Qua tết trùng dương, tại kinh thành trời mưa không ngớt, nước mưa cọ rửa mặt đường, mưa hơn nửa tháng chưa có dấu hiệu ngừng, trời vào thu, khắp các nẻo đường kinh thành đều là cành cây khô, lá khô, thời tiết cũng biến thành âm lãnh ươn ướt, lạnh lẽo tận xương.
Trong Từ Ninh cung Địa Long đã được đốt lên.
Thái Hoàng thái hậu Vương thị không muốn ra ngoài, ở Đông Noãn Các kê thêm cái bàn, gọi cháu ngoại là Gia Nam Quận chúa Khương Hiến cùng thái hoàng thái phi Bạch thị cùng nhau đánh diệp tử bài.
Mọi thứ đã đầy đủ chỉ là vẫn thiếu một người.
Họ không thể làm gì khác hơn là gọi nữ quan Phương Linh của Từ Ninh cung đến cùng chơi.
Thái hoàng thái phi Bạch thị không khỏi cảm khái: "Hai chúng ta đều không thể lấy được tấm lòng si tình của hàng thượng đều có thể khó được si tình người, ‘ nguyện được một đời một kiếp, bạc đầu chẳng xa nhau ’. Bọn họ đạt được ước muốn rồi, nhưng lưu lại chúng ta chịu đựng những đau khổ này trong thâm cung, đến cả đánh bài cũng tập hợp không đủ một bàn ."
Thái Hoàng thái hậu không có lên tiếng.
Hiếu tông Hoàng đế khi còn sống độc sủng Tĩnh phi An thị, đợi đến tiên đế kế vị, là độc sủng quý phi Tần thị.
Này hậu cung tự nhiên không có thêm phi tần nào
Khương Hiến tay nắm bài có chút run rẩy.
Lúc này bà ngoại sợ rằng nằm mơ cũng không có nghĩ đến, nàng sau này cũng sẽ chịu cảnh tương tự cho đến chết ở chốn thâm cung này. Bởi vì Đương Kim Hoàng Đế Triệu Dực cũng là si tình người. Chỉ là hắn không phải đối với Hoàng hậu biểu muội là nàng si tình mà dành tình cảm cho Thục phi tiêu thị xuất thân là cung nữ kia. Lại cùng nàng ta sinh ra hoàng tử Triệu Tỉ.
Từ đầu đến cuối, Triệu Dực cũng chưa từng cùng nàng viêm phòng
Ba năm làm hoàng hậu, bảy năm làm Thái hậu. Hoàng Hà vỡ đê, Tây Bắc địa chấn, Lưỡng Hồ Đại Hạn Hán, Giang Nam hồng thuỷ, thực lực quốc gia khó khăn. Đông Hữu Liêu Vương Triệu mắt nhìn chằm chằm, tây có trước khi đồng Vương Lý khiêm gối giáo chờ sẵn, phía nam có Tịnh Hải hầu Triệu Tiếu lòng muông dạ thú, nàng ôm Tân hoàng Triệu Tỉ khi đó mới ba tuổi buông rèm nhiếp chính, đau khổ chống đỡ cục diện, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm sụp đổ cả vương triều Triệu thị. Vậy mà, Triệu Tỉ lại tự tay bưng chén độc dược cho nàng, đem nàng độc chết tại Từ Ninh cung.
Sau đó nàng một lần nữa nàng mở mắt, là trở lại năm Nguyên Đỉnh thứ mười năm, nàng lúc ấy mới mười ba tuổi, gặp được bà ngoại là Thái Hoàng thái hậu Vương thị người vốn đã sớm qua đời.
Nàng vừa tủi thân, vừa uất ức nhào vào ngực bà ngoại khóc ngon lành, giống như đứa trẻ mới bị người ngoài khi dễ như ở bên ngoài bị khi dễ gặp được người thân của mình.
Đến nay, mọi chuyện đã qua được 7, 8 ngày, nàng cũng từ kinh ngạc, mừng rỡ hồi phục lại tinh thần, biết rằng những chuyện đã xảy ra trong khiếp trước như cái u mắc ở cổ họng nhưng không thể tìm ra đáp án, dù vậy, nàng vẫn kìm lòng không được mà nghĩ đến hành vi của Triệu Tỉ.
Hắn tại sao muốn độc chết nàng? Triệu Tỉ mười tuổi, được nuôi dưỡng ở thâm cung, từ đâu có được độc dược?
Sau lưng có người hay không người sai khiến? Kẻ sai khiến hắn rốt cuộc là ai? Đó là Liêu Vương Triệu dực? Tịnh Hải hầu Triệu Tiếu? hay là Vương Lý khiêm?
Từ xưa đến nay người đều lấy chữ hiếu làm đầu. Nàng là mẹ cả của Triệu Tỉ , trong cung nhiều âm mưu như thế hắn lại không dung, lại cố tình tự mình ra tay, tự tay bưng chén độc dược cho nàng. Hắn định sẽ giải thích với triều thần thế nào? Thế nào cho đám hoàng thân quốc thích câu trả lời thích đáng?
Nàng chết như cá mất đuôi, dù là Triệu dực không cần, Triệu Tiếu không cần, Lý Khiêm cũng nhất định sẽ dung kế này.
Nàng chết rồi, Triệu Tỉ còn muốn làm Hoàng đế, nằm mơ đi đi!
Nhớ năm đó, Thát tử xâm chiếm kinh đô thì Lý Khiêm mượn danh nghĩa "Cần vương" liền một đường đánh vào tử cấm thành, xông vào Từ Ninh cung. Nếu không phải lúc ấy nàng cho phép hắn trở thành vương gia khác họ, phong hắn thành Tây Bắc Tổng đốc, hạt Thiểm Tây, Tứ Xuyên Cửu phủ 36 châu 206 huyện 57 vệ 21 chỗ, chỉ sợ hắn ngay lập tức xoay người đi ngay Càn Thanh cung, ngồi ở trên điện Kim Loan xưng vương xưng đế. Nàng đem cả Tây Bắc đều cho hắn. Nhưng tên khốn kiếp này còn không biết điểm dừng!
Đến mỗi thời điểm ba năm một lần phải mang cống phẩm vào kinh, hắn không phải kết giao nội thần, kết đảng mưu lợi riêng khiến nàng đau đầu thì không bỏ qua.
Nàng lúc đầu còn phẫn nộ trách cứ đến cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Bấy giờ không còn cách nào khác, vì trấn an Lý Khiêm, nàng còn từng nghe lời Thừa ân công Tào Tuyên đưa mỹ nhân qua cho hắn
Mà tên sắc lang này lại còn được voi đòi tiên, vén bức rèm che của nàng, mặt không đổi sắc yêu cầu nàng cho hắn cung nữ thiếp thân của mình theo hắn làm thất thiếp.
Mỗi khi nàng nghĩ nâng chuyện này, nàng liền sôi máu không thôi, ngực giống như có đốm lửa ở đốt.
Hoàn hảo ở nàng không chết mà trở lại năm mười ba tuổi.
Có thể sống lại một lần nữa, con đường sau này cũng có thể lựa chọn lại, nàng sẽ không bao giờ thèm đi trông nom vương triều cho Triệu gia, ai thích thu dọn thế cuộc rối rent hì để hắn làm đi, nàng phải lập gia đình, nàng muốn sinh con dưỡng cái, nàng muốn một cuộc sống vợ chồng tầm đầu ý hợp, gia đình hòa thuận.
Quản cái khỉ gió gì gọi là mưu triều đoạt vị, kẻ nào làm hoàng đế thì có liên quan gì đến nàng.
Khương Hiến hít thật sâu mấy hơi thở, lấy lại bình tĩnh, ra khỏi lá bài.
Thái hoàng thái phi tiếng hô"Đụng" , một mặt đem mình bài lắc tại phủ lên thiến màu đỏ chương thảm nhung lên, một mặt cười nói: "Bảo Ninh, mấy ngày nay ngươi ngủ ngon giấc không?"
Bảo Ninh là nhũ danh của Khương Hiến . Danh tự này là chính Thái Hoàng thái hậu ban cho
Mẫu thân của nàng Vĩnh An công chúa là nữ nhi duy nhất của hiếu tông Hoàng đế cùng Thái Hoàng thái hậu, sau khi lớn lên gả cho thanh mai trúc mã là công tử của Trấn Quốc Công Phủ Kiền Nguyên năm thứ mười lăm, tiên đế ở bãi săn Tây Uyển săn bắn. Thời điểm đang đi săn, Con gấu vốn phải bị trúng thuốc mê đột nhiên nổi cơn điên. Trấn Quốc Công vì cứu tiên đế mà mất mạng. Vĩnh An công chúa lúc đó đã mang thai bảy tháng nghe tin liền ngất đi dẫn đến sinh non Khương Hiếu. Nàng chỉ kịp mở mắt nhìn Khương Hiếu một cái rồi cũng nhắm mắt theo chồng.
Thái Hoàng thái hậu cả đời chịu đựng sự lạnh nhạt của hiếu tông hoàng đế, cả đời không buồn tranh đấu, cũng chỉ là muốn sự thức thời của mình mang lại cho nữ nhi của mình một đời bình an.
Hôm nay nữ nhi nữ tế đều rời đi, nàng đau lòng muốn chết, nàng muốn đem Khương Hiến ôm đến Từ Ninh cung tự tay nuôi dưỡng Tiên đế vì chuyện của Trấn Quốc Công cũng rất đau lòng, không chỉ hạ chỉ đưa Khương Hiến vào cung, còn ban cho nàng là Gia Nam Quận chúa, hưởng năm vạn hoàng kim bổng lộc, không bao giờ giảm bổng.
Lúc ấy anh ruột của Trấn Quốc Công Phủ Quốc Công gia là Khương Trấn Nguyên thấy Thái hoàng thái hậu như già đi hơn hai mươi tuổi, hắn không dám từ chối. Từ đó Khương Hiến trừ tết Đoan Ngọ, Trung thu cùng tết nguyên đán nàng sẽ về Trấn Quốc Công Phủ đi thăm người thân, thời gian khác đều ở Từ Ninh cung làm bạn với Thái Hoàng thái hậu. Nếu so sánh với Trấn Quốc Công Phủ, Từ Ninh cung càng giống như nhà của nàng hơn. Mà một lần sống lại trở về cùng trận khóc thút thít kia lập tức dọa tất cả mọi người sợ hãi.
Thái Hoàng thái hậu ôm nàng đang mắt nhòe lệ luôn miệng gọi "bảo bối" , lại không ngừng hỏi tới nàng đã xảy ra chuyện gì.
Nàng không muốn bà ngoại lo lắng, chỉ nói là gặp ác mộng, lúc này thái hoàng thái phi mới quan tâm hỏi han
Khương Hiến cười tủm tỉm đáp lời, lau lá bài. "Mấy ngày nay Mạnh cô cô nấu trà an thân cho con, con uống tốt hơn nhiều rồi."
Thái Hoàng thái hậu nhìn cháu ngoại khuôn mặt càng ngày càng hồng hào khẽ vuốt cằm, hài lòng cười cười, đánh lá bài.
"Ăn!" Thái hoàng thái phi kêu, nhướng đầu long mày, "Ta đã sớm chờ lá bài này để hồ rồi."
"Thật." Thái Hoàng thái hậu khẩn trương, đếm bài trên bàn tính toán xem Thái hoàng thái phi đang chờ quân bài nào. Cùng lúc đó có cung nữ chạy vào bẩm báo “ Thái Hoàng thái hậu, thái hoàng thái phi, Quận chúa, Thái hậu đã tới."
Tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn.
Khương Hiến trong lòng nói thầm “hỏng bét”a