Edit: Meimoko
Đường Hạo nói qua loa vài câu với mẹ mình rồi nhanh chóng ngắt điện thoại. Hắn nới lỏng cà vạt, đối với những gì mẹ nói hắn thật sự không thể không làm được.
Thu dưỡng bé gái làm con nuôi ư? Thật là chỉ có bọn họ mới nghĩ ra được. Dương Dương là đứa trẻ phách đạo đến cỡ nào, làm sao nó chịu để yên cho một đứa bé gái khác cùng chia sẽ những thứ thuộc về nó chứ?
Ha ha, hắn bây giờ cũng có thể tưởng tượng hình ảnh Dương Dương khi dễ một cô bé khác là như thế nào.
Đường Hạo di mạnh mẩu thuốc lá xuống chiếc gạt tàn thủy tinh, nói với cấp dưới: _ “Được rồi, chúng ta tiếp tục thảo luận về tình hình ở bên Anh quốc!” _
Hai vị giám đốc kia vội vàng trình bày bản kế hoạch đầu tư cho tổng tài, một bên thì nhanh chóng phân tích tư liệu. Vài người vùi đầu vào trong công việc, Đường Hạo tựa hồ như quên hẳn nội dung cuộc điện thoại vừa rồi, chỉ chăm chú lắng nghe cấp dưới phân tích báo cáo.
Mà bọn họ cứ như vậy mà thảo luận suốt mấy giờ liền, lúc kết thúc cũng đã quá giữa trưa. Đường Hạo cầm lấy đồ ăn do thư ký chuẩn bi sẵn, tranh thủ thời gian mà lấp đầy cái bụng đang kêu như đánh trống.
Đúng lúc hắn đang ăn cả miếng lớn, điện thoại nội tuyến vội vàng vang lên: _ “ Sao..?” _
_ “Tổng tài, có Lương Bân tiên sinh tới, muốn được gặp ngài!” _ Tiếng nữ thư ký từ trong điện thoại vọng ra.
_ “A, mời anh ta vào đi!” _ Trước đó, quan hệ của hắn và Lương Bân đã hữu hòa hơn nhiều, tuy nhiên vẫn chưa đến mức gọi là tốt hẳn. Hắn xác t thực phải cảm ơn vợ chồng Lương Bân đã chiếu cố đến Dương Dương và Tiểu Ngưng. Nếu như không có vợ chồng bọn họ, có lẽ cuộc sống của Tiểu Ngưng và Dương Dương sẽ còn nhiều vất cả khổ cực hơn.
Điện thoại vửa mới dập chưa được vài giây, cửa văn phòng đã được mở ra, hai người một lớn một nhỏ bước vào.
Đường Hạo kinh ngạc nhìn Lương Bân,rồi nhìn cô bé đang nắm tay Lương Bân: _ “ Nhị Nhị..” _ Đã lâu rồi không được nhìn thấy Nhị Nhị, cô bé cao hơn so với trước, hơn nữa lại có hương vị càng ngày càng đậm của một cô bé gái đang lớn dần. Ngũ quan so với lúc trước càng thêm triển lộ, càng ngày càng thâm thúy.
Nhị Nhị lôi kéo bàn tay của ba cô bé, mang theo chút ngượng ngùng e dè của thiếu nữ, lễ phép chào hỏi: _ “ Chào chú Đường!” _
Hơn một năm đã khiến Nhị Nhị trưởng thành lên không ít, cũng không còn mở miệng hay ngậm miệng đều gọi ‘chú đáng ghét’, hoặc giả bộ nhìn không tới ‘chú đáng ghét’, coi hắn như là không khí nữa rồi.
_ “Ngoan!” _ Đường Hạo sờ lên đầu Nhị Nhị, sau đó đưa ánh mắt về phía Lương Bân, đưa tay hướng về phía ghế sa lôn trắng tuyết nói: _ “ Mời ngồi! Như thế nào lại rảnh rỗi đến chỗ tôi vậy? Còn mang theo cả Nhị Nhị!” _
Cửa phòng một lần nữa lại được cẩn thận mở ra, thư ký bưng trà cùng ít điểm tâm nho nhỏ vào.
Lương Bân uống một ngụm trà rồi vỗ sống lưng của Nhị Nhị: _ “Nhị Nhị đang nghỉ hè, tôi trở về Đài Loan để xử lý mấy việc, thuận tiện mang nó về luôn. Nhị Nhị nói muốn gặp Dương Dương, cho nên tôi muốn để nó ở chỗ của Đường tổng, chơi cùng Dương Dương, không biết liệu có làm phiền đến Đường tổng quá hay không? Nếu như Đường tổng cảm thấy không tiện, tôi sẽ đưa cô bé đi ngay!” _
_ “ Có gì mà không phiền chứ? Đương nhiên là được!” _ Đường Hạo lập tức nói, không biết vì sao lúc vừa nhìn thấy Nhị Nhị, hắn đã muốn dẫn cô bé này về nhà.
_ “Cám ơn! Vậy trước tiên cứ để Nhị Nhị ở chỗ anh vài ngày. Mấy hôm nữa tôi sẽ đem một ít đồ của Nhị Nhị đến _ . _ Nhị Nhị, có muốn ở chỗ của chú Đường hay không? Có muốn nhìn thấy Dương Dương không?” _
Nhị Nhị nhìn chú rồi lại nhìn ba của mình, nói: _ “Dạ, com muốn gặp Dương Dương! Đã lâu rồi con không có được gặp Dương Dương! Gửi thư cho cậu ấy mà chẳng thấy hồi âm gì cả. Có phải cậu ấy không nhìn thấy con là quên luôn con rồi không?” _
_ “Ha ha ha, con gái của tôi ở nước ngoài toàn hướng về Dương Dương thôi!” _ Lương Bân nói, sau đó nhìn về phía Đường Hạo: _ “Đúng rồi, hiện tại vẫn chưa có bạn gái sao?” _
Đường Hạo nghĩ nghĩ. Cùng với cô ấy? Xem như cũng là kết giao bạn gái đi, dù sao bọn họ cũng chưa có kết hôn: _ “ Đúng vậy!” _
Lương Bân cảm giác hơi ngoài ý muốn, bời vì hắn biết rõ lúc Tiểu Ngưng qua đời, Đường Hạo có bao nhiêu thương tâm đau khổ: _ “ Cũng đã một năm rồi. Người còn sống thì nên sống tốt hơn mới đúng, nếu không người nhà của anh cũng sẽ rất lo lắng! Không giấu gì anh, hiện tại tôi cũng đã có bạn gái rồi, hơn nữa còn chuẩn bị muốn kết hôn….” _
_ “A, xin chúc mừng! Đến lúc kết hôn nhớ phải báo cho tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ đến chia vui…” _ Đường Hạo bật cười, tình địch lớn nhất của hắn muốn kết hôn, thật sự là chuyện đáng mừng ngoài dự kiến.
_ “Ừ! Nhất định sẽ nói cho anh biết! Hy vọng cũng sớm nghe được tin vui của anh, dù sao Dương Dương cũng cần có mẹ mà….” _ Bọn họ đều là người có chung cảnh ngộ, đương nhiên là phải thông cảm cho nhau.
_ “Ừ! Đến lúc đó tôi cũng không quên mời anh đâu….” _ Đường Hạo thầm cười trong lòng: ha ha, đến lúc đó chắn chắn anh sẽ phải trợn mắt mà kinh ngạc.
Lương Bân từ ghế sa lon đứng lên, sửa sang lại quần áo tây trang, nói: “ _ Được rồi! Vậy tôi đem Nhị Nhị giao cho anh, lát nữa tôi còn phải gặp vài vị khách hàng. Nhị Nhị, con ở chỗ của chú Đường phải ngoan ngoãn, không được là phiền chú ấy biết không?” _
Nhị Nhị lập tức gật đầu, sau đó nói: “ _ Con biết mà, tạm biệt ba!” _
_ “Bye Bye….” _ Lương Bân cúi xuống hôn lên má Nhị Nhị một cái, sau đó nói hai tiếng tạm biệt với Đường Hạo rồi rời khỏi phòng.
Từ lúc ba đi rồi, Nhị Nhị càng trở nên câu nệ. Nước không dám uống, khoai tây chiên cũng không dám ăn. Nhưng cô bé vẫn nhìn thẳng chằm chằm vào người chú kia, quan sát tất cả mọi hành động của hắn.
Nhìn Nhị Nhị đối với mình lạ lẫm, Đường Hạo nhịn không được mà cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm không thoải mái. Hắn còn nhớ rõ tiểu nha đầu này trước kia thích dán lấy hắn, khiến hắn thật sự mong muốn có một đứa con gái giống như cô bé.
Đường Hạo ngồi xuống bên cạnh Nhị Nhị, nhẹ nhàng bấm véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé. Dù sao Nhị Nhị cũng là một cô bé không còn nhỏ nhưng cũng chưa phải là lớn, vì vậy hắn là chú cũng không nên có hành động gì thân mật thái quá.
Cho dù hiện tại hắn rất muốn được giống như trước kia, vác cô bé lên vai, chơi đùa cùng với nó, nhưng hiện tại cần phải khắc chế: _ “Nhị Nhị, như thế nào mà lại làm như không quen biết với chú thế? Còn nhớ không? Cháu trước kia đã khắc ở đây bao nhiêu là dấu vết…..” _ Đường Hạo nói ra, muốn để cho cô bé không còn quá câu nệ.
Nhị Nhị đầu tiên là cười, sau đó là gật gật đầu, rồi khẽ dựa lưng vào ghế sa lon.
_ “Có muốn nhìn xem một chút không? Xem cháu để lại bao nhiêu dấu vết bên ngoài? Hừm!” _ Đường Hạo kéo ống tay áo lên, rồi đem cổ tay mình đặt trước mắt Nhị Nhị: _ “ Xem đi! Đây còn cả dấu răng nhỏ của cháu nữa đấy…..” _
_ “Ha ha…” _ Lần này Nhị Nhị bật cười thành tiếng lớn, bởi vì cô bé nhớ rõ ở chỗ này trước kia bản thân mình đã cắn chú ta sâu đến tận chân răng.
_ “Còn cười được ư? Trước kia cháu làm bao nhiêu chuyện xấu đây!” _ Đường Hạo bấm véo cái mũi nhỏ của Nhị Nhị. Cái mũi nhỏ của Nhị Nhị lớn lên trông thật giống người nào đó.
_ “Nhớ mà! Cháu nhớ trước kia đã từng bỏ thuốc xổ cho chú! Chú cứ chạy vào phòng vệ sinh không biết bao nhiêu lần, cuối cùng thì ngã luôn ở trong đó! Ha ha….” _ Chỉ ngắn ngủi vài phút, khoảng cách giữa Nhị Nhị và Đường hạo được rút ngắn đi không ít. Cô bé lại muốn được làm nũng với Đường Hạo giống như trước kia.