theo phong cách cổ đại, từ từng viên ngói từng viên gạch cũng là được mô phỏng theo tửu lâu nổi tiếng thời cổ đại “Thiên Cảnh”. Cũng dựa theo các đặc điểm xây dựng của “Thiên Cảnh” trong lịch sử, còn mời các vị đại sư cổ cầm nổi tiếng toàn nước đến đây, phong cách của nhà hàng này vô cùng tao nhã. Và giống như ở cổ đại, các nhân viên của nhà hàng cũng mặc cổ phục, tên đồ ăn trong Túy Nhã Hiên cũng là tên của các loại đồ ăn thời cổ đại, những món ăn kinh điển nổi tiếng cũng đều dùng những nguyên liệu quý hiếm ở khắp mọi nơi.
Cho nên dù cho giá ở đây có đắt lên trời, đắt cắt cổ, cũng vẫn có vô số người từ các nơi trên thế giới nghe danh mà đến, chỉ để được trải nghiệm một chút hương vị của thời cổ đại trong truyền thuyết-- vì vậy mà công việc kinh doanh rất thuận lời, khiến cho người ta ghen tị đến đỏ mắt.
Dù nhà hàng này một mình chiếm hết danh tiếng thì cũng không có ai dám đánh chủ ý lên nó.
Bởi vì ông chủ của khách sạn này có lại lịch tuy không rõ ràng, và có rất nhiều ý kiến trái ngược nhau, nhưng có thể chắc chắn rằng hắn có lai lịch tuyệt đối lớn.
Ít nhất, không ai ở thành phố K có thể chọc vào nổi.
Nhưng ngay cả trong hoàn cảnh cao nhã như này, trong khi những người khác đều đang “say” thì Cơ Tuệ lại cảm thấy buồn ngủ muốn chết.
Cô nhàm chán chống cằm, híp hai mắt mang theo hờ hững, bộ dáng không mấy hứng thú. Điều này cũng không thể trách cô, thật sự là vì hình thức của nhà hàng Túy Nhã Hiên này có quá nhiều ở tu chân giới, cái sang trọng hơn rất nhiều cô cũng đã thấy không ít, cho nên thật sự không có hứng thú nổi, thà rằng đưa cô đi ăn buffet - thức ăn tự chọn, hứng thú của cô còn tăng vọt.
“Thế nào, Cơ đại tiểu thư của anh, nhìn em ủ rũ quá vậy. Có phải đêm qua em làm chuyện gì xấu đúng không?” Thấy bộ dạng của Cơ Tuệ tràn đầy cảm giác “ta rất nhàm chán, ta rất buồn ngủ”, Mộc Thiên Thần nhịn không được đùa một câu, sâu trong đáy mắt mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.
“Ừ!” Biết rõ Mộc Thiên Thần đang trêu chọc, nhưng Cơ Tuệ lại nghiêm túc gật đầu, nói: “Hôm qua bản cung đi làm chuyện xấu với người khác, đội một cái nón xanh biếc cho anh.” Giọng điệu vừa nghiêm túc vừa thể hiện rõ vui đùa, cho dù bất kỳ ai nghe thấy cũng đều có thể thấy được con hàng này đang nói đùa.
“Thật không?” Thấy Cơ Tuệ lên được một chút tinh thần, Mộc Thiên Thần liền dứt khoát tiếp lời của cô, nói: “Gian phu kìa là ai? Là ai mà lại để cho anh đội nón xanh vậy?”
“Gian phu à...... Anh để bản cung chọn một người đã nha ~” Cơ Tuệ xoa cằm, vẻ mặt thành thật nói. Nghe vậy Ngô Mộng Cầm lập tức bật cười, nhịn không được nói: “Gian phu của ngày hôm qua lại để hôm nay chọn à?”
“Gian phu của bản cung đương nhiên phải chọn cho thật kỹ, không phải cực phẩm thì không xứng với bản cung đâu!” Cơ Tuệ không chút do dự xuyên tạc ý của Ngô Mộng Cầm, nghiêm túc nói hươu nói vượn. Ánh mắt lại giống như ra đa đảo qua tất cả mọi người ở đây, cuối cùng dừng lại trên người của những đại sư cổ cầm ở trung tâm của đại sảnh, ngón tay trắng nõn thon dài sơn móng màu xanh chỉ thẳng vào một người, vừa cười vừa nói: “Đêm qua bản cung ở cùng với hắn.”
Giọng của Cơ Tuệ không lớn, cũng chỉ có bọn họ và người gần đó mới có thể nghe được. Nhưng mà những người lân cận cũng nghe được từ đầu tới cuối, tất nhiên là biết Cơ Tuệ đang nói đùa, cũng chỉ thiện ý cười cười. Nhưng mà trùng hợp vào lúc này có một nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên cho bàn bên cạnh, không nghe rõ câu chuyện chỉ nghe được mỗi lời cuối của cô, lập tức không vui, lạnh lùng nói: “Vị tiểu thư này, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung.”
Hử? Đây là muốn gây sự à?
Cơ Tuệ nhíu mày, cười nói: “Bản cung nói bậy bạ chỗ nào?”
“Hừ!” Nhân viên kia hừ lạnh một tiếng, đặt mạnh đĩa thức ăn lên bàn làm nước trong bát canh sóng sánh văng mạnh ra ngoài, cũng không thèm để ý bát canh bị vẩy ra làm bẩn cái bàn. Cô ta khoanh hai tay trước ngực đứng ở trước bàn Cơ Tuệ, lạnh lùng nói: “Cô nói bậy bạ cái gì? Thanh danh của Hoa đại sư là thứ mà cô có thể nhuốm bẩn tùy ý vậy à? Cũng chỉ là một đứa con gái không biết lễ nghĩa liêm sỉ, cũng không thèm soi gương nhìn lại bộ dáng của mình ra cái gì. Lại còn bản với chả cung! Cô tưởng cô là chính cung nương nương hay là công chúa của một nước thế!”
Cơ Tuệ lập tức cười có chút nguy hiểm.
Bình tĩnh nhìn người nhân viên phục vụ nói cô không biết lễ nghĩa liêm sỉ, điều này đối với cô cũng không có cảm giác gì, chủ yếu là bởi vì trước đây đã phải nghe những đại thần kia nói quá nhiều rồi, đã miễn dịch từ lâu. Nhưng mà chuyện không có cảm giác thì đấy là chuyện không có cảm giác, cũng không có nghĩa cô sẽ bỏ qua cho việc xúc phạm đến -- tôn nghiêm của công chúa một nước.
“Ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa?” Cô cười vô cùng rạng rỡ nhưng trong giọng nói lại cất giấu nguy hiểm.
Nhân viên phục vụ thấy vậy lập tức có chút kinh ngạc và nghi ngờ, dám cãi nhau với khách hàng thì tất nhiên cô ta cũng không phải là một nhân viên phục vụ bình thường. Trên thực tế cô ta chính là trợ thủ đắc lực của ông chủ Túy Nhã Hiên, hôm nay làm nhân viên phục vụ cũng chỉ là tạm thời hứng lên mà thôi. Cũng chính vì đã sinh sống nhiều năm trên mũi đao nên cô ta có thể dễ dàng cảm giác được hơi thở nguy hiểm trên người đối phương, mà kinh nghiệm nhiều năm của cô ta cũng nói cho cô ta biết rằng:
Người trước mắt tuyệt đối không thể chọc vào!
Điều này khiến cô ta có chút chần chừ, đang lo lắng không biết nên mở miệng như thế nào, người phụ nữ diêm dúa ngồi bên cạnh đối phương lại đập bàn một cái, tức giận mắng: “Cô nói ai không biết lễ nghĩa liêm sỉ! Tôi thấy cô mới là cái thứ không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ , cả nhà cô mới không có liêm sỉ! Hoa đại sư nhà cô? A, hóa ra cô và Hoa đại sư nhà cô có một chân à! Thế mà còn không biết xấu hổ nói người khác!” Biểu tình kia vô cùng chế nhạo.
“Cô nói bậy!” Giới Tuyết vừa mới nãy còn đang cân nhắc lợi hại nghe thấy vậy cũng không thèm để ý nữa, tính tình cô ta vốn hung bạo nên không thể chịu được những lời nhục mạ như thế này, lập tức mắng: “Tôi và Hoa Vô Song rất trong sạch, làm gì có cái như cô nói! Hơn nữa cô không nhìn lại cô xem, nếu như tôi mà là loại không biết liêm sỉ thì cô CMN chính là đồ lẳng lơ! Cô nhìn quần áo cô xem, hở ngực hở mông cho ai nhìn!”
“Còn có anh nữa, một người đàn ông ăn mặc cũng không nghiêm chỉnh, tôi đoán anh chỉ chờ để đùa giỡn con gái nhà lành đúng không!”
“Ba người các người, mỗi người nhìn cũng không phải là loại gì tốt, toàn là thứ bại hoại xã hội!” Giới Tuyết một hơi nói hết cũng không thở hổn hển. Mà Ngô Mộng Cầm đã tức giận như muốn nổ tung, định giơ tay cho Giới Tuyết một cái tát, nhưng lại bị cô ta dễ dàng bắt được cánh tay.
Giới Tuyết cười lạnh hung hăng hất tay Ngô Mộng Cầm như muốn đẩy xuống đất, “Muốn đánh tôi? Nằm mơ giữa ban ngày!” Đồng thời cũng muốn tát cho cô ấy một cái, nhưng không thành công. Bởi vì Cơ Tuệ kịp thời đỡ Ngô Mộng Cầm, đồng thời giữ lại cổ tay của cô ta, nói:
“Cha mẹ của cô không dạy cô cách làm người à? Hay là cô không có cha sinh mẹ đẻ, không ai nuôi nấng?”
“Cô...... Tiện nhân!” Rất rõ ràng lời này của Cơ Tuệ đã chọc trúng cấm kỵ nào đó trong lòng Giới Tuyết, lập tức cô ta tức giận muốn đạp một cước lên, nhưng bị Cơ Tuệ dễ dàng né tránh. Hơn nữa còn phản kích khoá ngược hai tay cô ta ra sau lưng.
Cơ Tuệ cong môi cười lạnh, một tay giữ chặt hai tay của Giới Tuyết, một tay đè xuống bờ vai của cô ta, đồng thời đầu gối đá vào đầu gối của Giới Tuyết, khiên cô ta kêu lên đau đớn, đồng thời cũng vì áp lực trên bả vai mà phải quỳ xuống.
“Hôm nay bản cung sẽ thay cha mẹ của cô dạy bảo cho cô biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ!”