Edit: Meimoko
Cho dù là hào hứng cao ngang tới đâu, gặp loại gào thét to như thế thì tất cả nhiệt tình cũng sẽ bị dập tắt. Mà cho dù dục vọng có bị nguội đi, người trong cuộc cũng không thể nói lên tiếng khổ sở, hay trong lòng cảm thấy buồn bực.
Bạch Phương Úc từ trên giường đứng người lên, sửa sang lại quần áo chính mình, chu cánh môi nhìn người đàn ông đang mặc lại quần, dùng ánh mắt tràn ngập ai oán chỉ trích hắn.
Đường Hạo ngoại trừ phản ứng không thể nề hà vẫn là không thể nề hà, không để ý đến thái độ phàn nàn của cô. Bọn trẻ đáng ghét như vậy cũng không phải do một mình hắn tạo ra, ít nhất cô có một nửa trách nhiệm.
_ “Đường Hạo, em càng ngày càng cảm giác mình ăn không ngon ngủ không yên! Con do anh sinh ra đều đi khi dễ em. Một đứa đã đủ làm em thấy sợ rồi, bây giờ lại còn thêm một đứa nữa!” _
_ ” Có thể làm gì được sao? Chẳng lẽ em muốn anh đuổi cả hai đứa ra đường ư?” _ Hay là nhét trở lại bụng em? Đường Hạo trong lòng bổ sung thêm một câu.
_ “Em cũng đâu có nhẫn tâm như vậy! Chỉ phàn nàn một chút thôi mà!” _
_ “Nhanh lên!Chúng con muốn đi vào! Ba nhanh lên !” _ Khoảng chừng qua năm phút đồng hồ, hai đứa trẻ cứ như không biết mệt mỏi vậy dùng sức mạnh mẽ đập lên cánh cửa. Quả thật, nếu không mở cửa, e rằng cánh cửa kia chống chịu không nổi.
Đường Hạo không một tiếng động báo trước, thoáng cái đã mở cửa ra.
Chỉ thấy hai đứa con của mình giống như quả bóng, lăn trên sàn nhà.
_ “Ai u, đau quá. . . . . .” _ Nhị Nhị giơ lên bàn tay nhỏ bé, nhìn xem vết hồng hồng trong lòng bàn tay.
_ “Nhị Nhị, chị đứng nhanh lên một chút! Em sắp bị chị ép thành thảm trải sàn rồi đấy!” _ Dương Dương bị Nhị Nhị đè lên, nhăn mặt lại hô lên.
_ “A! Thảo nào lại cảm giác thân dưới mềm, hóa ra là em ngươi bị chị đè ở phía dưới, ha ha. . . . . .” _ Nhị Nhị hì hì cười, sau đó bò qua một bên mới đứng lên.
_ “Như thế nào chị lại trì độn như vậy? Mẹ có phải là nhớ lầm rồi không? Em hẳn là anh trai mới đúng!” _ Dương Dương đứng dậy, sau đó lại nói đi nói lại chuyện hậm nhắc đi nhắc lại suốt mấy hôm nay, nó vẫn không phục chuyện nó là em trai.
_ “Chị cũng không biết đâu! Nhưng ba nói chị là chị, cho nên không có sai đâu!” _ Nhị Nhị bởi vì sinh sớm hơn Dương Dương vài phút mà vui vẻ thập phần không thôi, từ nay sẽ có một đứa em trai gọi cô bé bằng chị.
Nhìn hai đứa trẻ cãi nhau, hai người lớn đứng trước cửa phòng vừa muốn tức giận lại vừa muốn mỉm cười.
_ “Dương Dương, Nhị Nhị! Rốt cuộc hai đứa chạy vào đây có việc gì? Hừ, ba đã nói là không được phép vào phòng của ba! Các con không nghe lời, có phải không?” _ Đường Hạo làm dùng uy quyền của người cha, giương gò má lên nói.
Tuy hai người chị em vào phút trước còn tranh cãi đến đỏ mang tai, nhưng vừa nghe thấy lời của ba nói thì lại cùng đưa ánh mắt nhìn về một người khác đứng trong phòng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặc đồ màu trắng.
_ “Cô ấy tại sao lại được phép vào?” _ Giọng nói của cậu bé trai.
“ _ Cô ấy tại sao lại được phép vào?” _ Giọng nói của cô bé gái.
Nếu như không phải là chị em song sinh, hai đứa trẻ cũng không thể nào đồng thanh phối hợp như trong lúc này, hoàn toàn là trăm miệng một lời hỏi. Hơn nữa, hai đứa trẻ còn hành động giống như đã luyện tập cả trăm lần, chỉ thẳng tay vào Bạch Phương Úc.
Bị hai đứa bé cùng lúc chỉ thẳng tay vào, Bạch Phương Úc đỏ mặt, nhìn Đường Hạo, muốn hắn vì mình mà giải quyết.
Đường Hạo ôm sát Bạch Phương Úc vào ngực, lại còn hôn cô một cái thật sâu, trước mặt bọn trẻ cư nhiên làm ra một hành động vô cùng thân mật: “ _ Vì người này sẽ là mẹ của các con, cho nên cô ấy đương nhiên là phải ở cùng phòng với ba, biết không?” _
Bạch Phương Úc nghe thấy hắn tuyên bố hùng hồn như vậy, trong lòng cảm thấy vui vẻ vô cùng nhưng cũng có cảm giác đặc biệt tê tê. Hắn còn chưa có cầu hôn với mình mà? Thế mà dám ở trước mặt bọn trẻ nói mình sẽ là mẹ của chúng được sao?
Hừ! Có phải hắn đã quá xem nhẹ cảm nhận của mình rồi không? Cũng có nghĩa là xem nhẹ mình rồi!
Hai đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu cực kỳ ăn ý.
Tiếp đó, chỉ thấy hai đứa bé không biết lấy đâu ra bột mì, vung lên khắp phòng.
_ “Đánh con gián! Đánh con gián!” _ Lúc đồng thanh hô khẩu hiệu, cả hai đứa trẻ cùng nhau vung bột mỳ về phía Bạch Phương Úc.
Lập tức, trên người, trên đầu của Bạch Phương Úc đều bị phủ kín bột màu trắng: _ “Hắt xì…..” _ Cô hắt xì một cái thật to, đồng thời chạy ngay ra phía sau lưng Đường Hạo trốn: _ “ Đường Hạo, nhanh lên….cứu em…” _
Hai đứa trẻ nhìn thấy cô chui vào trong người của ba bọn chúng, thì càng vung bột mỳ một cách hăng say hơn. Ngay cả cha đẻ cũng không buông tha, vung đầy bột mỳ lên chỗ hai người lớn.
Vừa tung bột mỳ, vừa chạy loạn, làm cho người lớn không thể nào bắt được hai đứa tiểu quỷ.
Đường Hạo sờ soạng lên mặt, tức giận thét lên với hai đứa tiểu quỷ: _ “Đừng lại ngay! Nếu còn không dừng, ba sẽ đánh cả hai đứa!” _
Nghe được ba không có ý nói giỡn, mà là tức giận thật, Dương Dương cùng Nhị Nhị ngừng ngay hành động lại.
Nhị Nhị vừa mới nhận tổ quy tông, chủ động nói trước: “ _ Ba, ba tức giận rồi ạ? Nhưng chúng con có ý tốt mà, chỉ muốn đánh con gián thôi mà! Lần trước con thật sự thấy có mấy con gián ở trong này mà, cho nên con mới cùng Dương Dương tìm thuốc đi tiêu diệt chúng!” _
Dương Dương nói, bởi vì ba khiến mình có nhiều điểm thua thiệt, cho nên sau này có làm sai chuyện gì thì cũng để cho chị gái xuất đầu trước, ba nhất định sẽ không tức giận. Nói như vậy, có nghĩa là hai đứa bọn nó có thể tiếp tục làm chuyện xấu mà không cần phải kiêng sợ.
Mà sự thật, tựa hồ đúng là như thế, ba vừa mới nổi giận, bây giờ đã dịu đi rất nhiều.
Đường Hạo vừa lau mặt cho Bạch Phương Úc, vừa cau mày nói: _ “ Các con vung vẩy cái này để làm gì? Nếu như là thuốc, cũng không được vung lên người khác chứ?” _ Hừ, hơn nữa hắn cũng cảm thấy bột này không phải là thuốc.
_ “Là bột lấy từ trong nhà bếp ra, con có nhìn thấy con gián bị bột trắng phủ đầy, nghĩ chắc là bột mỳ sẽ có tác dụng giết gián!” _ Lúc này, Dương Dương mới dám lên tiếng.
_ “Hai đứa tiểu tử thối này, đi ra ngoài cho ba! Hai đứa rõ ràng là đang quấy rầy ba với mẹ…..” _ Đường Hạo tức giận, một tay túm gọn cả hai đứa, ném ra khỏi phòng.
_ “Oa, Bọn con là muốn làm việc tốt mà! Bọn con muốn là việc tốt….” _
_ “Đúng vậy, ba tại sao lại nổi giận với chúng con! Bọn con đã làm sai chuyện gì chứ ạ?” _ Nhị Nhị cũng hô lớn.
Tuy bọn nó vừa nói bị oan uổng nhưng lại nhìn nhau cười gian tà, thuận tiện vỗ tay chúc mừng thắng lợi.
_ “Bước tiếp theo, chúng ta làm gì?” _ Loại chuyện mở ám này, Nhị Nhị thật sự không am hiểu, cô bé phải hỏi em trai.
_ “Ừ! Đương nhiên là chúng ta cần làm lành với cô ta, sau đó….” _
_ ** _
Trong phòng, Bạch Phương Úc khóc không ra nước mắt, bởi vì nước mắt đều bị bột mỳ hút hết cả, tạo thành hỗn hợp dính dính trên mặt cô.
_ “Đường Hạo, em bây giờ bội phục Ngưng của anh rồi! Cô ấy nhất định là rất lợi hại, nếu không tại sao lại sinh ra được hai đứa con lợi hại thế này?” _