Thần giới lúc này, trong cung điện của Tà thần khắp nơi đều là vết tích loang lổ cùng những vết máu chưa khô. Tà thần toàn thân không một chỗ nào lành lặn, trước ngực bị đào rỗng một khối, không thấy trái tim bên trong.
-Các ngươi muốn giết ta sao? Ha ha, thật buồn cười, các ngươi sẽ phải trả giá thật đắt.
Tà thần vừa nói xong nôn ra búng máu, lúc này trong điện có tới sáu xác chết, đều bị chém bay đầu cùng rút mất trái tim, nơi đan điền bị lủng một chỗ.
Bên ngoài điện còn hai vị thần toàn thân đầm đìa máu, hai bọn hắn từng bước lùi dần về sau, một vị thần trên tay còn cầm quả tim còn đang đập.
-Tà thần, ta cảnh báo ngươi, nếu ngươi dám tiến lại...
Tà thần miệng hắn còn một mạt đỏ đậm máu cười đến quỷ dị tiến tới càng lúc càng gần.
Vị thần kia hoảng hốt bóp nát trái tim Tà thần, để hắn kinh dị là trái tim bị bóp nát tràn ra máu xanh thẩm thấu qua làn da hắn khiến hắn nổ tung, máu thịt bắn lên tên bên cạnh.
-Ngươi...
Tên kia sau khi dính đống máu xanh còn xót lại cũng nhanh chóng nổ tung như một quả bóng, Tà thần lúc này gục xuống, hắn biết hắn đã sắp chết, thay vì buồn rầu hắn lại bật cười như điên, mười vị thần, một mình hắn giết chết tám tên, người duy nhất không tham gia chuyện này là Nguyệt Thần.
-Chuyện gì xảy ra vậy?
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới. Nguyệt Thần toàn thân thánh khiết từ trên đáp xuống, nhìn tràng diện trước mặt nàng lùi lại phía sau một bước.
-Cái này là ngươi làm sao Tà thần?
Tà Thần nhàn nhạt gật đầu.Nguyệt Thần, nàng ta là một người lương thiện nhất trong số các vị thần, cũng là người đối tốt với hắn nhất trong số các vị thần nên hắn không có ý muốn giết nàng.
-Lỗi do ta không ngăn cản được bọn hắn, Tà Thần, ngươi còn nguyện vọng nào không?
Tà Thần gật đầu, dùng chút hơi tàn gửi cho Nguyệt Thần một khung cảnh. Nàng không nói hai lời liên mang hắn tới, nơi này có một gốc cây đào, xung quanh đều là cỏ dại cao hơn đầu người.
-Nơi này hẳn là nơi ngươi từng ở đi.
Tà Thần yếu ớt gật đầu, hắn đã không còn dũng mãnh hung ác như trước nữa, trong mắt hắn lúc này là một mảng mềm mại, hắn có thể nhìn thấy ái nhân của mình. Hắn thấy hắn cùng nàng ngồi dưới gốc đào, hoa đào nở rộ, từng cánh hoa bay trong gió chạm lên mái tóc mềm mại của nàng.
Nguyệt Thần nhìn Tà Thần khuôn mặt bình thường đầy hung dữ giờ dịu lại, trên môi còn vương lên nụ cười liền thở dài. Tà Thần một lòng tu luyện vì muốn cứu sống ái nhân, hắn vì hồi sinh nàng ấy mà không tiếc một thứ gì. Vậy mà ái nhân của hắn lại bị những vị thần khác giết chết lần thứ hai, hồn phi phách tán, mãi mãi không thể luôn hồi. Tà Thần vì thế một lần nữa mà chém giết thần giới.
-Thật buồn cười, các vị thần đều là bất tử, vậy mà vẫn bị giết chết.
Nguyệt Thần nhẹ lắc đầu, nàng tại thần giới đã hơn mười ngàn năm, nhìn từng người leo lên thần vị rồi lại chém giết lẫn nhau cũng đã nhàm chán.
-Ta đi đây.
Nguyệt Thần cũng không quay lại nhìn Tà Thần lần cuối chỉ để lại cho hắn bóng lưng rồi biến mất như chưa từng xuất hiện. Tà Thần nhìn trái tim bị đào rỗng của bản thân, hắn dựa vào chút linh khí cuối cùng ở đan điền để sống sót, hắn giữ lại chút sức lực cuối cùng để tự kết liễu bản thân, hồn phi phách tán.
-Meo...
Một con mèo màu vàng từ đâu xuất hiện liếm lên tay của Tà Thần, hắn chợt nhớ lại lúc trước, người hắn yêu cũng luôn thích những vật nhỏ như vậy.
-Mèo con, từ giờ,.. trông chờ vào ngươi...
Tà Thần gắng gượng vuốt lên bộ lông của con mèo, theo đó linh lực, đan điền, khí tức, thậm chí cả kí ức còn lại của hắn chui vào trong thân thể nhỏ bé của chú mèo. Tà Thần khóe môi vương lại nụ cười từ từ hóa thành cát bụi bị gió thổi đi như chưa từng xuất hiện.