Chương 3: Tâm không thẹn

Tiêu Thanh Sương người luôn mang khuôn mặt thanh lãnh cao ngạo, nhàn nhạt không cảm xúc. Hiếm khi có thể thấy nàng thay đổi sắc mặt nhất là còn chú ý đến người khác, ấy vậy mà hôm nay trong đôi mắt hạnh lại mang theo sự cảm kích. Khuôn miệng nở ra nụ cười khó có được, lòng người đều bị say. Cũng có những người vì thế mà đối Đinh Duyệt dinh ra sự ghen ghét.

“Trẻ nhỏ dễ dạy, không nghĩ tới, Huyền Ngọc Phong ta mấy trăm truyền nhân Kim Đan, Trúc Cơ nội môn lại không bằng một Luyện Khí ngoại môn đệ tử, có cốt khí, xem ra mắt ta mờ không nhận biết được minh châu rồi.”

Phía sau đại điện Huyền Ngọc Phong, có hai lão nhân ngồi xếp bằng yên tĩnh đánh cờ, một lão giả áo xám trong đó gật gật đầu, ngữ khí mang theo cảm thán.

Lão giả này là trưởng lão Tiêu Khoát Hải, địa vị chỉ đứng sau chưởng giáo chân nhân Sở Du. Bên dối diện, người này tiên phong đạo cốt một thân râu tóc bạc trắng, không ai khác chưởng giáo Sở Du cai quản Huyền Ngọc Phong. Ông đồng dạng gật đầu đồng ý, hướng Duyệt lau mắt mà nhìn.

Mây núi lượn lờ, Đinh Duyệt vị vây ở giữa đám người xúm xụm, tiếng reo hò vang vọng, chủ yếu là nữ tu.

“Sư đệ, a không, sư huynh, ngươi thật sự rất đẹp trai, ngươi tên gì?”

“Sư huynh, ngươi có ý trung nhân chưa”

“Sư huynh, ngươi xem ta thế nào?”

“Sư huynh,....”

“Sư huynh...”

Níu la níu lo, Đinh Duyệt cảm giác lòng mình lâng lâng. Ai biết được hắn đang lau giọt nước mắt hạnh phúc, kiếp trước bản thân bươn trải cuộc sống công sở, nữ thân xinh đẹp không thiếu, nhưng tất cả họ đều không đem hắn để vào mắt. Trách sao được, tại hắn không nhà không xe, ngay cả tiền tiết kiệm cũng không có mà.

'' Ta tên Đinh Duyệt, một lòng hướng đạo, còn về vấn đề khác, tạm thời chưa có nghĩ qua.”

Không phải hắn ngại đối phương không đủ xinh đẹp mà bởi một hồi mới xuyên qua không lâu, tình hình chưa làm quen hết, khó có thể tiếp thu chuyện nam nam nữ nữ.

Căn cứ vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết tu tiên bao năm qua, song tu đạo lữ vẫn là để về sau tốt nhất. Chờ ngày nào đó hắn bị Tiên Vương đánh chết, hồi sinh thành Tiên Đế, há chẳng phải ngay cả tuyệt đại mỹ nữ cũng vớ được đên tay.

“Đinh sư huynh, huynh là tấm gương mẫu mực, là anh hùng, là ngọn đèn soi sáng cho chúng ta noi theo......”

“Không sai, hôm nay nếu không phải có Đinh sư huynh, chúng ta Huyền Ngọc Phong trên dưới đều phải chịu nhục a......”

“Đinh sư huynh, Đinh sư huynh ~~”

Không biết là tên ngoại môn đệ tử nhanh miệng vuốt mông ngựa, liền kéo theo cả đám ngoại môn đệ tử cùng một ít nữ tu Trúc Cơ kỳ, ở đó hô lớn.

“Hừ ~, ồn ào nhốn nháo còn thể thống gì, không cho ta trở về tu luyện?”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, mọi người quay đầu lại, sắc mặt lập tức biến đổi.

Lý Mộ Nhiên, người trẻ tuổi mạnh nhất Huyền Ngọc Phong, tu vi Kim Đan hậu kỳ.

Hắn ngày thường chính là trung tâm sự chú ý của Huyền Ngọc Phong, là bạch mã hoàng tử trong lòng toàn thẩy nữ tu, mọi người ai đấy đều ngấm ngầm tác hợp hắn với Tiêu Thanh Sương làm đạo lữ.

Không lâu trước đó, đối mặt sự khiêu chiến dâng đến tận cửa, hắn thật sự bị túng quẫn, mất mặt trước nữ thần trong lòng.

Nhưng hắn an tâm, vì hắn nghĩ ai cũng không hơn được, thế vậy mà một tên Luyện khí không biên từ xó xỉnh nào chui ra, chó ngáp phải ruồi vớ được khí vận, trời xui đất khiến thành công bức lui Nguyên Tuy, trở thành anh hùng chúng đệ tử yêu quý.

Cái này làm cho lòng Lý Mộ Nhiên hụt hẫng, không nhịn được mà ra mặt phát uy.

Tuy nói hôm nay biểu hiện không tốt, nhưng Lý Mộ Nhiên là đại sư huynh uy nghiêm còn đó, nên mọi người biết điều đều im lặng, ngoại môn đệ tử càng nhịn không được cúi rạp đầu, bắt đầu có tự tưởng muốn nhanh chóng chạy xuống núi.

Mà nội môn đệ tử, có ít người nhìn về phía Đinh Duyệt, trong ánh mắt mang lên vui sướng khi người gặp họa.

Đợt kiểm tra nhập môn,người chủ trì Lâm Tiêu tu vi trúc cơ kỳ, người thân cận bên cạnh Lý Mộ Nhiên đã kiểm qua linh căn của Đinh Duyệt, Luyện khí tạp nham rác rưởi mà thôi, không thể lầm được. Hắn như thế nào có cốt khí như vậy, đẩy lui Nguyên Tuy một cách khó hiểu.

Lâm Tiêu biết Lý Mộ Nhiên sư huynh nếu đã tức giận, tiểu tử này khẳng định không có kết cục tốt.

“Chỉ biết ức hiếp người nhà, vênh váo như vậy làm gì, sao lúc trước không như vậy đi.”

Thật vất vả mới hưởng thụ một chút cảm giác người người ngưỡng mộ, bầu không khí liền như vậy bị phá vỡ, Đinh Duyệt trong lòng cực kỳ khó chịu.

Đang định nói cả vị sư tỷ xinh đẹp kia, nhưng liếc thấy cái nhíu mày khe khẽ lời ra miệng lại nuốt vô, hướng Lý Mộ Nhiên phản bác.

“Ầm ầm ĩ ĩ, không ra thể thống gì, người bên ngoài tông môn khiêu khích đến tận cửa chỉ biết im thin thít chịu đòn liền thành thể thống.”

Đinh Duyệt nhìn thẳng Lý Mộ Nhiên, ngữ khí bình đạm hỏi lại.

Ong ~~, quảng trường lại là một trận xôn xao.

“Đinh sư huynh khí phách, Đinh sư huynh trâu bò!” Tiếng lòng mấy trăm đệ tử ngoại môn. Bọn họ chưa kịp rời khỏi, tất nhiên là nghe rõ ràng.

Ngoại môn đệ tử ở tông môn không khác tạp dịch, ngày thường còn sẽ bị một ít sư huynh cướp đoạt lợi tức, hôm nay Đinh Duyệt lên tiếng đối chất Lý Mộ Nhiên, không hả giận sao?

“Đinh Duyệt, ngươi thật to gan, một tên ngoại môn tạp dịch nho nhỏ, dám nói chuyện cùng sư thúc như thế, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ lại ngươi, cho người biết thế nào là quy củ.”

Trước thái độ Đinh Duyệt, cùng những ánh mắt ngoại môn đệ tử, ngay cả Tiêu Thanh Sương lúc trước, đều khiến Lý Mộ Nhiên thẹn quá thành giận.

Hắn đánh ra một chưởng, hướng Đinh Duyệt bao phủ mà đi.

Kim Đan kỳ cùng Luyện Khí kỳ chênh lệch nhau hai đại cảnh giới, Lý Mộ Nhiên tự xưng sư thúc hợp tình hợp lý.

Hắn muốn giáo huấn Đinh Duyệt không sao, nhưng ở trước mắt bao người, tuyệt làm ra chuyện ảnh hưởng tới mạng người, huống chi Đinh Duyệt còn vừa mới vì Huyền Ngọc Phong tranh được mặt mũi.

Nếu quá mức, không riêng gì chuyện làm các đệ tử thất vọng, mà cả các chưởng giáo trưởng lão cũng sẽ không chấp nhận.

Đầu tiên, hắn sẽ tung ra một chưởng khống chế Đinh Duyệt, sau đó mượn nhờ pháp lực sơ ý mà làm bị thương, cũng có thể coi gián tiếp nhục nhã Tử Dương tông, tăng thêm phần uy tín đã mất.

“Mẹ nó, họ Lý quá vô sỉ, muốn mượn chuyện đả thương ông đây, đâu có dễ dàng như vậy.”

Lý Mộ Nhiên tính toán kỹ lưỡng.

Nhắm được tình thế, Đinh Duyệt tự dâng đầu lên, thân thể thẳng tắp, biểu tình hùng hồn.

“Ta Đinh Duyệt không nhận bản thân anh hùng, nhưng không thẹn với lương tâm, đến đây đi, thà rằng hôm nay chết ở đương trường, chứ không đối người ngoài khom lưng uốn gối.”

Dõng dạc hùng hồn, Đinh Duyệt đây là nói cho tông môn trưởng lão nghe, hắn biết Lý Mộ Nhiên không dám giết hắn, nhưng không muốn trước mặt mọi người chịu nhục.

Quả nhiên, linh lực chưởng ấn đã sắp bắt lấy Đinh Duyệt, lại vô thanh vô tức tán loạn, ngay sau đó hai thân ảnh từ hư không bỗng nhiên xuất hiện.

“Tham kiến chưởng giáo sư tổ!”

“Tham kiến Tiêu trưởng lão!”

Nhìn thấy người tới, các đệ tử vội vàng khom lưng đồng loạt thi lễ.

Chỉ có Tiêu Thanh Sương sau khi tham kiến Sở Du, hướng Tiêu Khoát Hải kêu một tiếng ông.

“Giả táni, trở về tu luyện, Đinh Duyệt, ngươi ở lại.”

Sở Du xua tay giải tán mọi người. Ông nhìn về phía Lý Mộ Nhiên, chỉ nói một câu, liền phất tay áo mang theo Đinh Duyệt đi xa.

“Lý Mộ Nhiên, ngươi làm ta thất vọng.”

Tiêu Khoát Hải liếc liếc mắt nhìn Lý Mộ Nhiên một cái, đồng dạng đạp gió bay đi.