Chương 291: Chương 291

Edit: Meimoko


Nghe được giai điệu, nhịp điệu quen thuộc, tất cả ủ rũ mệt mỏi trong mắt Đường Hạo lập tức thay bằng kích động, hai mắt mở to, bàn tay đồng thời giữ chặt lấy bả vai cô.

_ “ Ngưng……” _

_ “….. đừng có gọi em là Ngưng! Em nói rồi, anh có thể coi em là cô ấy nhưng không được gọi em bằng tên của cô ta!” _ Phương Úc ngừng hát, lấy tay đẩy tay của hắn ra, hai má bởi vì tức giận mà nổi lên hai đóa mây hồng.

Đường Hạo nheo mắt lại, không đếm xỉa đến tức giận của cô, tay càng nắm chặt hơn: “ _ Em căn bản chính là Tiểu Ngưng của anh! Lục Giai Ngưng! Ngay cả tên mình em cũng quên ư?” _

Suy nghĩ này của hắn tuyệt đối không sai. Người giống người, giống nhau bề ngoài thì có thể nhưng không thể giống đến tận hàm răng. Chỉ là hiện tại trên cổ của cô không có những ấn ký kia, quả thật là có điểm gì đó kỳ quái.

Lục Giai Ngưng? Cái tên quen thuộc này kích thích lòng của cô dậy sóng, có chút mang theo chua xót cùng đau đớn, nhưng lại có gì đó hơi rung động.

Nhưng Bạch Phương Úc lại cho rằng đây chính là cảm giác ghen tuông. Không! Cô chán ghét Lục Giai Ngưng rồi! Cô là Bạch Phương Úc.

_ “ Đường Hạo, em nói cho anh biết, anh đứng có quá đáng! Nếu như anh còn gọi em là Lục Giai Ngưng, em tình nguyện không bao giờ nhớ đến anh nữa….” _

_ “ Vì sao? Vì sao em lại không chịu thừa nhận, Tiểu Ngưng?” _ Hắn thật sự rất khó hiều.

_ “ Không! Em không phải! Em là Bạch Phương Úc, người Anh gốc Hoa, từ nhỏ đã lớn lên ở Anh quốc!” _ Cô là Lục Giai Ngưng ư? Thật là quá quắt mà! Cô có cha mẹ, bọn họ đều đối xử tốt với cô. Nếu như cô không phải là con gái của bọn họ thì việc gì mà phải đối xử tốt với cô như thế?

Nhìn bộ dạng kịch liệt chối bỏ của cô, Đường Hạo mở to hai mắt đỏ ngầu, đánh giá cao thấp rồi nhẹ giọng nói: _ “ Ngưng, có phải em đã mất trí nhớ rồi không?” _

Cô ở chung một chỗ với hắn, hơn nữa lại yêu hắn, nhất định sẽ không bời vì không tha thứ cho những chuyện đã qua mà cố ý không chịu thừa nhận mình là Tiểu Ngưng. Nếu như hắn nhận định cô chính là Tiểu Ngưng, còn cô lại kiên định nói mình là Bạch Phương Úc, thì chỉ có thể nhận định một khả năng duy nhất: cô bị mất trí.

Hiện tại, Hải Uy đang điều tra danh sách, nhân viên có mặt trên chiếc máy bay bị nạn ngày đó, tin tưởng cậu ta sẽ sớm tìm ra đáp án.

Nhìn hắn cực lực muốn biến mình thành Ngưng của hắn, Bach Phương Úc tức giận đẩy mạnh hắn ra, lớn tiếng thề thốt phủ định: _ “ Em không bị mất trí nhớ! Em sẽ không bao giờ ngay cả bản thân mình cũng không biết là ai!” _

_ _ Nói xong, mắt cô hồng lên, nhảy phắt xuống giường, cô cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn, cầm lấy túi xách nói: “ _ Đường Hạo, anh nghỉ ngơi đi! Em đi đây!” _

_ _ Cô giận thật. Cô không thích hắn bởi vì ánh mắt hắn trở nên điên cuồng khi nhắc đến tên ‘Ngưng’. Cô không thích hắn gọi tên ‘Ngưng’ mà trở nên kích động. Vì sao lúc hắn gọi tên cô, khuôn mặt hắn lại không có chút biểu cảm gì? Cho dù là có biểu lộ, chẳng qua cũng chỉ là không được tự nhiên thôi.

Đường Hạo rất nhanh rời khỏi giường lớn, kéo lấy tay phải của cô giữ lại: “ _ Em trước mắt đừng đi! Em phải nghe anh nói trước đã!” _

_ _ _ “ Em không muốn nghe, không nghe…..” _ Cô đóng chặt hai mắt không nhìn hắn, hai tay bịt chặt tai lại không muốn nghe tiếng của hắn: _ “ Bây giờ mỗi câu của anh đều khiến em bị tổn thương, đều làm em đau lòng! Đường Hạo, anh căn bản không có đặt em ở trong lòng, đúng không? Nhưng em lại ngây ngốc…..yêu mến anh…” _

Đồng dạng cũng là giọng nói khàn khàn, lời nói tương tự khiến trái tim Đường Hạo có rút lại. Tiểu Ngưng cũng đã từng nói những lời như thế….

Hắn từ phía sau đem cô khóa chặt lại trong ***g ngực, nhẹ giọng hỏi: _ “Em tại sao lại biết bài hát này?” _ Sau đó, hắn cúi xuống bên tai cô, nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát tiếng Anh.

Có lẽ tiếng hát của hắn đặc biệt dễ nghe hấp dẫn nên Bạch Phương Úc từ từ buông hai tay xuống: _ “ Anh cũng biết? Anh cũng thích bài hát _

_ này sao?” _

Đường Hạo ôn nhu xoay người cô lại, đem hai tay ôm chặt lấy thân thể cô, phòng ngừa cô lại càng kích động: “ _ Ngưng của anh, rất thích hát bài này cho anh nghe…” _

_ “ Ngưng của anh? Ngưng của anh sao?” _ Thân thể của cô bởi vì thương tâm mà có chút run rẩy, nước mắt giống như chuỗi hạt ngọc trai bị đứt, lộn xộn tuôn ra bên ngoài.

Cô ra sức giãy dụa thoát khỏi tay hắn, dùng chiếc túi xách hung hăng đập lên người hắn: “ _ Hỗn đản, Đường Hạo! Anh đi tìm Ngưng của anh đi, đừng bao giờ tới tìm tôi nữa! Từ nay về sau…..từ nay về sau….tôi sẽ không bao giờ đến tìm anh nữa!” _

Cô hoàn toàn dùng hết sức hung hăng đánh khiến Đường Hạo không thể không buông cô ra: “ _ Vậy em nói cho anh biết, vì sao em lại thích bài hát này? Vì sao trong vô thức em lại hát khúc ca này?” _

_ “ Tôi lớn lên ở Anh quốc, đương nhiên là biết hát tiếng Anh, có gì lại cơ chứ? Bất quá chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, đây cũng là bài hát mà Ngưng của anh thích!” _ Bạch Phương Úc nói ra một lý do hợp lý, là nói với hắn, cũng tự nói với mình.

Hắn lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, không biết phải nói như thế nào để cô có thể tin tưởng: _ “ Ngưng…. Em không chịu thừa nhận, anh sẽ nói cho em nghe. Anh biết rõ từng cử chỉ sinh hoạt thường ngày của em. Em thích ăn mỳ, Tiểu Ngưng cũng thế. Em thích bài hát này, Tiểu Ngưng cũng vậy. Hơn nữa, em có phát hiện ra không? Bản thân em biết làm rất nhiều món ăn Đài Loan. Một tiểu thư nhà giàu sống từ nhỏ làm sao có thể biết những việc như vậy? Em bình thường có thói quen thích quét dọn, hết thảy đều rất tự nhiên, thử hỏi một tiểu thư được người ta hầu hạ từ bé liệu có thể làm được những chuyện này không? Em thích buổi tối đứng ở trên sân thượng ngắm sao, mặt thì luôn trông ngóng xem có điều gì kỳ bí. Anh cuối cùng hỏi em, em đang nghĩ gì? Mong chờ gì?Nhưng em chỉ luôn lắc đầu, cười cười. Mà cả phản ứng theo thói quen, sáu năm trước Tiểu Ngưng có, Tiểu Ngưng của sáu năm sau cũng có, và hiện tại chính em, Bạch Phương Úc cũng có.” _ Hắn hiện tại không biết đã xảy ra chuyện gì, không có bằng chứng xác thực để cô tin tưởng hắn. Nhưng hắn vẫn muốn nói cho cô biết, cô là ai.

_ “ Điều này có gì mà kỳ quái? Cha mẹ của tôi là người Đài Loan chính gốc, hơn nữa mẹ của tôi rất thích những công việc nội trợ…..” _ Cho nên cô đương nhiên là biết những việc kia. Không cần mẹ nói, cô cũng biết nhất định là do mẹ dạy, _ “ Còn chuyện thích nhìn những vì sao mà anh nói, những cô gái đều thích ngắm những vì sao, đó là ước mơ, là hy vọng, mộng tưởng….” _ Mà mộng tưởng của cô chính là hắn.

Đường Hạo tiếp tục nói: _ “ Coi như những điều này là trùng hợp đi! Vậy những phản ứng của em dưới thân anh thì sao? Thở dốc, tiếng kiều ngâm của em……. hết thảy những phản ứng động tình, ánh mắt nhìn anh, lực đạo kẹp chặt anh, sự kích động đón hùa dục vọng, bộ dạng khao khát, thậm chí những điểm mẫn cảm trên thân thể của em cũng hoàn toàn giống với Tiểu Ngưng…..” _

Bốp…

_ “ Hạ lưu! Lưu manh!” _ Mặt Bạch Phương Úc đỏ bừng lên. Hắn thật đúng là đồ côn trùng trứng thối. Dám đem cảm thụ lúc ở trên người cô đi so sánh với người phụ nữ khác. Lúc này, cô mới biết rõ, cô không muốn trở thành thế thân của người khác. Không muốn.

Đường Hạo theo phản xạ mà vuốt lấy gương mặt mình.

_ “ Đường Hạo, chúng ta chấm dứt rồi! Tôi không muốn làm thế thân của người khác, từ giờ đừng tới tìm tôi.” _ Bạch Phương Úc đem một chùm chìa khóa ném tới người Đường Hạo, sau đó chạy thẳng ra ngoài phòng.