Chương 2: Meo Meo Bá Chủ Ký

Tiểu Miêu mở mắt, ánh mắt lập lòe quang mang, nó duỗi người meo một tiếng bước thong dong xuống núi. À không đúng, giờ phải gọi là hắn chứ không phải nó, hơn 20 năm tu luyện còn có truyền thừa từ Tà Thần, giờ hắn đã bước vào phân thần cảnh giới, đồng nghĩa với việc hắn có thể hóa hình thành người.

-Có một thôn nhỏ meo...

Hắn nhún người phe phẩy cái đuôi dài bước vào thôn nhỏ, trong thôn có tu tiên giả nhưng cảnh giới thực thấp, đều là luyện khí kỳ, còn lại đều là phàm nhân.

-Mèo nhỏ từ đâu tới đáng yêu quá!

Nghe tiếng nói hắn lắc lắc đuôi dài, đúng vậy, hắn là siêu cấp tiểu miêu đáng yêu nhất tiên giới.

-Ngươi có muốn về nhà với ta không?

Hắn tính từ chối nhưng sau khi quan sát cô nương này hắn liền thay đổi suy nghĩ, thuần âm chân khí, quả là hạt giống tốt, hơn nữa còn như vậy thanh tú, tuy rằng chỉ mới mười sáu tuổi còn mặc một bộ y phục vải thô nhưng hiển nhiên không thể che khuất được khí chất cũng như thân hình mỹ miều kia. Hắn meo một tiếng lại gần chân nàng cọ cọ, tiểu cô nương cười khanh khách bế hắn vào lòng, mỡ dâng tới miệng mèo nào lại chê, hắn thỏa thích nằm trong ngực nàng, tay mèo vờn qua vờn lại bờ ngực của nữ nhân.

-Hân Nhu, ngươi ăn còn không đủ lại muốn rước thêm rắc rối vào thân à? Theo ta thấy thì tốt nhất cưới ta, ta dù gì cũng là luyện khí tam giai, săn thú đủ để nuôi ngươi sống một đời.

Tiểu Miêu ngào ngào vài tiếng tỏ rõ địch ý, Hân Nhu cũng là khuôn mặt đầy chán ghét nhìn hắn.

-A Hùng, ta nói ngươi rồi, ta sẽ không bao giờ làm vợ ngươi.

Thiếu niên A Hùng toàn thân vạm vỡ hùng hổ tiến lại gần, Tiểu Miêu ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm, chỉ cần tên ngu xuẩn kia dám động vào Hân Nhu, hắn sẽ cho tên A Hùng này sống không bằng chết.

-A Hùng, ngươi làm gì vậy?

Một lão già chống gậy đi ra, là trưởng thôn. A Hùng thân hình đồ xộ ngừng lại, chính bản thân hắn cũng không biết rằng ông lão này đã cứu hắn một mạng.

-Trưởng thôn, ta...

-A Hùng, ta dạy ngươi thế nào? Phụ thân ngươi dạy ngươi thế nào?

-Nhưng là trưởng thôn, ta cùng Hân Nhu tình ý cả thôn chúng ta đều biết.

Trưởng thôn lắc đầu, tên A Hùng này hung hăng thành thói, lại cậy có chút tu vi chuyên đi đè ép người khác, nếu không phải phụ thân hắn cùng lão đều là tu vi luyện khí ngũ giai có lẽ hắn đã làm nát cái thôn này.

-Nghịch tử, còn không mau về nhà.

Một giọng nói như tiếng gầm vang lên, A Hùng cắn răng quay người đi, hắn không tin Hân Nhu này có thể thoát khỏi bàn tay hắn.

-Xin lỗi con Hân Nhu.

Trưởng thôn chống gậy đi tới, lão tuy luyện khí nhưng cũng đã gần đất xa trời, điều duy nhất lão tiếc nuối là tiểu cô nương trước mặt, nếu không phải do lão thì phụ thân nàng cũng không đến mức bị hổ yêu giết chết.

Năm ấy trong thôn có hổ yêu xuất hiện, là lão không tính toán cậy vào chút ít tu vi bản thân đi đối đầu, kết quả cái mạng già cũng suýt bỏ lại, nếu không phải phụ thân của Hân Nhu thay lão chắn đường hổ yêu có lẽ người chết phải là lão.

-Trưởng thôn, bao năm nay người quan tâm con, con đều biết, A Hùng này có lẽ sớm muộn con cũng phải cưới hắn.

Nói rồi thi lễ ôm lấy Tiểu Miêu đi về, Tiểu Miêu ánh mắt lấp lóe, tên A Hùng này phải chết.

-Lông ngươi một màu vàng, ta gọi ngươi là Hoàng Miêu nhé?

Hân Nhu vuốt ve Hoàng Miêu, hắn không thích cái tên này nhưng cũng không phản đối, dù sao đây là lần đầu tiên hắn có một cái tên.

-Meo.

Hoàng Miêu vươn lưỡi liếm lên bàn tay của Hân Nhu chọc nàng cười khanh khách, hắn lại tiếp tục duỗi thân người liếm lên môi của nàng.

-Được rồi, nhột quá, khanh khách...

Tiếng cười trong trẻo của Hân Nhu tràn ngập gian phòng nhỏ, chỉ là lúc này bụng nàng vang lên ột ột báo hiệu nàng đã lâu chưa ăn gì, Hoàng Miêu từ lòng nàng nhảy xuống đất.

-Hoàng Miêu, ngươi đi đâu vậy?

Mặc cho Hân Nhu gọi hắn, hắn một đường chạy thẳng vào trong rừng, Hân Nhu thẫn thờ nhìn theo Hoàng Miêu biến mất, chẳng lẽ đến con mèo cũng chê nàng nghèo sao?

Không lâu sau Hoàng Miêu trở lại, trên miệng còn ngậm theo một con gà rừng, con gà còn muốn to hơn thân hình của Hoàng Miêu, hắn lẳng lặng đặt con gà tới trước chân của Hân Nhu.

-Hoàng Miêu, hóa ra ngươi không có bỏ ta đi. Còn kiếm một bữa ăn cho ta nữa.

Hân Nhu lần đầu tiên trong đời bị cảm động bởi một con mèo, nàng ôm nó Hoàng Miêu vào lòng vuốt ve bộ lông mềm mại của hắn.

-Kỳ quái, Hoàng Miêu, người của ngươi sao lại thơm đến vậy?

Hoàng Miêu meo một tiếng nhìn con gà dưới đất, Hân Nhu hiểu ý liền xách gà làm thịt, tuy rằng Hoàng Miêu đã ích cốc nhưng tay nghề của Hân Nhu thực sự tốt, ăn cũng thấy ngon miệng.

-Meo.

Hắn nhảy vào lòng Hân Nhu, nhìn môi nàng còn dính một lớp mỡ khiến bờ môi càng thêm bóng loáng mềm mại nhịn không được đưa lưỡi liếm lấy. Hân Nhu cười lên nhưng cũng không có đẩy hắn ra, lưỡi mèo nham nhám quét lên môi khiến Hân Nhu vừa nhột vừa thấy kỳ lạ, nàng cũng không có ghét cảm giác này.

Buổi đêm rất nhanh đã tới, Hân Nhu ôm lấy Hoàng Miêu đi ngủ, đợi tới lúc Hân Nhu ngủ say Hoàng Miêu một đường tiến tới A Hùng chỗ ở.

-Dám đánh chủ ý nữ nhân của ta, ngươi cũng thật giỏi.

A Hùng đang tu luyện nghe thấy thanh âm trầm thấp liền giật mình, hắn chỉ thấy một nam nhân ở trần so với không phải như vậy to lớn nhưng dáng người càng thêm cân đối.

-Ngươi là ai? Ban đêm dám xông vào nơi ở của ta! Ngươi có biết ta là ai không?!

A Hùng không thấy hắn trả lời, chỉ là ánh mắt hắn nhìn bản thân giống như nhìn một người đã chết.

Một tia sáng lóe lên, A Hùng cảm thấy toàn thân bất động, người kia vung tay một đường, cánh tay hắn theo đó rơi xuống, đau đớn nhưng hắn lại không thể phát ra âm thanh.

-Hân Nhu là của ta nữ nhân, còn ngươi, chỉ là một con sâu cái kiến.

Âm thanh âm trầm mang theo sát khí, theo hắn vung tay, A Hùng giờ tứ chi bị đoạn, lúc này hắn trong miệng tràn ngập máu tanh lại không thể nói ra một lời.

-Phế vật!

A Hùng cố ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn là khuôn mặt hoàn mỹ nhưng đôi mắt lại là đôi mắt mèo màu vàng phát sáng trong đêm. A Hùng ú ớ, Hoàng Miêu bàn tay một đường xuyên vào lồng ngực bóp nát trái tim A Hùng, để hắn chết không nhắm mắt.

Hoàng Miêu bàn tay nhuốm máu, cười như ác ma đến từ địa ngục, hắn xẻo mệnh căn A Hùng treo giữa phòng, chém thi thể A Hùng thành thịt vụn. Xong xuôi hắn tẩy đi máu tanh toàn thân, hóa lại thành mèo nhỏ trở lại Hân Nhu nơi ở. Nhìn nàng vẫn đang say giấc mộng đẹp, hắn chui vào ngực nàng nằm giữa hai khỏa mềm mại nhắm mắt tu luyện.