Chương 313: Chương 313

Edit: Meimoko


Không phục, Bạch Phương Úc đột nhiên xoay người lại, đôi tay như rắn quấn lấy cổ hắn, kiễng mũi chân đưa lên cặp môi đỏ mọng của mình, chậm rãi mút lấy môi của hắn.

Chiếc lưỡi của cô khéo léo tiến nhập sâu vào bên trong miệng của hắn, nhẹ nhàng liếm láp hương vị thuốc lá vẫn còn dư trong khoang miệng. Đang cô gắng đảo qua vách tường trong miệng, Bạch Phương Úc mới tới trêu đùa cái lưỡi của hắn.

Khi hắn chế trụ lấy đầu cô, sắp sửa đảo khách thành chủ làm nụ hôn thêm sâu hơn, Bạch Phương Úc giảo hoạt vội vàng rời khởi miệng hắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn, kề sát môi hỏi: “ _ Cô ấy có thể hôn anh như vậy không? Có không?” _

_ ‘Có thể, trước đây có, và hiện tại em cũng đang làm đấy thôi! _ ’- Đường Hạo thầm trả lời trong lòng.

Bạch Phương Úc cho là hắn không nói lên lời, liền trực tiếp thay mặt hắn mà đáp lại: “ _ Cô ấy không thể! Đúng, hiện tại chỉ có em mới có thể hôn anh nhiệt tình đến như vậy!” _

Môi của cô hôn xuống cằm của hắn, rồi đến hầu kết nhấp nhô, môi mở rộng ngậm lấy, chậm rãi liếm láp, chậm rãi hút khiến hô hấp của hắn càng lúc càng dồn dập.

_ “Ừ….” _ Đường Hạo nhịn không được mà phát ra một tiếng ngâm.

Lúc này cô mới thỏa mãn buông hắn ra, mơ hồ không rõ hỏi: _ “Cô ấy có thể đối với anh như vậy không? Không thể, đúng không?” _

Vừa nói chuyện, cô đưa tay giật cà vạt của hắn xuống, bàn tay trắng tuyết nhỏ bé linh hoạt cởi bỏ từng chiếc cúc áo của hắn xuống.

Thời gian chỉ trong một cái nháy mắt, cô đã mở rộng hoàn toàn áo sơ mi của hắn. Da thịt màu tiểu mạch cùng những vân da của hắn càng làm cô sôi sục cảm giác. Bạch Phương Úc nhìn hắn thật sâu, ánh mắt mê muội.

Tuy không phải là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của hắn, thậm chí có thể nói rằng cô thuộc lòng từng điểm mẫn cảm trên người hắn giống như lòng bàn tay mình. Nhưng, mỗi khi nhìn hắn xích lõa, cô đều không khống chế được mà tim đập rộn lên, ngượng ngùng giống như thiếu nữ lần đầu tiên được nhìn thấy thân thể của một người đàn ông.

Ngón tay xanh nhạt chậm rãi xoa lên thân thể của hắn, dọc theo xương quai xanh chậm rãi di động xuống. Bàn tay cô vốn nhỏ bé trắng tuyết nhẵn nhụi, khi đặt trên thân thể hắn càng làm nổi bật màu trắng như gốm sứ.

Đường Hạo ngồi bên giường, nhắm mắt hưởng thụ sự vuốt ve của tình yêu đích thực mà trời ban cho hắn trong kiếp này. Khiêu khích, không thể không nói, hắn thích cảm giác này, thích nàng đối đãi với mình như vậy.

Hắn tình nguyện ở dưới ngón tay run rẩy của cô mà thở gấp, thích cô chỉ làm vài động tác đơn giản cũng đã khơi lên dục vọng trong hắn. Hơn nữa, hắn càng thích cô khiêu khích tới gần ranh giới bộc phát, sau đó hắn sẽ một tay đè ép cô lên giường….

Cho dù trong đầu có loại suy nghĩ này nhưng thực tế hắn lại khắc chế không nổi, chỉ nổi lên một cái cao cao trướng bồng. Trong mắt hắn bây giờ cô giống như một khoảng nước mùa xuân mà hắn muốn hòa tan trong đó.

Cô muốn hắn hòa cùng với mình, muốn hắn nói yêu nhất chính là cô: _ “Anh nói cho em biết, anh có yêu em không?” _ Cúi đầu xuống, giống như chuồn chuồn đậu nước hôn lên vùng ngực trần vạm vỡ của hắn. _ _

Đường Hạo nâng cánh tay đặt sau lưng của hắn ra, tiếp đó dùng sức mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, một mực muốn cô tập trung đón lấy hoài bão của chính mình, dưới đôi tay của hắn, hắn để mông cô vểnh lên, muốn để cô tiếp nhận kích động: “ _ Anh đã nói qua, nếu như nói miệng em không tin, vậy thì hãy để phía dưới chứng minh là tốt nhất!” _

Nói xong, hắn không để cô có cơ hội trốn tránh, nặng nề hướng vào giữa hai chân cô, va chạm mãnh liệt.

_ “Đừng mà…Anh thật đáng ghét…Tà ác!” _ Khiêu khích là một chuyện, nhưng bị khiêu khích thì lại là chuyện khác, sắc mặt Bạch Phương Úc chớp mắt đã đỏ bừng, tay chân như rắn nước mà giãy giụa: “ _ Này….” _

Cô lại vô ý gọi hắn, cho rằng bụng dưới của mình nâng lên, không ngờ lại không cẩn thận ***ng chạm vào nơi cứng nhắc giữa hai chân hắn.

_ “Anh tà ác ư?” _ Đường Hạo bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô đang đặt trên ngực mình, môi mỏng rời đến bên tai cô: “ _ Cái này là tay của ai? Là ai vừa rồi câu dẫn anh? Hả?” _ Hắn lên giọng nghi vấn nói.

Người bị hắn ép hỏi đến không còn chỗ trốn, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm làm cho xong, không quan tâm đến vẻ giễu cợt của hắn, dùng sức đẩy mạnh hắn lên mặt giường lớn.

Lập tức, hai tay cô chuyển qua thắt lưng của hắn, hai tay rất nhanh tháo bở thắt lưng da, kế tiếp là cúc áo và khóa kéo…. Bàn tay nhỏ bé dắt lấy quần lót của hắn, dùng sức khẽ động một cái, đem nam căn đã sớm cương cứng nóng hổi của hắn phóng xích ra bên ngoài.

Hai tay cô đặt ở hai bên người hắn, sau đó cô bò lên giường, giang chân ở phần bụng eo của hắn. Cô chậm rãi phơi bày vòng eo, cách một lớp vải vóc ngăn cản, dụ hoặc khuấy động càng nhiều nhiệt tình của hắn: _ “Anh nói đi! Anh thích em nhiều hơn hay là thích cô ấy nhiều hơn?….Nếu như không nói sự thật, …..em sẽ tiếp tục hấp dẫn anh thêm nữa đấy……” _

Người đàn ông bị cô khiêu khích sắc mặt đã đỏ bừng lên, mỉm cười giảo hoạt, thông mình đưa ra một đáp án: “ _ Anh …thích em là như vậy!” _

Bạch Phương Úc rốt cuộc cũng có thể cười vui vẻ, sau đó nằm úp sấp lên ***g ngực trần trụi của hắn, cúi xuống hôn lên.

Đường Hạo xoay người một cái, nặng nề đem cô đặt dưới thân.

_ “A!” _ Cô kinh hô lên một tiếng, lập tức đem hai chân quấn chặt lấy thắt lưng của hắn.

Hai người giống như bị dục vọng làm cho choáng váng đầu óc, kịch liệt xé rách quần áo của nhau. Lúc chuẩn bị thỏa mãn cơn dục hỏa thì cửa phòng đột nhiên bị đập lên liên tiếp, nhưng không phải là một người hai nắm tay mà là hai người bốn nắm tay nhỏ.

Rầm…Rầm…Rầm…

Rầm…Rầm….Rầm..

_ “Ba, nhanh mở cửa ra! Nhanh lên, con muốn vào trong đó tìm đồ!” _ Tiếng nói đầu tiên phát ra là của Nhị Nhị.

Đường Hạo không kịp thở, lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh lại: _ “Con muốn vào phòng của ba để tìm cái gì?” _

_ “A….Ban ngày con cùng Dương Dương chơi trong phòng lỡ đánh rơi kẹp tóc ở trong đó rồi!” _

Đường Hạo kích động giảm xuống nhưng thân thể vẫn dán ở trên người Bạch Phương Úc, căn bản là không có cách nào rời khỏi thân thể mềm mại của cô: “ _ Con cặp bằng chiếc khác đi! Đi chỗ khác chơi mau!” _

Bạch Phương Úc dùng sức ôm lấy hắn, không để cho hắn phân tâm, không thể lãnh đạm trở lại, bởi vì hiện tại cô cũng không chịu được!

_ “Dạ…” _ Tiếng Nhị Nhị rầu rĩ đáp lại khiến hai người trong phòng thỏa mãn mà cho rằng bọn trẻ đã bỏ đi, tiếp tục hôn môi dây dưa cùng nhau.

_ “Ba, trong phòng của ba có gián! Hôm qua con thấy có vài con! Đâu rồi? Nhanh mở cửa ra, con muốn đánh con gián….” _ Dương Dương gào lên như xé cổ họng, không biết nó nói con gián hay là con gì.