“To gan!”
Nguyên Tuy động sát ý, nếu không phải đang ở Thái Huyền Tông, hắn lại cố kỵ thân phận, khẳng định đã ra tay.
Ánh mắt lóe hàn băng, sắc bén như lưỡi đao.
Ngoại môn đệ tử xung quanh Đinh Duyệt cảm nhận được không ổn, sôi nổi né tránh, rất nhanh, phạm vi mấy chục trượng còn lại mình hắni.
Giờ phút này, Đinh Duyệt mới vờ vịt như bị bại lộ nhìn về phía Nguyên Tuy, ý vị thâm tường mỉm cười.
“Phẫn nộ không, cay lắm không, đến nha, giết ta nha.”
Đinh Duyệt như cũ không nói một câu khiêu khích, chỉ dùng ánh mắt hàm súc biểu đạt.
Gia hỏa này như thế nào bình tĩnh, hắn dùng ánh mắt kia là có ý gì?
Khinh miệt? Khinh thường? Trào phúng?
Chẳng lẽ hắn là cao thủ thâm tàng bất lộ? Hay lão gia hỏa tổ tông Thái Huyền Tông trở về, muốn tìm cơ hội đánh chết người tới cửa gây sự?
NguyênTuy âm thầm tính toán. Tục ngữ nói, khác thường tự nhiên có biến. Biểu hiện Đinh Duyệt khác hẳn những tên tôm tép Luyện Khí nên có, mặt khác, uy áp mà Kim Đan mang lại, chắc chắn tu vi Luyện khí sẽ bị suy sụp. Chỉ có một khả năng, hắn ít nhất cũng là Nguyên Anh kỳ trở lên.
Có lẽ là Thái Huyền Tông không cam lòng liên tiếp bại trận, liền lôi một tên giả mạo ngoại môn đệ tử tăng lên sĩ khí tông môn. Theo lẽ thường, đám người chưởng giáo Thái Huyền Tông sẽ không làm vậy, chẳng lẽ thật sự lão gia hỏa mất tích mấy ngàn năm kia trở về, mới cho bọn họ tự tin này.
Càng nghĩ càng ớn lạnh, Nguyên Tuy thu liễm lại tư thái, hướng như Đinh Duyệt đang cà lơ phất phơ ôm quyền.
“Huyền Ngọc Phong ngọa hổ tàng long, vãn bối không lựa lời, mong đạo hữu chớ trách.”
Đinh Duyệt run rẩy, không nha, theo lý mà nói ngươi nên tỏa ra hào quang áp chế nha.
Nguyên Tuy chủ động thu hồi khí thế uy áp, bởi vì hắn cảm giác làm như vậy sẽ chọc giận ''Tiền bối giả trang'' trước mắt này.
“Ây? Nguyên Tuy hoàng tử thỏa hiệp xin lỗi? Lỗ tai ta không phải có vấn đề chứ.”
“Hử hử? Hoàng tử Nguyên Tuy tài năng không ai sánh kịp lại đi đứng dậy ôm quyền xin lỗi, đối phương chỉ là Luyện Khí ngoại môn đệ tử nha.”
“Có lầm hay không, một tên ngoại môn đệ tử không đáng để vào mắt thế nhưng trấn trụ đỉnh đỉnh đại danh Tử Dương tông thiên kiêu?”
“Hoàng tử hắn sao lại thế này? Vì sao phải hướng người khác xin lỗi, đã vậy còn là một tên tôm tép.”
Nguyên Tuy tính tình trời sinh đa nghi, hắn thử, bởi vậy không có xưng hô Đinh Duyệt tiền bối, mà ngang hàng chào hỏi.
Nhưng hắn lại xem nhẹ chính mình, thái độ của hắn đây gây ảnh hưởng tới bao người.
Trên quảng trường, Thái Huyền Tông đệ tử ngạc nhiên, ngay cả thị nữ, tùy tùng phía sau Nguyên Tuy cũng không thể lý giải.
“Cái quỷ gì? Ngươi giết ta nha, ta đã chờ không kịp.”
Đinh Duyệt trong lòng có một đám thảo nê mã chạy qua.
Hắn không nghĩ tới, hoàng tử mới nãy còn uy nghiêm trùng trùng, ngoảnh mặt một cái liền đổi thái độ ngay, vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tinh thần bị đối phương một cái tát chụp chết, sao lại biến thành giao lưu chào hỏi rồi?
Nếu nói tên kia đang ngấm ngầm giở trò, Đinh Duyệt tuyệt đối không tin. Tu Tiên giới lấy thực lực định ra địa vị, con sâu cái kiến thôi đâu thừa hơi rảnh rỗi tính kế.
Đinh Duyệt không cam lòng, lần đầu đã thất bại.
“Xin lỗi tác dụng gì, thử ta sao?'' Vốn định kêu ''xin lỗi tác dụng gì, giả làm cảnh sát điều tra ta à'', nhưng lời đến miệng hắn lại không phun ra, vì ở đây có ai hiểu từ cảnh sát ý là gì, vẫn là dùng từ ngữ địa phương a.
Ngữ khí bình đạm, ánh mắt mang theo khinh miệt, Đinh Duyệt lần nữa muốn chọc giận đối phương, miễn không vi phạm nguyên tắc, hắn nhất quyết đâm đầu. Chỉ cần tên kia chịu ra tay, giết mình một cái, sống lại chính là Nguyên Anh, lúc ấy báo thù không phải dễ như trở bàn tay sao.
Quả nhiên, có chuẩn bị mà đến. Thấy Đinh Duyệt chất vấn, Nguyên Tuy trong lòng lộp bộp.
Hắn làm lơ quy củ Thái Huyền Tông, khống chế bảo phi thuyền xông vào Huyền Ngọc Phong, còn luôn miệng nói cái gì phong này đếm ngược từ dưới lên trên, toàn bộ rác rưởi, đối phương nếu thật là tiền bối ẩn thân che giáu năng lực, chắc chắn không dễ dàng bỏ qua.
Với lý do này, phỏng đoán của bản thân khẳng định không sai.
Đại thần tông tới Thái Huyền Tông khiêu chiến, luật là dùng đệ tử trẻ tuổi giao lưu, trưởng lão Nguyên Anh trở lên không được tham dự. Tuy nói là năm đại tông môn dắt nhau mà đến, Tử Dương tông có trưởng lão đi theo, nhưng không mang theo trưởng lão đỉnh cấp tới.
Vạn nhất lão gia hỏa Thái Huyền Tông thật sự trở về, Ngô trưởng lão tông hắn ở đây, căn bản bảo hộ không được.
Ý nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu Nguyên Tuy.
Đại anh hùng co được dãn được, nam nhân phải biết ẩn nhẫn.
“Tiền bối, xin thứ cho vãn bối vừa mới vô ý, ta không nên phá vỡ quy củ tông môn, hiện tại lập tức dẫn người đi xuống, ngài xem có được không?”
Hướng về phía Đinh Duyệt thi lễ, hắn trực tiếp thu hồi pháp bảo thuyền phi, trước hàng loạt những ánh mắt ngạc nhiên mang theo ngơ ngác của đám người hầu. Cả đám nhảy xuống, từng bước từng bước dẫm trên nền đá đi xuống dưới chân núi.
Má, đây là chuyện gì nữa?
Thần Tông đường, Bá Vương chi khí đây ư? Mới rồi còn ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh? Không để ai vào mắt?
Trong lòng Đinh Duyệt lại lần nữa bị một vạn đầu thảo nê mã đấu đá chà đạp qua.
Loạn rồi loạn thật rồi, Nguyên Tuy ấy vậy mà hiểu lầm hắn là tiền bối đại năng nào đó, chấp nhận đen mặt rời đi, ngay cả thủ hạ hồi nãy đang khiêu chiên Lý Mộ Nhiên cũng nhận thua từ bỏ.
Nhờ hắn mà Lý Mộ Nhiên hóa giải tình thế nguy hiểm, đây đều là chuyện gì nha.
Đinh Duyệt há miệng thở dốc, miệng không thốt lên lời.
Tầm này nếu mà chuyện cứ thế qua đi, kiểu gì cũng rước lấy hiểu lầm, đối phương không dám ngông nghênh thì sao hắn có cơ hội khiêu khích?
Mặt khác, Nguyên Tuy thấy Đinh Duyệt chịu để bọn họ rời đi, giống như được đại xá, càng nhanh chóng nhấc bước chân, nhìn qua còn khá chật vật, bước nhanh hướng dưới chân núi đi đến, bộ dáng lược hiện chật vật.
“Thiếu chủ......”
“Câm miệng!”
Tên hầu cận cảm thấy thật sự mất mặt, không thể hiểu được vừa định hỏi lý do, bên tai liền truyền đến tiếng quát lớn, bản thân chỉ đành phải hậm hực im lặng đi theo.
Ong ~~
Nhìn đoàn người đi xa, biển người trên quảng trường lập tức bị oanh tạc.
“Không chiến có thể đẩy lùi quân địch, vị sư đệ này rốt cuộc là ai nha? Không, hẳn phải gọi sư huynh hoặc tiền bối mới đúng.”
Có một đệ tử Trúc Cơ nhìn về phía Đinh Duyệt, ánh mắt phức tạp.
Bọn họ ngày thường cao cao tại thượng, căn bản không để mấy thứ như ngoại môn đệ tử vào mắt, tự nhiên là không biết thân phận Đinh Duyệt ra sao.
Mà kể cả những ngoại môn đệ tử quen biết Đinh Duyệt, giờ phút này đều há to miệng không khác nhau, trong mắt mang theo sùng bái, quả thực đem hắn thành thánh thần mà ngưỡng mộ.
Lúc nãy, bọn họ ngay cả đám tùy tùng của Nguyên Tuy cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng. Giống đám gà con gặp phải mãnh hổ, vậy mà Đinh Duyệt dám khinh bỉ Nguyên Tuy, dọa cả đám chạy mất.
“Đẹp trai quá, ta muốn cùng hắn sinh hài tử a.”
Có nữ đệ tử hoa si trong mắt bắn ra ngôi sao nhỏ, hận không thể trực tiếp đến bên cạnh Đinh Duyệt thổ lộ.
Ngay cả Tiêu Thanh Sương Huyền Ngọc Phong đại sư tỷ, một thân váy trắng như tuyết, tóc dài tựa cành liễu, bộ dáng tuyệt mỹ, cũng nhịn không được đối Đinh Duyệt nhìn nhiều vài lần.