Chương 1: Sơn Tặc

Mùi ẩm mốc cùng hôi thối lan tỏa khắp căn phòng gỗ , bên trong đang được nhốt có đến mấy chục đứa trẻ nam có nữ có những đứa trẻ ước chừng chỉ khoảng mười một mười hai tuổi .

Gọi là phòng gỗ nhưng thực chất nơi đây chính là một phòng giam giữ , xung quanh chống trải bên dưới chỉ được lót bằng một lớp rơm mỏng , mọi ngóc ngách đều tối tăm chỉ có duy nhất nơi góc cao có một lỗ thoáng chiếu vào những tia sáng nhẹ .

Những tiếng khóc cùng kêu gào của đám trẻ vang vọng bên trong phòng giam nhưng đáp lại chúng bên ngoài chỉ là sự im bặt lạnh lùng vô cảm , có đứa trẻ ánh mắt cũng đã hiện rõ vẻ tuyệt vọng cùng sợ hãi cũng có vài hài nữ thút thít gọi mẹ , từ bên ngoài lúc này một tên nam tử to con tiến tới vung roi quất mạnh xuống đất vang lên một tiếng chát làm đám trẻ trong phòng giam sợ hãi ngồi co mình lùi về phía sau :

" Gào khóc cái gì , dù là thiên vương lão tử tới cũng không cứu được đám nhóc các ngươi đâu , nếu còn kêu gào nữa ta sẽ bắt đem ra lóc xương sẻ thịt đem nấu lên ăn "

Vừa nói nam tử vừa cười lớn nhìn đám trẻ , sau khi thấy ánh mặt sợ hãi của đám trẻ nam tử lúc này mới hài lòng quay người bước về phía cửa ra , lúc này bên trong góc phòng giam một ánh mắt lạnh lùng đang dõi theo hướng nam tử bước đi , đứa trẻ này ngay từ đầu đã luôn dùng ánh mắt này nhìn gã nam tử chỉ là hắn không phát hiện ra mà thôi , mọi đứa trẻ khác đều hoảng hốt sợ hãi nhưng duy nhất đứa trẻ này ngay từ đầu đều không có chút sợ hãi , ánh mắt nó lạnh lùng quan sát mọi ngóc ngách trong căn phòng , rồi lại nhìn theo từng tia sáng qua cái lỗ trên bức tường .

Bàn tay nhỏ của nó đặt lên trước ngực nơi có một sợi dây đeo một thanh trụ rỗng , thanh trụ rỗng kích thước chỉ khoảng bằng hai đốt ngón tay không biết làm từ vật liệu gì bên trong thì rỗng bên ngoài được trạm khắc những văn tự kì quái , một cảm giác lạnh từ thanh trụ rỗng truyền vào bàn tay của hài tử , lúc này ánh mắt nó nhìn từng tia sáng yếu ớt như hiện lên hai hình bóng thân thuộc đứng đó .

Ánh mắt hắn hiện lên vẻ thống khổ cùng sợ hãi , hắn không phải vì bị nhốt nơi đây mà sợ hãi mà bởi vì trong kí ức của hắn đã sắp không còn nhớ rõ hình dáng của phụ mẫu nữa rồi , lần cuối cùng hắn nhớ đó cũng là lúc hắn mới lên ba tuổi phụ mẫu dẫn hắn tới một cái tiểu sơn thôn , mọi thứ nơi đây đều xa lạ với hắn từ con người tới cảnh vật , cả nhà ba người bọn họ sinh sống trong tiểu sơn thôn được nửa năm sau đó phụ mẫu hắn đã rời đi bỏ lại hắn cho người trong thôn nuôi dưỡng, hắn vẫn nhớ mãi cái ngày hôm đó bầu trời kéo đến mưa giông cùng sấm chớp phụ mẫu hắn cứ thế mà bỏ đi để lại bản thân nhỏ bé gào khóc đuổi theo sau nhưng hắn có chạy bao nhanh cũng không thể bắt kịp hai thân ảnh khuất xa nơi phía trước nước mắt hoà trong nước mưa hắn khóc trong tuyệt vọng nhưng phụ mẫu vẫn không ngoảnh lại nhìn hắn một lần.

Cho đến khi hắn trưởng thành như hiện tại mỗi lần nhớ đến phụ mẫu trong lòng hắn lại như có cảm giác sợ hãi lẫn uất hận , trong đầu hắn lại hiện lên câu hỏi vì sao ngày đó phụ mẫu lại bỏ lại hắn liệu có phải rằng hắn không ngoan ngoãn nên phụ mẫu không cần hắn nữa hay không , suốt mười năm nay sinh sống trong tiểu thôn ngày nào hắn cũng tập làm một đứa trẻ ngoan hiểu chuyện hắn vẫn luôn chờ đợi và hy vọng một ngày nào đó phụ mẫu hắn sẽ quay trở về đón hắn . Cho đến một ngày bên ngoài tiểu sơn thôn có một đám sơn tặc mang theo gươm đao giáo mác xông vào trong thôn bọn chúng không nói lý lẽ trực tiếp tàn sát người trong thôn , những tiếng gào khóc cùng máu me hiện ra trước mắt hắn cũng đã rất sợ hãi , hắn sợ mình sẽ chết sẽ không gặp được phụ mẫu nữa hắn sợ phụ mẫu khi quay trở về sẽ không còn thấy hắn nữa , nỗi sợ xâm chiếm lấy tâm thần hắn lúc này bản năng cầu được sống mãnh liệt dâng lên hắn nhặt lên một cây đao trực tiếp bổ về một tên sơn tặc đang không chú ý , ý nghĩ của hắn rất đơn giản chỉ cần giết được đám người này hắn sẽ được sống sót .

Tên sơn tặc bị hắn nhắm tới đang không ngừng chém giết một ông lão mà không hề chú ý tới phía sau đang có một cây đao bổ tới , chỉ thấy tên sơn tặc hét thảm một tiếng sau đó một dòng máu tươi bắn lên cao , lúc này sự chú ý của đám sơn tặc đều dồn ánh mắt về phía hắn nhất là tên thủ lĩnh của đám sơn tặc nhìn hắn bằng ánh mắt thâm trường sau đó nở một nụ cười tà mị .

Lúc này một tên sơn tặc thấy đồng bạn của mình bị đánh lén chết thảm mà kẻ gây ra lại là một đứa trẻ chưa tới mười ba tuổi, tên sơn tặc này hùng hổ bước tới vung đao định kết liễu hắn thì tên thủ lĩnh bỗng lên tiếng:

" Dừng tay , bắt tất cả đám trẻ trong thôn này về cho bản vương"

Đám sơn tặc nghe thủ lĩnh nói vậy cũng không dám trái lời, duy chỉ có ánh mắt tên sơn tặc kia nhìn hắn như muốn ngay lập tức chém chết hắn , nhưng lời của thủ lĩnh không thể làm trái tên sơn tặc cố thu lại ánh mắt chết chóc mà tiến tới đánh bay thanh đao trong tay hắn rồi bắt hắn lại cùng đám trẻ trong thôn đưa về trên núi.